Buổi chiều trôi qua rất vô vị, buổi tối Giang Ly lại tiếp tục mặt dày ăn đồ ăn tôi làm, tôi khoan dung chẳng nói gì cả.
Đến đêm, tôi vẫn nếm thử cảm giác ngủ một mình, nhưng bất luận thế nào vẫn
không ngủ nỗi, hơn nữa càng muốn ngủ, đầu óc lại càng tỉnh táo. Tôi nằm
trên giường, lần đầu tiên trong đời cảm thấy làm người thực sự khổ, chỉ
vì cấu tạo của đại não không giống như những động vật khác, mới phải
chịu đựng nhiều giày vò như thế này!
Tôi bò dậy khỏi giường, lấy máy tính, vẫn là đánh quái thôi.
Tối hôm nay Người hẹn sau hoàng hôn vẫn online, tôi vừa lên mạng, anh ta
liền gửi tin nhắn: “Kẻ ngu, sao muộn như thế này cô mới lên?” Kẻ ngu là
cách anh ta gọi tôi, tôi cải chính mấy lần nhưng vô hiệu, nên kệ cho anh ta gọi.
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Anh làm sao biết được tối nay tôi sẽ lên?”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Con gái đổ vỡ tình cảm đều như vậy, say sưa vào mạng.”
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Ai nói tôi đổ vỡ tình cảm?”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Nếu vậy là cô căn bản không có tình cảm sao?”
Bị anh ta đoán trúng rồi. Tôi đành chuyển chủ đề. “Còn anh, vì sao lúc nào cũng ở trên mạng giết thời gian vậy?”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Tôi chẳng phải là vì đợi cô sao?”
Đàn ông trên mạng đa số đều dẻo miệng như thế này, tôi cũng chẳng để ý, chỉ là thuận nước đẩy thuyền nói: “Vừa hay, hôm nay tiếp tục cùng tôi đánh
quái.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Cô điên rồi!”
Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Kỳ quái, anh cũng không cần đi làm sao?”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Vì cô, tôi có thể không đi làm!”
Lại thế rồi! Đối với những lời nói này của anh ta, tôi từ trước đến nay coi như không nghe thấy.
Hôm nay là ngày kết hôn thứ ba của tôi và Giang Ly, cũng là ngày vô cùng
quan trọng – về nhà vợ! Bây giờ tôi chỉ hận là không thể ngồi tên lửa để quay về chỗ mẹ tôi, sau đó không trở lại đây nữa. Mẹ à, con nhớ mẹ, nhớ đến buồn ngủ …
Sau khi tôi đi qua đi lại trong phòng khách ba mươi sáu vòng, cuối cùng
Giang Ly cũng đi tập thể dục buổi sáng về. Tôi bưng bữa sáng đã chuẩn bị xong cho anh ta ra, cười hì hì nói: “Ăn mau đi, ăn xong chúng ta đi nhanh!”
Giang Ly lười nhác nhận lấy bữa sáng, bắt đầu phô trương với tôi: “Cô muốn về nhà như thế này sao?”
Thừa lời! Lời này đương nhiên tôi chỉ dám nói trong lòng. Trong lòng tôi,
Giang Ly tuyệt đối chẳng phải là loại tốt đẹp gì, anh ta lấy công báo
thù riêng, cố tình lề mề, vậy tôi chẳng phải là được nhỏ mà mất lớn sao?
May mà Giang Ly vẫn còn chút lương tâm, không lề mề, chậm chạp, sau khi thu dọn xong, cùng tôi đi ra ngoài. Chúng tôi ở trên tầng ba, không cần đi
thang máy. Tôi đi phía trước Giang Ly, ngẩng đầu sải bước đi xuống lầu.
Có lẽ bởi vì muốn về nhà mà vui mừng quá mức rồi, tôi cảm thấy hoa mắt
chóng mặt, hai chân mềm nhũn, sau đó không cẩn thận, bị vấp, cả người bổ nhào về phía trước. Trong tình huống phim kịch tính, bên dưới chắc sẽ
có một anh chàng đẹp trai đỡ tôi, tốt nhất là hai người lại lần nữa
không cẩn thận liền hôn nhau gì đó …
Khi tôi rơi xuống đất lại
chẳng có cảm giác đau, nguyên nhân không phải vì có một anh chàng đẹp
trai đón giữ tôi, mà là thần trí tôi sớm đã không tỉnh rồi …
Khi tôi tỉnh lại, nghe thấy bên cạnh có tiếng nói, thế là tôi không vội mở mắt ra ngay.
Giọng nói của một lão thái thái: “Con của tôi ơi, sao lại ra nông nỗi này
chứ, con đến đi cũng không vững sao?” Vừa nghe tiếng khóc rối bời của
người kia, tôi liền biết bà chính là mẹ tôi.
Lúc này Giang Ly kéo tay tôi, ở bên cạnh giải thích: “Bác sĩ nói cô ấy bị lao lực, ngủ không đủ giấc.”
“Cái … cái gì?” Mẹ tôi dừng khóc, tiếp sau đó giọng nói của bà thậm chí bao
hàm sự sung sướng vui mừng: “Giang Ly à, con cũng phải để Tiểu Yến nghỉ
ngơi một chút chứ…”
Giang Ly: “…”
Lúc này, chỉ nghe thấy Giang Ly nói: “Xin lỗi mẹ, con không chăm sóc tốt cho Tiểu Yến.”
Mẹ tôi đột nhiên cười hì hì, tôi nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy điệu cười
dung tục này của bà. Thế là bà không ngại chỗ đông người, dung tục nói:
“Đừng khiêm tốn, con đã chăm sóc nó rất tốt, rất tốt rồi!”
Sao tôi lại có một người mẹ như thế này chứ!
Hai người nói chuyện một lát, thì mẹ tôi đi về, lúc sắp đi còn không quên
dặn dò Giang Ly, bảo tôi không cần về nhà mẹ đẻ nữa. Tôi lại bắt đầu
hoài nghi rốt cuộc tôi có phải là con gái ruột của bà không.
Sau
khi mẹ tôi đi, tôi nằm trên giường, nhắm chặt mắt, xác nhận một sự thực
khiến tôi muốn cười trên sự đau khổ của người khác: Giang Ly có phải là … bị mẹ tôi trêu ghẹo rồi không? Đầu óc mơ hồ của tôi đột nhiên vô cùng
tỉnh táo, trong đầu hiện ra câu nói này: “Anh hùng không hỏi đường ra,
lưu manh không hỏi tuổi tác…”
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ lung tung thì giọng nói mát mẻ của Giang Ly đột nhiên vang lên: “Cô muốn giả vờ ngủ đến khi nào?”
Tôi mở mắt: “Làm sao anh biết được tôi ngủ giả?”
Giang Ly trả lời: “Tay của tôi sắp bị cô làm đứt rồi.”
Tôi hất tay anh ta ra, tranh luận: “Ai bảo anh tóm tay tôi trước.”
Giang Ly: “Tôi chỉ tóm tay cô một chút, sau đó thì bị cô tóm lấy không buông.”
Tôi không phục, lườm anh ta một cái, chế nhạo nói: “Một người đàn ông, sao tay lại không săn chắc như vậy chứ!”
Giang Ly không chịu yếu thế: “Nhìn không ra một cô gái quá lao lực còn có thể có sức lực lớn như thế này, cô thật là Kinh Kong chuyển thế chẳng trách không có ai lấy cô:”
Tôi: “…”
Được thôi, tôi thừa nhận, đấu khẩu không phải là điểm mạnh của tôi.
Lúc này, Giang Ly lại nhắc đến một nghi vấn khác của anh ta: “Tôi vẫn chưa
hiểu, rõ ràng là chẳng làm gì cả, sao cô có thể đến mức lao lực như
vậy?”
Tôi đành cúi thấp đầu, không có khí thế nói: “Tôi không dám ngủ một mình.”
Giang Ly sững lại một chút, sau đó vô cùng đểu cáng, thấp giọng cười he he,
tâm trạng rất tốt. Tôi đành trừng mắt nhìn anh ta, không biết nói gì.
Khi từ bệnh viện đi về nhà, đã đến giờ ăn tối rồi, Giang Ly vẫn coi là có
chút lương tâm, không bắt tôi làm cơm cho anh ta ăn, mà gọi cơm ở bên
ngoài, vì điểm này, sự tức giận của tôi đối với anh ta cũng tiêu tan hơn một nửa.
Nhưng mà tôi thực sự ghét ban đêm, ban đêm người ta cần phải ngủ, mà tôi không ngủ được. Tôi nằm trên giường, đang suy nghĩ xem tôi có nên đi đến bác sĩ tâm lý khám không, lúc này, bên ngoài truyền
đến tiếng gõ cửa.
Giang Ly đứng bên ngoài phòng ngủ của tôi, hai tay khoanh trước ngực, nhìn tôi từ đầu đến chân nói: “Có hứng thú ngủ
cùng giường với tôi không?”
Tôi đứng đần ra ở cửa, không biết nói gì.
Giang Ly quay người muốn đi: “Không muốn thì bỏ đi.”
Tôi ở phía sau gọi anh ta lại: “Anh có điều kiện gì?” Tôi không tin anh ta lại có lòng tốt thế này, chủ động thế này.
Giang Ly quay người lại, cong khóe môi, nói: “Không ngờ cô cũng có lúc thông minh đó.”
Tôi dựa vào cửa, trưng ra tư thế đàm phán, nói: “Nói đi, đừng vòng vo nữa.”
Giang Ly nhanh nhẹn đáp: “Cô nấu cơm, làm việc nhà cho tôi.”
“Thỏa thuận xong.” Tôi đáp rất dứt khoát, tuy bất luận thế nào đây cũng là
một điều kiện không bình đẳng nhưng tôi thực sự không muốn sáng tạo ra
kỳ tích một người chết vì buồn ngủ.
Giang Ly khen ngợi tôi một câu: “Được đấy”
Tôi ôm chăn và gối, ảo não đi vào phòng ngủ của Giang Ly. Vốn dĩ tôi vẫn
đang suy nghĩ chuyện vạch ranh giới trên giường, nhưng khi nhìn thấy
giường của Giang Ly, tôi phát hiện ra tôi đã lo lắng thừa thãi rồi. Trời ơi, giường của anh ta to gấp đôi cái giường đôi của tôi!
Tôi cắn
răng cắn lợi trải chăn, bày gối, sau đó nằm xuống giường. Tuy bên cạnh
có một người đàn ông nhưng với người đàn ông có khuynh hướng giới tính
giống tôi thế này thì cũng rất yên tâm.
Trời ơi, lần này rất nhanh tôi đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, ăn sáng xong, tôi lại mở máy tính. Vừa mới đăng nhập lên QQ,
liên phát hiện ra Người hẹn sau hoàng hôn để lại cho tôi mấy tin nhắn,
đều là gửi lúc nửa đêm, chất vấn tôi vì sao không lên mạng. Tôi không
nói gì, nếu không phải là đi vào đường cùng, ai nửa đêm nửa hôm lại ở
cùng một chiếc máy tính?
Nhưng vì hai đêm trước anh ta luôn ở
cùng tôi, tôi cũng không tiện nói lời quá khích với anh ta, chỉ trả lời: “Tôi phải ngủ chứ.”
Vốn cho rằng Người hẹn sau hoàng hôn hôm qua thức đêm, lúc này chắc ngủ rồi, ai biết được, chẳng mấy chốc, anh ta
đột nhiên trả lời: “Chồng của cô khôi phục thể lực rồi à?”
Ngôn Tiểu Yến Yến: “…”
Ngôn Tiểu Yến Yến là tên trên mạng của tôi. Người hẹn sau hoàng hôn có tài
khoản QQ và tài khoản trong trò chơi giống nhau, tôi thường gọi anh ta
là Hoàng Hôn.
Ngôn Tiểu Yến Yến: “Anh không cần ngủ sao?”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Có cảm động không?”
Ngôn Tiếu Yến Yến: “Nếu như buồn nôn cũng coi là một loại cảm động.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Nói đi, bọn cô có phải là còn muốn hưởng tuần trăng mật không? Chồng của cô có được không…”
Ngôn Tiếu Yến Yến: “Liên quan gì đến anh chứ.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Vậy, bọn cơ đi đâu hưởng tuần trăng mật?”
Tôi do dự một chút, trả lời nói: “Maldives, nghe nói mấy chục năm nữa hòn
đão đó sẽ bị nước nhấn chìm, bây giờ phải nhanh chóng đi.” Dù gì
Maldives có nhiều đảo như vậy, anh ta cũng không thể biết tôi muốn đi
hòn nào.
Người hẹn sau hoàng hôn: “Trùng hợp vậy, tôi cũng muốn đi Maldives nghỉ.”
Ngôn Tiếu Yến Yến: “Anh đang nói chuyện phiếm ư? Tôi thấy anh ngày nào chả nghỉ.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Ý gì chứ?”
Ngôn Tiếu Yến Yến: “Anh là một đại thúc dung tục không nghề nghiệp thuần
túy, đi nghỉ chắc là việc chỉ dành cho con trai anh. “Tôi nói như thế
này là có cái lý riêng của nó, nói từ góc độ chế độ làm việc và nghỉ
ngơi của anh ta, anh ta không giống người có công việc.
Người hẹn sau hoàng hôn: “Nói với cô bao nhiêu lần rồi, tôi là anh chàng đẹp trai, mê lực vô biên, tinh lực dồi dào!”
Ngôn Tiếu Yến Yến: “Đẹp trai có tác dụng gì, chồng của tôi còn đẹp hơn anh nhiều.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Sau đó thì sao, anh ta rất vô dụng?” Vẫn không quên gửi một biểu tượng dung tục.
Ngôn Tiếu Yến Yến: “Sao anh quan tâm đến năng lực X của anh ấy như vậy, lẽ
nào anh chính là đại thúc thụ mê lực vô biên, tinh lực dồi dào trong
truyền thuyết?”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Địa cầu đã bị hủ nữ công chiếm rồi.”
Khụ khụ, tôi chẳng phải là hủ nữ, nhưng đặt cùng, một ông chồng gay, tôi
phải hơi hủ một chút, cảm giác không giống những chị em âm thầm ủng hộ
sự nghiệp hủ nữ rộng lớn kia…
Người hẹn sau hoàng hôn: “Chồng cô đẹp trai như vậy sao, dám so với tôi không?”
Ngôn Tiếu Yến Yến: “So với anh, chẳng cần đến chồng tôi xuất mã, Vượng tài nhà tôi là có thể thắng rồi.”
Người hẹn sau hoàng hôn: “…”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Tuần trăng mật của bọn cô đặt ở khách sạn nào? Chưa biết chừng chúng ta có thể gặp nhau.”
Ngôn Tiếu Yến Yến: “Anh thực sự muốn cùng con trai đi nghỉ sao? Không sợ con dâu ghét anh làm chướng mắt à?”
Người hẹn sau hoàng hôn: “Không vấn đề … Nói đi, nếu như chúng ta thực sự gặp nhau, vậy là ý của ông trời, muốn để cô dựa vào tôi.”
Ngôn Tiếu Yến Yến: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...