Vợ Ơi! Học Bài
_” Tất cả dừng tay lại đi”. Một giọng nói quen thuộc vang lên, đầy kiên quyết. giọng này không của ai khác là Minh Khang.
Đối với một người có sức lực khỏe như Minh Khang tác dụng của thuốc mê không quá lâu.
2 tên kia nghe vậy cũng đứng lại.
Còn Nhi Khiêm, Hoàng Nhân thì nheo mắt nhìn người đang nói bằng ánh mắt hình viên đạn.
Trong đó ngay cả Kiệt cũng không khỏi ngạc nhiên. Còn Gia Tuệ thì mừng thầm trong lòng, không tốn công sức nảy giờ của mình.
_” Cậu vừa nói gì?”. Khiêm cất vọng nói.
Hắn nhìn thẳng vào Khiêm_” Tôi bảo dừng tay lại đi”.
Tuy hắn hận Tuệ nhưng hắn đã nghe toàn bộ, hận chồng thêm hận tới khi nào mới dứt đây?
Tuy hắn muốn Gia Tuệ trả giá nhưng lại không nở nhìn cảnh thương vong trước mắt.
Nhi lúc này cũng chẳng khác gì đang bốc cháy.
_” Quả thật tôi không nghĩ Thiên Thiên tại sao vì Thầy mà hi sinh nhiều như vậy?”. người đàn ông này ngang nhiên bênh vực người đàn bà làm hại vợ mình như hắn không đáng để nó yêu thương.
_” Tại sao các người không nghĩ Thiên Thiên cũng giống như tôi đều không muốn như vậy?”.
Hắn tin là nó cũng có suy nghĩ giống như hắn, vì hắn biết nó rất nhân từ.
_” Giống như anh à? Thật nực cười. anh đừng quên chính cô ta là người hại Thiên Thiên nằm bên trong đấy”. Nhân quát lên.
Hắn cười đau khổ_” Nếu các người để tôi bên cạnh cô ấy. nếu các người không làm tôi mê man nếu các người không cho cô ấy tiếp cận Thiên Thiên thì có chuyện như thế này không hả. anh nói đi?”.
Hắn cũng tức không kém. Do hắn vô dụng do hắn không thể bảo vệ nó.
Khiêm Nhi Nhân Hoàng và cả Kiệt cũng điều á khẩu khi nghe hắn nói vậy.
Đúng quả thật không sai, nếu không cho cô ta vào thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Mọi chuyện đều cho mình hại nó. Tất cả đều do mình hại cô ấy. đây là suy nghĩ của tất cả những người có mặt.
Khiêm chấn động ngồi bịch xuống đất_” Là tôi tất cả sao?”.
Nếu không vì tìm bằng chứng mà lấy Thiên Thiên làm mồi nhử thì sẽ không có chuyện như bây giờ xảy ra.
Khiêm thật sự suy sụp hoàn toàn khi biết mình là kẻ gián tiếp gây nên nguy hiểm cho nó.
Còn Nhi nước mắt không ngừng rơi vì nghĩ mình thật sự có lỗi với nó.
Nhân Hoàng hoàn toàn bất động nhân sự.
_” Thả cô ta xuống”. Khiêm ra lệnh.
Nhân Nhi Hoàng đều nhìn Khiêm.
_” Bi kịch một lần là đủ rồi tôi không muốn lại có lần sao người nữa đến trả thù cho cô ta”. Bi kịch bao nhiêu đã khiến nó đau lắm rồi.
_” Không nghe lời tôi nói sao”. Khiêm quát.
2 tên đó đưa mắt cầu cứu nhìn Hoàng.
_” Buông đi”.
Nhân nói tiếp_” Mọi chuyện kết thúc được rồi con cô ta thì đừng làm gì giam giữ cho tời khi nào Thiên Thiên tỉnh lại”.
Ánh mắt Khiêm khi nhắc tới Thiên Thiên lập tức sắc bén.
_” Không ai được đụng tới cô ta. Không nghe thì đừng trách”. Anh quay sang nhìn Tuệ.
_” Thiên Thiên Ngày nào chưa tỉnh ngày đó cô chưa được ra ngoài”. Anh nghĩ đây là cách giải quyết tốt nhất cho cả 2 bên.
Bây giờ hắn mới yên tâm khi nghe Khiêm nói vậy. giữ một mạng người còn hơn giết một mang người.
Nhìn căn phòng trắng.Hắn đau đớn hơn bao giờ hết. khi hết thuốc mê, hắn tỉnh lại đi tìm nó, khi hắn quay lại căn phòng chỉ thấy bên trong bị bao kính.
Ánh đèn nhấp nháy màu đỏ trước cửa phòng sáng lên thì hắn đã biết có chuyện không hay.
Nhưng tình cờ hơn nữa là nghe câu chuyện này, hắn thật sự không muốn bi kịch lần nữa xảy ra.
Hắn đã hứa bảo vệ nó nhưng hắn không làm được. hắn hứa sẽ tin tưởng nó nhưng hắn lại gây ra tổn thương cho nó.
Hắn không có quyền trách ai vì hắn là kẻ gây nên hậu quả ngày hôm nay.
Sao khi ra lệnh. 2 tên kia lôi Gia Tuệ đi không thương tiếc nhưng chủ đã ra lệnh như vậy bọn chúng không dám đụng tới con nhỏ này đành phải ngậm nước miếng vào trong.
Lại một thời gian khá dài nữa trôi qua.
7 giờ sau.
_” Cạch”.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Mẫn bước ra gương mặt nhể nhãi mồ hôi.
Gương mặt anh mệt mỏi hơn bao giờ hết.
_” Bịch”.
_” Mẫn”. sau đó là tiếng hét thất thanh của mọi người.
Chăm sóc nó suốt mấy ngày liền lại còn làm phẫu thuật không ngừng sức khỏe dù có tốt đến đâu cũng không thể chịu đựng được.
Căn phòng trắng xoa 2 người nằm 2 bên. Mẫn chỉ vì đuối sức nên ngất xỉu không đáng ngại gì?.
Nhưng nó thì vẫn đang trong thời gian nguy hiểm có thể ra đi bất cứ lúc nào.
_” Cô ấy thế nào rồi”.
Hắn hỏi vị bác sĩ cùng làm chung ca phẫu thuật với Mẫn. hắn tin anh ta là một vị bác sĩ giỏi.
Bác sĩ lắc đầu_” Cho thấy không mấy khả quan. Tình hình nguy kịch nhất rất có thể xảy ra, bây giờ phải dựa vào ý chí của bệnh nhân”.
Hắn như sét đánh ngang tai, không thể tin được, tình hình có thể chuyển biến xấu hơn bất cứ lúc nào. Mạng sống của nó bây giờ chỉ dựa vào số phận và ý chí thôi sao?.
Hắn ngồi bịch xuống ghế ánh mắt đau thương tột độ.
_” Chắc chắn Thiên Thiên sẽ không sao?”. Nhi buồn bã nói trong nước mắt.
Trong phòng bệnh không khí lạnh hẳn đi. Không tiếng nói chỉ có hơi thở nhọc nhằn của hắn.
_” Tôi tin cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại”. Giọng nói nghe có vẻ quen thuộc
Mọi người đểu hướng mắt ra nhìn người con gái này.
_” Lâm Nguyệt”. nhi chợt nhận ra.
_” Không phải cậu về Pari rồi sao?”. Nhi bất ngờ hỏi.
Nguyệt chỉ cười trừ tiến lại phía nó nắm lấy tay nó. Một giọt nước nóng hỏi rơi trên lòng bàn tay nó.
_” Cô ta là ai thế?”. Hắn nheo mắt nhìn Nguyệt.
Nhi quay sang nhìn Nguyệt ánh mắt biết ơn.
_” Là người lần trước cứu Thiên Thiên khi bị Châu Linh cho người ném xuống sông”. Nếu lần đó không có Nguyệt chắc chắn nó sẽ chết. đây là suy nghĩ của Nguyệt.
Nhưng Nhi đâu hề biết sự tình bên trong cái vở kịch này.
_” Là cô gái này?”. Hắn ngạc nhiên hỏi.
_” Đúng vậy”. Nhi trả lời một cách đương nhiên.
Còn hắn thì, cô ta không phải người bạn thân của Gia Tuệ sao? Hàng loạt câu hỏi đang trong đầu hắn.
Thật ra chuyện này là như thế nào?. Hắn cúi xuống nhìn người con gái đang vì vợ mình mà rơi nước mắt.
Từ lúc nảy đến giờ Nguyệt chẳng nói câu nào, chỉ im lặng nhìn nó. Nỗi ân hận trong lòng dâng lên đến tột cùng.
Nguyệt từ khi quen biết nó, Nguyệt đã biết người con gái này là người tốt. nhưng cô không thể làm gì khác vì Gia Tuệ là bạn thân của cô. ( Có thể các bạn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra lúc trước).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...