Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây


Cô biết mẹ Tư Mộ Hàn là một người phụ nữ ưu tú, là con cháu của gia đình gia giáo, ngỡ rằng lấy một người chồng môn đăng hộ đối như ý, cuối cùng lại chết thảm theo cách như vậy.

Quá bất công.

Sau cùng, người vô tội lại phải chịu nhiều đau khổ và tệ bạc nhất.

“Sao bọn chúng có thể xuống tay được.”
Nguyễn Tri Hạ không nhìn thấy vẻ mặt của Tư Mộ Hàn, nhưng có thể cảm nhận được đau đớn và bất lực trong lời nói của anh.

Chuyện đã xa nhiều năm, Cảnh Thư, mẹ anh chính là một cái gai ghim trong lòng anh, động một cái là sẽ đau nhức.

Cho dù năm đó, khi mẹ Tư Mộ Hàn chết trong vụ án bắt cóc, Tư Mộ Hàn cũng không đau khổ như vậy.

Nguyễn Tri Hạ không thể nào lý giải vấn đề này của Tư Mộ Hàn.

Vấn đề này của anh rất khó giải đáp.


Cô không phải là Tư Đình Phong, cũng không phải Tư Liên, cho nên cô cũng không thể phỏng đoán năm đó khi bọn chúng làm chuyện đó mang tâm lý gì.

Ngay cả một người ngoài cuộc như cô cũng cảm thấy khó có thể chấp nhận, cô khó mà tưởng tượng được, bây giờ Tư Mộ Hàn đau khổ bao nhiêu.

Cô ôm chặt Tư Mộ Hàn, giọng nói nghiêm túc mà kiên định: “Anh còn có em, còn có Tri Hạ, một nhà chúng ta sẽ nhanh chóng được đoàn tụ, nếu như mẹ ở trên trời có linh, biết anh hạnh phúc, bà ấy cũng sẽ vui vẻ, bà rất yêu anh.”
Lời cô nói vừa dứt thì cảm nhận được có một chất lỏng nóng hổi rơi xuống cổ cô.

Nguyễn Tri Hạ không dám cử động, cũng không nói lời nào nữa.

Hôm sau.

Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn lên đường đến hòn đảo nhỏ mà Trần Tuấn Tú nói.

Bốn phía hòn đảo là biển, phong cảnh tuyệt đẹp, từ Hà Dương đến đây, phải bay một ngày một đêm.

Trước khi đi, Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy tiêu đề mới ra lò.


“Tư Đình Phong bị bắt cóc, đến sáng sớm hôm nay đã tìm được, được đưa đi bệnh viện cấp cứu, đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn qua tin tức một lần rồi tắt trang mạng, cất điện thoại đi, đánh mắt nhìn Tư Mộ Hàn ngồi ở đối diện.

Tối hôm qua, cô và Tư Mộ Hàn ngồi trong phòng khách rất lâu, sau đó cô lại ngủ mất, đến lúc tỉnh lại đã ở trên máy bay rồi.

Tư Mộ Hàn vẫn như thường ngày, mặc một bộ âu phục thẳng thớm, trong tay cầm một xấp tài liệu, khuôn mặt lãnh đạm cúi xuống, không thấy một chút sa sút tinh thần.

Khả năng tự điều chỉnh của người đàn ông này mạnh đến kinh người.

“Xem ra anh có sức hấp dẫn hơn bữa sáng.” Tư Mộ Hàn đặt xấp tài liệu trong tay xuống, nâng mắt nhìn cô: “Em nhìn anh chằm chằm mấy phút rồi, bữa sáng chưa ăn một miếng.”
Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt, cúi đầu cầm bánh bao cắn một miếng rồi mới lên tiếng: “Trước đây không biết anh có máy bay tư nhân.”
Lần này, họ ngồi máy bay tư nhân của Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn cúi đầu, tiếp tục nhìn tài liệu trong tay: “Em thích thì sau khi về mua một chiếc tặng cho em.”
Nguyễn Tri Hạ ăn hai cái bánh bao rồi không động vào nữa, ngồi bên cạnh anh, cùng anh xem tài liệu.

Tư Mộ Hàn xem một ít tài liệu về hòn đảo, cùng với động thái của Trần Tuấn Tú trong nửa năm gần đây.

Khi Trần Tuấn Tú viết địa chỉ cho anh, ngoại trừ sai người theo dõi Trần Tuấn Tú, anh còn sai người đến hòn đảo một chuyến.

Nhưng trên hòn đảo ngoài căn nhà và mấy người giúp việc trông nhà, thì không tìm thấy Tư Hạ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui