Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây


Nguyễn Tri Hạ đi qua, nhặt sợi tóc mà cậu bé ném dưới mặt đất lên, cẩn thận gói kỹ bằng khăn giấy rồi nhét vào trong túi quần, nhìn thoáng qua phía Trần Tuấn Tú và cậu bé rời khỏi, lúc này mới quay lại đại sảnh của nhà hàng.

Khi cô đi đến đại sảnh, thấy cậu bé và Trần Tuấn Tú đã tách ra, lúc này mới yên tâm tính tiền, rời khỏi nhà hàng.

Cô đi rồi, Trần Tuấn Tú đi ra từ trong phòng bao, nhìn thoáng qua chỗ cô vừa ngồi, vẻ mặt khó đoán.


Nguyễn Tri Hạ lấy được tóc của Trần Tuấn Tú thì trực tiếp gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, nhưng không phải Tư Mộ Hàn nhận, mà là Thời Dũng.

Trước khi Nguyễn Tri Hạ mở miệng, Thời Dũng đã nói: “Cậu chủ đang họp, bây giờ tôi sẽ đi đưa điện thoại cho cậu ấy.”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút rồi nói: “Cảm ơn.”
Đầu bên kia điện thoại vang lên một loạt tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng mở cửa, sau đó là giọng nói hạ thấp của Thời Dũng: “Cậu chủ, điện thoại của cậu.”
Qua mấy giây, trong điện thoại di động mới truyền đến tiếng nói trầm thấp quen thuộc: “Sao vậy?”
Nguyễn Tri Hạ vội vàng nói: “Em lấy được tóc của Trần Tuấn Tú rồi.”

Chính cô cũng không nghĩ rằng có thể thuận lợi lấy được tóc của Trần Tuấn Tú như vậy.

Tư Mộ Hàn ở đầu bên kia im lặng vài giây, mới lên tiếng hỏi: “Lấy bằng cách nào?”
Nguyễn Tri Hạ lập tức kể quá trình lấy được tóc cho Tư Mộ Hàn nghe.

Tư Mộ Hàn lại im lặng vài giây, mới lên tiếng: “Nếu buổi chiều em không có việc gì, thì cứ đến căn hộ của anh đợi anh, buổi tối anh sẽ về sớm một chút.”
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một chút, hỏi anh: “Anh về ăn cơm à?”
Tư Mộ Hàn: “Ừ.”

Nguyễn Tri Hạ lái xe đến căn hộ của Tư Mộ Hàn, dọc đường còn nhân tiện đi siêu thị một chuyến.

Trừ mua thức ăn, Nguyễn Tri Hạ còn mua mấy loại sữa chua và bánh mì linh tinh.

Tư Mộ Hàn bận rộn như vậy, không có thời gian ăn cơm hoặc là tan ca về nhà đói bụng, còn có thể ăn mấy thứ này lót dạ một chút.

Nguyễn Tri Hạ đến dưới căn hộ của Tư Mộ Hàn, lên xuống mấy chuyến mới đem được hết mấy thứ này lên.


Cô gọn gàng ngăn nắp để đồ ăn vào trong tủ lạnh, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị đồ ăn dùng để nấu cơm tối.

Cô không chắc lúc nào Tư Mộ Hàn mới về, nhưng anh nói sẽ về ăn cơm, hẳn là trước tám giờ sẽ về đến nhà.

Lúc sáu giờ, Nguyễn Tri Hạ bắt đầu nấu cơm.

Cô thương Tư Mộ Hàn, muốn hầm chút canh, nấu một vài món anh thích cho anh ăn.

Cô còn chưa nấu cơm xong đã nghe thấy tiếng chuông cửa.

Nguyễn Tri Hạ buông thìa xuống rồi nhìn giờ một chút, mới bảy giờ, sao Tư Mộ Hàn về sớm vậy?
Nguyễn Tri Hạ đi tới cửa, nhìn ra ngoài bằng mắt mèo, lúc cô thấy rõ người đứng bên ngoài là ai, trong nháy mắt đầu óc lập tức trống rỗng..

Người đứng ngoài cửa không phải ai xa lạ, chính là Tư Đình Phong mà ngày hôm qua cô mới nhắc tới với Tư Mộ Hàn.

Lúc này Tư Đình Phong lại nhấn chuông cửa lần nữa, Nguyễn Tri Hạ tập trung suy nghĩ một chút, sau khi sắp xếp lại biểu cảm thì lập tức mở cửa nhà ra.

“Bác Tư?” Trên mặt Nguyễn Tri Hạ lộ ra một chút kinh ngạc.

Tư Đình Phong cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc: “Tri Hạ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui