Tư Mộ Hàn không nhìn ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ, chỉ quay đầu nhìn về phía Tư Đình Phong: “Tôi có chuyện muốn nói với ông.”
“Nói trong xe đi.” Tư Đình Phong nói, liền lên xe trước.
Lúc này Tư Mộ Hàn mới nhân lúc Tư Đình Phong quay người, nhìn thoáng qua phía Nguyễn Tri Hạ vừa rời khỏi.
Bên tai truyền đến tiếng đóng cửa xe, lúc này Tư Mộ Hàn mới theo Tư Đình Phong lên xe.
Tư Đình Phong hỏi anh: “Rốt cuộc con đã giấu con của con ở đâu vậy? Tri Hạ dù sao cũng là mẹ của đứa bé, con để con bé gặp một lần cũng có gì là quá đáng?”
Tư Mộ Hàn cười lạnh nói: “Đứa bé không phải tôi để cho người ta mang đi, cho dù là tôi để cho người ta, tôi cũng sẽ không để cô ấy gặp đứa bé, lúc trước lấy cô ây, chẳng qua cũng là vì điều tra chuyện của mẹ.
Tư Đình Phong nghe nói phong phanh, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Còn có thể là ai, mới có thể mang đứa bé đi dưới tầm mắt con chứ?”
“Năm đó, bọn cướp kia không phải cũng dưới tầm mắt ông, bắt tôi và mẹ đi sao?” Tư Mộ Hàn khóe môi không ngừng cong lên, nhưng trên mặt lại không có một chút ý cười.
“Con đang nghi ngờ bố.” Tư Đình Phong tuyên bố.
Ông ta giống như thở dài, sau đó mới sâu kín nói: “Mộ Hàn, bố biết con vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm đó, nhưng đó là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, con không nên tiếp tục điều tra, điều tra nhiều năm như vậy có được gì chứ? Con bây giờ không tốt sao? Tư thị giao cho con, con xử lý tốt như vậy, nhà họ Tư cũng bình yên, điều này tốt bao nhiêu không phải sao?
Tư Mộ Hàn đã sớm nghe quen những lời này của ông ta, anh cũng không để ý tới Tư Đình Phong.
Tư Đình Phong cũng không tức giận, mà tính tình chịu nhịn nói: “Chuyện này đã qua, cũng không cần đi điều tra lại, như vậy đều tốt cho mọi người, mọi người đều phải nhìn về phía trước mới được, con gái con nói không chừng sẽ sớm tìm được thôi.”
Ông ta nói câu cuối cùng, rõ ràng cho thấy mang theo mùi uy hiếp.
Tư Mộ Hàn hai tay siết chặt, cả người căng thẳng, nhưng vẫn không nói gì.
Hôm nay Tư Đình Phong tìm đến Nguyễn Tri Hạ, chẳng qua là muốn thăm dò Nguyễn Tri Hạ biết bao nhiêu về chuyện nhà họ Tư.
Sau đó sẽ thử một chút xem tình cảm Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn thế nào.
Nếu như có thể, Tư Đình Phong sẽ không từ bỏ một loại người nào có thể lợi dụng được.
Thấy Tư Mộ Hàn nãy giờ không nói gì, Tư Đình Phong liền cho rằng Tư Mộ Hàn đã nghe ra những lời của ông ta.
Tư Đình Phong tinh ý sâu xa tiếp tục nói: “Bây giờ con và Nguyễn Tri Hạ cũng đã ly hôn, nhà họ Tư không thể không có mợ chủ, con xem có thích ai có thể dẫn về ra mắt, không thì, bố cũng có thể tìm cho con một…”
“Không cần.” Tư Mộ Hàn ngắt lời ông ta, lạnh lùng nói: “Chăm sóc bản thân ông đi.”
Tư Mộ Hàn nói xong, liền mở cửa xuống xe rời đi.
Tư Đình Phong ngồi trong xe, nhìn Tư Mộ Hàn lên xe của mình, vẻ mặt lộ ra vẻ đắc ý, lập tức liền nở nụ cười.
…
Tư Mộ Hàn trở lại xe của mình, đưa tay kéo cà vạt xuống, sau đó đập một cái vô cùng thô bạo lên cửa xe, tạo ra một tiếng vang “rầm” rất lớn.
Thời Dũng đang lái xe phía trước bị dọa giật mình, cũng may cửa xe này được trang bị kính chống đạn, nếu không đâu chịu được một lực đập của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn đập cửa xe xong, dựa vào ghế một chút, hết sức nhẫn nhịn từ trong miệng nén ra ba chữ: “Lão cáo già!”
Thời Dũng biết anh chửi Tư Đình Phong.
Bây giờ cơ bản đã có thể xác định, Tư Hạ là Tư Đình Phong phái người bắt đi.
Mà ông ta cố tình rút tiền từ tài khoản của Trần Tuấn Tú, chính là vì muốn để cho Tư Mộ Hàn biết, chuyện này là ông ta làm.
Thế nhưng, sau khi Tư Mộ Hàn biết chuyện này là ông ta làm, cũng không thể làm gì ông ta.
Bởi vì Tư Hạ đang ở trong tay ông ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...