Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Nguyễn Tri Hạ hả hê nhìn anh, vẻ mặt vô tội: “Không biết, đó là chuyện của anh, không biết đàn ông các anh giải quyết như thế nào.”
Thế nhưng ý cười dưới đáy mắt đã bán đứng cô.
Tư Mộ Hàn sầm mặt, không vui chạm mạnh vào người cô chỉ cách lớp vải mỏng, rước lấy quả đấm nhỏ của Nguyễn Tri Hạ.
Quả đấm nhỏ không đau không ngứa, Tư Mộ Hàn xoay người nằm phía sau cô, kéo cô vào trong lòng, đôi mắt hơi híp lại, giọng nói có hơi mệt mỏi: “Đừng nhúc nhích, ôm một lúc.”
“Buông ra.” Không phải Nguyễn Tri Hạ không muốn cho Tư Mộ Hàn ôm một lúc, mà là chỗ đó của anh đang chỉa vào cô…
Giọng nói của Tư Mộ Hàn càng trầm hơn: “Đừng nhúc nhích.”
Nguyễn Tri Hạ cảm nhận rõ phản ứng của anh kịch liệt hơn, lập tức sợ đến không dám lên tiếng, yên tĩnh cho anh ôm.
Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được tâm trạng của anh không tốt, liền hỏi anh: “Làm sao vậy?”
“Nếu như không muốn nhìn thấy Tần Thủy San, để cô ta đi.” Anh nói xong lại bổ sung một câu: “Sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Anh thật sự không có nghĩ đến, ông cụ Tư lại làm loại chuyện này.
Nhà họ Tư kinh doanh buôn bán có rất nhiều bạn hợp tác làm ăn, cha của Tần Thủy San là gíam đốc đài truyền hình, thân phận cũng không thấp, ông cụ Tư là người cẩn thận như vậy, người đi theo ông cũng là người có kinh nghiệm, tuyệt sẽ không sơ xuất lớn như vậy.
Như vậy chỉ có thể nói rõ, Tần Thủy San xen lẫn trong đám nữ giúp việc bị đưa đến chỗ Tư Mộ Hàn là đươc ông cụ Tư ngầm đồng ý.
Nguyễn Tri Hạ hừ một tiếng: “Em rất không muốn nhìn thấy cô ta, những không thể thả cô ta đi như vậy, xem nhà chúng ta là chợ bán thức ăn, muốn tới thì tới muốn đi thì đi?”
Nhà của chúng ta.
Ba chữ này đi sâu vào trong lòng Tư Mộ Hàn.
Thứ phía dưới vốn đã yên tĩnh đột nhiên lại trở nên hiếu động.
Khi Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được, lập tức đẩy anh ra: “Tự giải quyết đi!”
“Không giúp anh sao?” Tư Mộ Hàn hiếm khi giở trò vô lại, dính tới sát hơn.
Anh cũng không có ôm quá chặt, nhưng Nguyễn Tri Hạ dùng sức chín trâu hai hổ cũng không đẩy anh ra được.
Nguyễn Tri Hạ có hơi mệt mỏi, đành phải nhìn anh: “Anh muốn em giúp thế nào?”
Tư Mộ Hàn không nói chuyện, nắm tay cô đưa xuống phía dưới, bao trùm tay cô nắm chặt…của anh.
Anh thoải mái than thở một tiếng: “Chính là như vậy…”
“Anh…nó..cái đó em…” Tuy rằng Nguyễn Tri Hạ và anh đã làm rất nhiều lần, nhưng vẫn là lần đầu tiên dùng tay, có hơi ngượng ngùng và xấu hổ, ngay cả nói chuyện cũng không rõ.
“Cứ làm như vậy là được…” Cơ thể Tư Mộ Hàn siết chặt, ngay cả tiếng hít thở cũng đè nén.
Anh dùng miệng gặm nhẹ khuôn mặt Nguyễn Tri Hạ vài cái, dọc theo cổ cô xuống.
Đến khi không nhịn được, anh ngại Nguyễn Tri Hạ quá chậm, trực tiếp nắm tay cô làm nhanh hơn.
Lúc kết thúc, hai người đầy là mồ hôi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thoáng qua tay của mình, xoay bàn tay qua một bên.
Không đành lòng nhìn thẳng…
Tư Mộ Hàn lộ vẻ mặt thỏa mãn nhìn thấy biểu cảm xấu hổ ghét bỏ của cô, nhịn không được lại tiến tới hôn một cái: “Anh lau giúp em.”
Anh giúp Nguyễn Tri Hạ lau sạch sẽ xong mới đi vào phòng vệ sinh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...