Lúc này Giang Húc Đông ở trong khách sạn cũng nhận được tin tức.
Biểu tình trên mặt anh ta tràn đầy ba chữ không thể tin được, suốt cả một ngày chờ đợi, một chút động tĩnh của Dương Minh Hạo cũng không có.
Cũng may lý trí của anh ta đã gắt gao khắc chế nội tâm nóng nảy của mình.
Mới sáng sớm, anh ta đã nhận được tin tức, gắng gượng lôi Dương Minh Hạo từ trên giường xuống.
“Tôi đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi rồi, trước khi trời tối ông tìm cách dẫn Tư Mộ Hàn đi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp đem Nguyễn Tri Hạ cùng hai đứa bé kia mang ra ngoài.”
Nếu cứng rắn đi cướp người thì không có tí phần thắng nào, nhưng nếu như dẫn Tư Mộ Hàn rời khỏi, thì đối phó với đám vệ sĩ bên trong biệt thự kia dễ dàng hơn nhiều, huống chi nếu như phát hiện tình hình có gì không đúng, anh ta còn có thể mang người bỏ chạy, Tư Mộ Hàn cũng không phải thời lúc nào cũng quan sát được anh ta.
Đến mức dù Dương Minh Hạo hy sinh cũng chỉ là hy sinh một con cờ không quan trọng mà thôi, có thể hy sinh cho anh ta cũng coi như chết vinh rồi!
“Chuyện này nguy hiểm quá lớn, cứ tùy tiện đi qua đó, nhất định Tư Mộ Hàn sẽ không trúng mưu đâu.
Thời gian tôi đối đầu với Tư Mộ Hàn so với anh còn dài hơn ấy, anh ta rốt cuộc có bao nhiêu xảo quyệt, tôi biết rõ hơn so với anh nhiều, dĩ nhiên nếu như anh muốn tôi dẫn đầu làm kẻ thế mạng!” Dương Minh Hạo nói tới chỗ này, híp mắt nhìn chằm chằm anh ta nhìn một hồi.
Thấy anh ta không có chút phản ứng nào, mới hừ lạnh nói tiếp: “Nếu như tôi xảy ra chuyện gì bất trắc nhất định tôi sẽ kéo anh theo chịu tội, Giang Húc Đông! Dù gì tôi cũng sống lâu hơn anh hai, ba chục năm!”
“Tất nhiên tôi chưa từng có suy nghĩ kéo ông làm người chịu tội thay.
Chính ông cũng đã nói Tư Mộ Hàn là người quỷ kế đa đoan, xảo quyệt.
Nếu như trước mặt anh ta không thả ra chút mồi nhử, ông cho là anh ta sẽ mắc câu sao? Muốn trực tiếp bắt người trước mặt anh ta thì càng đừng suy nghĩ, đừng nói là tôi, ngay cả Abel cũng không có biện pháp nào đâu!”
Không thả ra chút mồi câu thì tất nhiên người ta sẽ không cắn câu.
Giang Húc Đông không hoảng hốt một chút nào, ngồi ở trên ghế sa lon nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Vị trí gian phòng này tương đối tốt, đứng trước cửa sổ có thể nhìn thấy căn biệt thự một cách rõ ràng, mặc dù không thể nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng vị trí này đã là tương đối tốt rồi, chỉ cần bước ra từ cửa chính thì nhất định có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thời gian từng chút một trôi qua, mồ hôi trên trán Dương Minh Hạo đã nhiều hơn một lớp, ánh mắt không ngừng lóe lên tia sáng.
“Suy nghĩ thế nào rồi? Sắp đến buổi trưa rồi, tôi cũng không có nhiều thời gian để đi cùng ông như vậy đâu!” Ngồi ở đây mãi cũng không có ý nghĩa gì.
Hiện tại trong đầu Giang Húc Đông đều là Vũ Nguyên Hải, anh ta không chờ nổi nữa rồi.
“Chuyện này quá nguy hiểm, tôi không thể cứ như vậy mà đáp ứng anh, nếu không lỡ như Tư Mộ Hàn dẫn người ra ngoài, tôi sẽ đem Nguyễn Tri Hạ cùng chạy trốn!”
Nghĩ tới nghĩ lui, suy xét rất lâu, Dương Minh Hạo vẫn không muốn trực tiếp đối đầu với Tư Mộ Hàn.
Chỉ cần có chút lơ là thì ông ta sẽ trở thành người đầu tiên chết thay.
Trong chuyện này không ai phải chịu một chút ngugy hiểm, việc nguy hiểm duy nhất này lại rơi trên đầu ông ta.
Nếu đã như vậy thì ông ta nhất định sẽ không làm người tiên Hàn đi đầu.
“Ông không đi cũng không sao.
Dù sao cũng còn rất nhiều người muốn hợp tác cùng tôi.
Được rồi ông có thể quay về.
Tôi sẽ sai Abel tới đón ông.”
Vì sao Dương Minh Hạo tới đây, vậy lúc này vì sao lại không muốn qua đó? Đủ loại nguyên nhân khiến anh ta không lo lắng chút nào, cũng không cần phải lo lắng.
“Anh!” Sắc mặt Dương Minh Hạo nhất thời cứng đờ, thần sắc cực kì tức giận đứng bật dậy, mặt mũi đỏ bừng bừng chỉ thẳng mặt anh ta.
Nếu không phải bởi vì chuyện lúc trước nên Abel mới đáp ứng ông ta thì e rằng hiện tại ông ta cũng không có khả năng đứng ở đây.
Cho dù hiện tại ông ta cực kì căm giận Tư Mộ Hàn nhưng nếu như không có thứ gì đảm bảo đường lui cho ông ta, ông ta cũng không cần phải lấy mạng mình để đổi.
Ánh mắt Vũ Nguyên Hải vương đầy tơ máu, bộ dáng tựa như bất cứ lúc nào đều có thể nổi điên, anh ta đứng yên tại chỗ hít vài ngụm khí lớn mới miễn cưỡng bình tĩnh lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...