Sau khi đi vòng quanh ngôi nhà gỗ hai vòng, cẩn thận ghi nhớ hoàn cảnh xung quanh, Nguyễn Kiến Định hít thở sâu một hơi, chụm hai tay áo vào nhau để ngăn bớt gió lạnh lùa vào ống tay rồi trở về.
“Nghĩ thông suốt chưa?” Nguyễn Kiến Định đứng ở cửa hỏi, thậm chí còn không đi vào bên trong.
Dáng người cao lớn của Nguyễn Kiến Định ngăn trở ánh sáng từ bên ngoài cửa chiếu vào trong ngôi nhà gỗ.
Dương Minh Hạo bị trói vào cây cột ở tận trong cùng.
Vì vậy trong trường hợp này, anh ta chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một bóng đen cao lớn đang đứng ở cửa, không thể thấy rõ ánh mắt của Nguyễn Kiến Định.
Anh ta híp hai mắt “Ô ô ô” vài tiếng, vì giãy giụa cho nên các tĩnh mạch ở trên cổ lộ ra ngoài.
“Xem ra là đã nghĩ kỹ, bỏ miếng vải trong miệng cậu ta ra.” Đi vào trong được hai bước, Nguyễn Kiến Định quay đầu nhìn về phía Trần Mộc Châu đang ỉu xìu nhắm mắt nhưng vẫn không dừng bước.
Nguyễn Kiến Định trực tiếp đi qua cô ta, khoanh chân ngồi trước mặt Dương Minh Hạo.
Không còn mảnh vải nào bịt kín miệng mình nữa, Dương Minh Hạo ho khan hai tiếng, hít thở sâu hai hơi mới cảm thấy cuống họng được làm dịu đi một chút.
Sau khi sắc mặt đỏ ửng dần dần khôi phục trở về màu sắc ban đầu, anh ta mới há hốc mồm, đắn đo hồi lâu mới nói: “Tối qua Trần Tuấn Tú di chuyển sang một căn nhà gỗ khác ở gần chỗ này, nếu đi đường nhanh một chút thì mất tầm khoảng hai mươi phút, nếu đi hơi chậm một chút thì chưa đầy bốn mươi phút là đến.
Tuy nhiên, mấy người hùng hổ đi đến chỗ này như thế, chắc chắn ông ta đã nhận ra từ lâu rồi.”
Thật ra cũng không có gì phải giấu diếm, đám người này gióng trống khua chiêng tìm kiếm khắp xung quanh nhưng vẫn không phát hiện được manh mối gì, điều này đã đủ để chứng minh rằng chắc chắn Trần Tuấn Tú đã chạy trốn.
Dãy núi này rộng lớn như vậy, muốn tìm được hai người đang cố tình ẩn nấp chắc hẳn cũng không dễ dàng.
“Dẫn đường, mau dẫn tôi đến đó!” Nói xong lời này, Nguyễn Kiến Định hơi nghiêng đầu, híp hai mắt nhìn qua cửa sổ, ánh mắt đâm thẳng về phía ông Cố đang dựa vào gốc cây ở phía ngoài.
Nếu thật sự có một ngôi nhà gỗ khác, hơn nữa còn cách nơi này gần cực kỳ, vậy thì làm sao một kiểm lâm lâu năm như ông Cố lại có thể không biết, nhưng theo cách nói của ông ta thì không có chỗ nào như vậy cả.
“Sau khi dẫn đường cho ngài, tôi hy vọng ngài có thể thả tôi và Mộc Châu rời đi, tôi có thể đảm bảo rằng cô ấy sẽ không trở lại Hải Phòng trong suốt quãng đời còn lại của mình.”
Dương Minh Hạo mím môi, nhìn thẳng vào hai mắt của Nguyễn Kiến Định.
Mặc dù hiện giờ anh ta sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy nhưng anh ta không hề nao núng chút nào, nhất quyết không lùi bước.
Nguyễn Kiến Định cười một tiếng: “Chỉ cần có thể tìm được bọn họ, tất nhiên tôi sẽ không ngại thả anh rời đi, nhưng nếu như không tìm được thì…”
“Nếu như không tìm được bọn họ, đương nhiên là tôi và Mộc Châu sẽ chờ cho tới lúc nào các người tìm được thì thôi, sau đó anh nhất định phải thả hai người bọn tôi rời đi.
Khoan dung độ lượng là đức tính tốt của con người, nếu tha thứ được thì nên bỏ qua, ngài Định thấy có đúng không?” Chặn ngang giữa lời của Nguyễn Kiến Định, Dương Thừa Húc siết chặt hai tay đang bị trói sau lưng, mồ hôi trên trán chảy vào trong mắt khiến anh ta cảm thấy đau xót.
“Vậy cũng được.” Cong khóe miệng nhìn về phía Dương Thừa Húc, lần này Nguyễn Kiến Định nghiêm túc hơn rất nhiều nhưng vẫn không quan tâm lắm đến anh ta.
Xét cho cùng, Dương Thừa Húc cũng chỉ là một thằng oắt con vừa mới va chạm với xã hội mà thôi.
Dù có sự giúp đỡ của Trần Mộc Châu thì anh ta cũng không thể nào gây ra chuyện to tát, thả anh ta ra chắc hẳn sẽ không ảnh hưởng gì nhiều.
Ngược lại, Trần Tuấn Tú mới là nhân vật tương đối khó giải quyết, vốn tưởng rằng ông ta đã chết trong lúc diễn ra trò khôi hài kia rồi, không ngờ rằng vậy mà mạng của ông ta lại lớn như vậy, thậm chí còn có thể trở về đây nhấc lên sóng gió, đúng là một con gián đánh mãi không chết!
Phất tay ra hiệu cho vệ sĩ giúp Dương Thừa Húc cởi dây trói, Nguyễn Kiến Định để lại hai người ở chỗ này tiếp viện cho Tư Mộ Hàn, vội vã chạy tới điểm đến tiếp theo.
Trần Mộc Châu vẫn bị trói trong nhà gỗ như cũ, mặc dù Dương Thừa Húc không hài lòng với việc này nhưng anh ta lại có chút sợ hãi Nguyễn Kiến Định, vì vậy anh ta chỉ đành giận dữ dẫn đường ở phía trước.
Một nhóm người bước đi cực kỳ nhanh, sau khi mặt trời ló dạng, tuy rằng đường đi còn có vài vũng bùn nhưng thế này đã tốt hơn rất nhiều so với buổi sáng rồi.
Nguyễn Kiến Định nhìn đôi giày dính bùn của mình, thở một hơi dài, ngẩng đầu híp mắt nhìn thoáng qua ánh nắng mặt trời vàng óng ánh treo ở trên bầu trời.
Cách đây không xa, hình dáng thấp thoáng của một căn nhà gỗ màu nâu xuất hiện ở trước mắt, cuối cùng cũng đến được nơi này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...