Vì Thẩm Lệ than thở với Nguyễn Tri Hạ chỗ cô liên tục mấy ngày trời mưa, nên mấy ngày sau đó, Nguyễn Tri Hạ đều chú ý đến dự báo thời tiết khu vực thành phố chỗ Thẩm Lệ đang quay phim.
Nhưng không như ý người, mấy ngày tiếp theo, chỗ Thẩm Lệ quay phim vẫn liên tục mưa, hơn nữa còn là mưa liên tục không ngưng.
Nguyễn Tri Hạ gọi điện cho Thẩm Lệ, cô lại nói không thể quay được, chỉ có thể quay những phân cảnh trời mưa thôi.
Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Nếu như không quay được, tổ kịch không cho mọi người nghỉ vài ngày sao?”
“Đạo diễn lão nghệ thuật gia, rất nghiêm khắc, muốn cho mấy nhân vật chính tụi tớ có nhiều tiếp xúc với nhau, cho nên không dự tính cho tụi tớ nghỉ.” Giọng điệu của Thẩm Lệ có chút bất lực.
Nguyễn Tri Hạ nói: “Để tớ đến thăm cậu, cậu muốn tớ mang theo gì không? Tớ mang cho cậu.”
Không ngờ Thẩm Lệ lại từ chối: “Tiết trời này cậu đến làm chi á, không cần đến đâu…”
“Cậu không nói thì tớ thích gì thì tớ mua đó nha, cậu đợi tớ đến là được rồi.”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ đã quyết định sẽ đi thăm Thẩm Lệ.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ quyết định đi thăm, cô bắt đầu mua vé xe và tra đường.
Bên chỗ Thẩm Lệ mưa suốt, Nguyễn Tri Hạ lại mua một cái vali chống nước mới, rồi mua rất nhiều đồ mà Thẩm Lệ thích ăn, còn mua cho cô ấy một số vật dụng hằng ngày.
Nhớ kỹ lại thì, hình như trước giờ toàn là Thẩm Lệ lo lắng cho cô, chứ cô chưa làm gì được cho cô ấy.
Nghĩ như vậy, lại thấy hơi áy náy.
Nguyễn Tri Hạ đặt vé xe cho ngày kia.
Sau khi chọn thời gian, Nguyễn Tri Hạ quyết định nói cho Tư Mộ Hàn là cô sắp đi xa.
Tối đó, lúc Tư Mộ Hàn tới ăn cơm, cô nói chuyện này cho anh.
Tư Mộ Hàn nghe xong, im lặng giây lát: “Đi nơi nào?”
Nơi Thẩm Lệ quay phim là một thôn nhỏ trong núi ở vùng này, Nguyễn Tri Hạ nói địa chỉ chi tiếp, Tư Mộ Hàn lục lọi trong đầu vị trí của nơi đó, không hề biết nó ở đâu cả.
“Là một thôn nhỏ, hơi xa Hà Dương, chắc phải mất chút thời gian, em không chắc chắn được bao giờ mới về.”
Nguyễn Tri Hạ vừa nói, vừa múc canh cho Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhíu mày: “vậy Tri Hạ đâu? Không cần nó nữa à?”
“Không phải là có anh rồi sao? Anh vẫn chăm sóc nó rất tốt mà.” Nguyễn Tri Hạ thật lòng thấy vậy, cho dù là Tư Mộ Hàn của lúc trước hay bây giờ, anh đều chăm sóc Tư Hạ rất tốt.
Cũng có thể là vì, yêu cầu của cô dành cho anh quá thấp.
Tư Mộ Hàn đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Nguyễn Tri Hạ, em không lo lắng à?”
Nguyễn Tri Hạ hơi ngẩn ra: “Lo lắng cái gì?”
“Anh bây giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn trí nhớ, Tri Hạ ở nhà anh, mà em lại bỏ anh và nó đi chỗ khác, anh cảm thấy không cần lo anh có người phụ nữ khác, hay là hoàn toàn có thể tranh được quyền nuôi dưỡng Tri Hạ từ tay anh?”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nói, cảm xúc khó đoán.
Nguyễn Tri Hạ hơi khựng lại.
Cô suy nghĩ một lát, cũng không nghĩ ra được Tư Mộ Hàn có ý gì.
Cô nâng mắt, nhìn thẳng anh: “Anh có thể nói rõ hơn không.”
“Anh đã nói rất rõ rồi.”
Tư Mộ Hàn có hơi tức giận nói, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, cũng không vứt đũa bỏ đi, mà vẫn điềm tĩnh, rồi tiếp tục ăn cơm.
Anh cúi đầu ăn cơm, nhìn từ góc độ của Nguyễn Tri Hạ, chỉ thấy trán và đôi mày hơi nhăn lại của anh.
Nguyễn Tri Hạ thử hỏi: “Anh không muốn em đi à?”
Tư Mộ Hàn không thèm để ý cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...