Lại nói chuyện Vương Trùng Dương vận khí trị thương cho Độc Cô Cầu Bại hồi lâu mà vẫn chẳng thấy có tiến triển gì. Chân khí trong người lão Độc Cô khi này giống như đường giao thông vào giờ cao điểm,ùn tắc khắp nơi,ô tô xe máy ken nhau với xe buýt kịt lại ở các ngã tư đại huyệt. Vương Trùng Dương lúc đầu không biết lại thúc đẩy thêm công lực của mình vào,điều này khác nào đường đã tắc lại mở thêm cổng trường cho học sinh ùa ra khiến kinh mạch của Độc Cô lão đã loạn lại càng thêm loạn. Tới khi Vương lão hiểu được ra vấn đề,thu hồi công lực thì cũng đã muộn mất rồi. Đường nhỏ đường to,từ Quốc lộ cho đến đường nội bộ trong cơ thể lão Độc Cô đã hoàn toàn tắc nghẽn,tình thế thập phần nguy ngập vô cùng.
Vương lão nào dám chần chừ lập tức bắt chước trong phim chưởng bộ kêu liền mấy tiếng “Ịch chà!”,tay điểm một lúc mười mấy đại huyệt trên người lão Độc Cô. Chỉ thấy lão Độc Cô á lên một tiếng rõ to,hai mắt choàng mở rồi lại nhắm tịt lại ngay,miệng rên hừ hừ,cơ miệng giật giật xem chừng đang đau đớn lắm.
Quần hảo hán thấy có ồn ào lập tức bu lại xem cả,chỉ có Tiêu Phong,Hoàng Dược Sư và Dương Quá là vẫn giả bộ không biết gì,xì xụp húp cháo chim mà hí hớn bảo nhau:
- Ngon nhờ! Ngon nhờ! Hí hí!
Vương Trùng Dương thấy có đông người đang đứng xem thì càng làm bộ làm tịch tợn. Hết chưởng lại chỉ điểm huyệt,truyền công lại chuyển sang đặt ngửa Độc Cô lão ra mà chỗ xoa,chỗ bóp trông rất thiện nghệ. Anh em bên ngoài chỉ trỏ ngợi khen,bọn Toàn Chân Thất Tử thì nhún nhảy vừa hát vừa vỗ tay bài “Như có bác Dường trong ngày vui đại thắng!” cổ vũ cho sư phụ rất rất nhiệt tình. Quần hảo hán thấy vui quá,hay quá thì cũng bèn vỗ tay hòa nhịp cùng hát đoạn điệp khúc “Toàn Chân Trùng Thấn Thông,Toàn Chấn Vường Trúng Dương! Toàn Chân Trùng Thấn Thông,Toàn Chấn Vường Trúng Dương!” Sau bài hát,không khí trở nên tươi vui náo nhiệt vô cùng. Anh em hảo hán còn đang quay sang hỏi nhau là hát bài gì tiếp bây giờ thì bỗng nhiên Độc Cô Cầu Bại mở choàng mắt ra quát tháo ầm ĩ:
- Làm cái gì mà ồn ào thế hả! Có cho người ta nghỉ trưa không thì bảo? Ta lại gọi công an bắt hết các ngươi lên đồn bây giờ!
Cả bọn đang vui thì đứt dây đàn,bị Độc Cô Cầu Bại quát mắng dọa nạt thì lập tức cúi gằm mặt mà dắt díu nhau bỏ đi,chỉ còn lại Vương Trùng Dương và Độc Cô Cầu Bại tiếp tục khám chữa bệnh cho nhau tại chỗ.
Vương lão không dấu được nỗi vui mừng,tóm tay Độc Cô Cầu Bai lắc lắc:
- Ngươi tỉnh lại thực rồi! Thật là may mắn quá! Vừa rồi ta tưởng đã mất ngươi rồi chứ.
Độc Cô Cầu Bại rưng rưng cảm động trước tình cảm chân thành của lão bằng hữu. Lão ho khan một tiếng rồi nói:
- Thực vất vả cho lão Vương ngươi quá! Ài,sao thế này? Ta thấy toàn thân vô lực,yếu ớt vô cùng. Muốn ngồi dạy cũng khó. Vương lão kéo ta dạy nào!
Với sự giúp đỡ của Vương Trùng Dương mà Độc Cô lão mãi lồm cồm ngồi dậy được. Lão thử xếp bằng vận khí điều tức thì chợt thấy nội lực trong người thất tán đâu mất cả,toàn thân đau đớn kịch liệt,không kềm nổi mà rên lên một tiếng.
- Ui da!
Vương lão thấy sự tình có biến vội đặt tay lên lưng của Độc Cô Cầu Bại truyền chân khí giúp đỡ. Hồi lâu sau,Độc Cô lão mới lắc đầu ngán ngẩm nói:
- Thôi! Ngươi đừng tốn công vô ích nữa.
Vương lão thu chưởng về hỏi lại:
- Ngươi thấy sao rồi?
Độc Cô lão gượng cười:
- Đau đớn thì đã hết. Nhưng không hiểu vì đâu mà công lực của ta đã vô hình,vô tích mà biến đi đâu mất sạch.
Vương lão nhíu mày:
- Khi nãy chân khí trong cơ thể ngươi còn dư thừa nhiều quá tới mức tắc nghẽn. Ta cũng chỉ dụng thủ pháp độc môn mà thúc đảy cho chúng lưu thông thôi mà. Tại sao lại có hiện tượng này được?
Độc Cô Cầu Bại lắc đầu:
- Ta cũng không hiểu. Thôi thì cứ để theo dõi xem một thời gian xem sao. Ốm đau bệnh tật không thể nói khỏi là khỏi ngay được!
Vương Trùng Dương gật đầu đồng ý rồi đỡ Độc Cô lão dậy,dìu lão vào dưới bóng cây mát ngồi ăn cháo chim do Lâm Triều Anh vừa múc lên cho.
Kha Trấn Ác và Mai Siêu Phong lúc này cũng đã tỉnh lại. Hai người vừa chui ra khỏi đống lá khô,đoạn dắt díu nhau đi xuống núi,vừa đi vừa hỏi nhau đi xem phim gì tiếp bây giờ. Tinh thần văn hóa văn nghệ tới vậy kể cũng đáng trân trọng lắm thay!
Đang mải dõi mắt theo bóng dáng Kha,Mai,Vương lão bỗng giật mình khi nghe tiếng một người thều thào phía sau lưng:
- Nước! Cho ta xin miếng nước!
Thì ra Tà Dị Nhân đang bị trói,vứt nằm còng queo ở một lùm cây. Quần hùng khi nãy bỏ đi vội quá quên cả việc phải mang y xuống phán xét,trị tội. Vương Trùng Dương cất tiếng:
- Nước thì không có sẵn đây rồi. Ăn cháo nhé!
Đoạn lão bưng bát cháo tới chỗ Tà Dị Nhân,ngồi xôm bên cạnh mà bón cho y từng thìa. Tà Dị Nhân há miệng ra húp được hai thìa thì lắc đầu than rằng:
- Cháo gì mà nhạt hoét,tanh lòm lòm. Chán quá! Không ăn nữa!
Lâm Triều Anh đang dở tay dọn dẹp,thoáng nghe thấy có người chê bai tài nấu nướng của mình thì lập tức rút kiếm trợn mắt lao tới quyết ăn thua với kẻ vừa lên tiếng. Cũng may Vương lão nhanh tay đẩy y sang một bên mới tránh được họa kiếm trắng đâm vào,kiếm đỏ rút ra vậy. Lâm Triều Anh một chiêu đâm hụt liền hậm hực định tiếp tục ra đòn. Vương Trùng Dương vội xua xua tay lớn tiếng nói một lèo không nghỉ:
- Lâm muội,xin hãy dừng tay! Cháo muội nấu ngon lắm,đừng tin lời y nói xằng. Là y cố tình nói vậy để được chết một cách nhanh nhẹn dưới tay muộn đó. Chẳng nhẽ muội lại chịu trúng kế y lần nữa sao?
Lâm phu nhân nghe trượng phu nói vậy thì chợt tỉnh ngộ cười phì:
- Thì ra là vậy! Cháo muội nấu ngon thật hả Vương ca! Còn nhiều lắm,tý nữa huynh ăn nốt nha.
Đoạn nàng thu kiếm,tung ra một cước thẳng vào bụng của Tà Dị Nhân,trợn mắt:
- Thiếu chút nữa thì ta bị ngươi lừa rồi. Hừ! Đến giờ phút này mà ngươi vẫn lừa lọc người khác được. Thực là đánh chết cái nết không chừa mà!
Đợi nàng đi khuất dạng Vương Trùng Dương mới đỡ Tà Dị Nhân ngồi dậy,thậm thụt thì thào:
- Ngươi muốn chết thực hay sao mà dám mở miệng chê cháo của Lâm muội nấu? Thôi,cố ăn nốt đi kẻo rước họa vào thân bây giờ.
Tà Dị Nhân nhăn nhó:
- Ngươi thực tài giỏi đó. Có thể chiều chuộng được bà chằn lửa đó. Hic! Ta thực nuốt không trôi được mà.
Vương lão cười xòa,húp sụp một cái hết sạch bát cháo,đưa tay quẹt miệng rồi mới nói:
- Chút công phu nhỏ mọn mà thôi. Người quá lời rồi!
Dừng lại một chút,lão ngó nghiêng xung quanh xem còn ai không đoạn mới tháo dây cởi trói cho y:
- Ta i thư giãn gân cốt một chút. Không được chạy trốn đâu đó!
Tà Dị Nhân được giải khai cầm chế mới tranh thủ vươn duỗi tay chân,ngẫm nghĩ một chút cât lời:
- Thực không ngờ,đại sự của ta tưởng thành tới nơi rồi lại bị một màn thoát y của Độc Cô Cầu Bại phá hỏng tất cả. Thực là ức chế quá mà! Tới lúc này thì đến Nhiếp Hồn Đại Pháp cũng bị y làm hỏng mất tiêu rồi,còn làm được gì nữa mà chạy với trốn.
Độc Cô lão lúc này cũng đã tới ngồi bên cạnh hai người kia mỉm cười:
- Người tính chẳng bằng trời tính. Ngươi làm việc xấu xa,nay phải lĩnh hậu quả giờ còn trách móc gì ta? Mà thực chất ngươi là ai? Khai ra mau kẻo ta bắt ngươi ăn bằng sạch nồi cháo của Vương phu nhân mới thôi!
Vương Trùng Dương cũng gật đầu phụ họa:
- Trước ngươi cứu giúp bọn ta. Giờ lại muốn hại bọn ta. Thần thánh cũng là ngươi mà quỷ dữ cũng là ngươi. Thực nghĩ nát óc ta cũng không hiểu được. Ngươi giải thích thử xem!
Đại Thánh Tà Dị Nhân ánh mắt chợt đượm buồn,nghĩ ngợi hồi lâu không nói. Đoạn mới thở dài,cất lời:
- Con người thực quá khó hiểu. Ta thực cũng còn chẳng hiểu được ta nghĩ ngợi điều gì,mong muốn điều gì nữa. Đôi khi chỉ là xác định ra ình một mục tiêu rồi hành động cho đỡ nhàm chán thôi chứ nào có coi việc mình làm là đúng hay sai đâu. Ta vốn ham mê truyện trò,phim ảnh từ nhỏ. Đặc biệt là các tác phẩm của Kim Dung gia. Từ ngày bé,ước mơ của ta đã là được sống trong thế giới giang hồ của các ngươi,được thỏa chí vẫy vùng,luyện tập võ công. Lớn hơn một chút,dẫu biết rằng đây chỉ là ảo do người khác tưởng tượng ra mà thôi nhưng vẫn mê muội,đắm chìm,lại thêm ôm mộng làm bá chủ một cõi giang hồ. Rồi một ngày kia duyên trời run rủi,ta tìm được cách liên hệ với thế giới này. Đó cũng chính là ngày Vương lão ngươi tìm đến ta đó. Từ đó ta nảy sinh ra ý định hòa nhập hai Thế Giới giữa trong truyện và ngoài đời. Cái gì mà sang Thế Giới kia các người có thể muốn gió được gió,muốn mưa được mưa chứ? Hoàn toàn chỉ là lời ngoa ngôn tuyên truyền để làm quần hùng mê muội đồng lòng đi theo ta thôi chứ tương lai thế nào,hậu quả ra sao ta cũng chẳng biết trước được. Ta cứ mải mê thực hiện điều đó cho đến khi nãy ngồi nói chuyện với Vương lão ngươi. Ngươi hỏi ngược lại ta mấy câu,lúc đó ta mới giật mình nghĩ đến hậu quả. Hehe! Nhưng việc đã làm tới đó rồi chẳng nhẽ lại không làm nốt… Ai da! Nói một hồi vậy các ngươi có hiểu gì không?
Vương lão lắc đầu,Độc Cô lão gật gù một hồi sau lại đổi lại Độc Cô lão lại lắc đầu,Vương lão thì gật gù. Cả hai đều bận bịu đuổi theo dòng suy nghĩ của mình mà không ai lên tiếng trả lời. Đại Thánh Tà Dị Nhân ngó hai người một lúc,mỉm cười nói tiếp:
- Ta nói gì ta còn chẳng hiểu,các ngươi hiểu sao được. Hehe! Thôi,chuyện trò thế đủ rồi. Ta đi đây!
Vương lão trợn mắt:
- Ngươi đi đâu được chứ? Vuốt mặt cũng phải nể mũi cho ta chém ngươi mười mấy đao đã! Khà khà!
Độc Cô Cầu Bại gật gù:
- Đúng! Tội ngươi đáng bị lăng trì xử giảo hai ngàn bốn trăm dao chứ nào chỉ chém mười mấy nhát là xong.
Tà Dị Nhân cười khanh khách:
- Được! Vậy ta để lại cho các ngươi cái thân này đó muốn xử sao thì xử.
Hai lão kia cũng cười ồ lên vẻ thích thú,đoạn Vương lão mới buông thõng:
- Nói sao cũng không lại ngươi. Muốn giết ngươi cũng không giết được. Thực làm người ta khó nghĩ quá! Ài dà! Giờ ngươi định cho kết thúc câu chuyện này ra sao hả tác giả?
Đại Thánh Tà Dị Nhân hấp háy mắt trả lời:
- Thế này đi được không? Độc Cô lão hồi phục công lực. Với tài trí,võ công và công lực cao cường của mình một kiếm đả bại quần hùng lên ngôi minh chủ. Sau đó lão cưới Lý Mạc Sầu làm đệ nhất phu nhân mở ra quán cháo lòng tiết canh lấy tên là Vô Địch Thiên Hạ,cuộc sống dù vất vả nhiều lo toan,thi thoảng hai vợ chồng lại động thủ động cước nhưng vẫn có với nhau đến năm mặt con,ba trai hai gái. Vương Trùng Dương ngưoi giao lại cơ đồ cho bọn đệ tử rồi cùng Lâm Triều Anh tới Hawaii cư ngụ,vui sống tuổi già. Ta bị con hắc tinh tinh khi trước bất ngờ xuất hiện kéo lên trên đỉnh núi bắt làm chồng,cuộc sống phong lưu khoái hoạt vô cùng. Haha! Các ngươi nghĩ sao?
Vương Trùng Dương và Độc Cô Cầu Bại chưa kịp nói gì,một trận kình phong mang theo mùi hôi hám tanh tưởi đã ào tới. Một con Hắc Tinh Tinh từ đâu phóng tới hất văng hai lão sang một bên,đoạn quờ tay ôm lấy Tà Dị Nhân mà thoăn thoắt chạy lên đỉnh núi. Vương lão định đuổi theo nhưng con Tinh Tinh thân thủ quá nhanh,trong phút chốc đã lẩn vào rừng cây mất dạng. Chỉ còn vọng lại tiếng kêu thất thanh của Đại Thánh Tà Dị Nhân vang vẳng đâu đó rồi vụt tắt:
- Oh! Noooooooooooooooooo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...