Diệp Vô Ưu đang muốn nổi khùng lên thì thiếu niên lại nói tiếp.
“Tiểu sinh là Lam Tiểu Phong, năm nay mười tám tuổi, tuy không phải ngọc thụ lâm phong nhưng cũng anh tuấn tiêu sái, tuy trong người không có vạn lạng nhưng trong nhà cũng có tiền bạc, tiểu sinh chưa có lấy vợ, xin hỏi hai vị thiên tiên tỷ tỷ có đồng ý làm thiếp tại hạ hay không?” Nghe thiếu niên xưng tên Lam Tiểu Phong nói mà mọi người như được mở rộng tầm mắt, chúng nhân muốn làm quen chẳng ai lại bảo người đó có muốn làm thiếp của mình hay không bao giờ.
“Ngươi đúng là một kẻ vô sỉ, ta chưa từng thấy người nào vô sỉ như ngươi.” Diệp Vô Ưu mạnh mẽ nhảy dựng lên, đứng ngay trước mặt Lam Tiểu Phong. “Uy, ngươi nên nhìn lại cho rõ, thiếu gia ta đích thị là nam nhân, đừng tùy tiện kêu là tỷ tỷ, còn nếu ngươi có chủ ý với tỷ tỷ ta thì ngươi nên nhanh chạy về soi gương xem mình thế nào, sau đó đi tự tử đi!” Giọng của Diệp Vô Ưu đại khái đủ cho mọi người trong Bách Hoa Thành có thể nghe thấy.
“Huynh cứ nói quá, nhìn thấy mỹ nữ gọi là tỷ tỷ khẳng định chẳng phải là điều sai lầm.” Lam Tiểu Phong cố gắng thốt theo một tiếng, đột nhiên sắc mặt đại biến, chỉ tay vào Diệp Vô Ưu, “Ta trông ngươi sao giống ai đó! Không đúng, không đúng, không thể có khả năng đấy, ừm, có phải ngươi họ Diệp không?” Lam Tiểu Phong bấy giờ vẻ mặt rất khẩn trương như nhìn thấy một việc rất kinh khủng.
“Thiếu gia ta đúng là họ Diệp, có việc gì sao?” Diệp Vô Ưu trong lòng buồn bực, tại sao tiểu tử này lại biết nhỉ?
“Xong rồi, xong hết rồi, ta sao lại kém may mắn như thế chứ, cha nó chứ, ta vừa ra ngoài là gặp hắn ngay, giờ phải làm sao đây, ta vẫn chưa tìm được một lão bà.” Lam Tiểu Phong đứng như chôn chân tại chỗ, vẻ mặt ảo não như có đám tang.
“Uy, cha ngươi là ai? Lại nữa, sao ngươi lại biết bổn thiếu gia?” Diệp Vô Ưu ngay lập tức nghi ngờ tên gia hỏa này hình như có bệnh thần kinh.
“Cha ta rất là lợi hại, ta bây giờ nói cho ngươi biết, ngươi đừng bảo ta dọa ngươi.” Nói về cha mình, Lam Tiểu Phong tựa như lấy lại được tinh thần, ưỡn cao ngực nói: “Cha ta là người đa tình nhưng tuyệt đối không vô tình, phong lưu nhưng tuyệt đối không hạ lưu, chính thị Đa tình công tử Lam Thiên Phong. Còn ta, tuy không đa tình nhưng cũng chẳng vô tình, không phong lưu nhưng cũng chẳng hạ lưu, chính là Đa tình tiểu công tử Lam Tiểu Phong.”
“Ta thấy nên gọi ngươi là Đa tình tiểu hoa si thì đúng hơn.” Diệp Vô Ưu tức giận nói, “Ngươi mau nói cho ta biết sao ngươi lại biết ta!”
“Vô Ưu à, Lam Thiên Phong cùng cha ngươi là bằng hữu.” Yến Băng Cơ kéo hắn lại nhỏ giọng nói.
“Tất nhiên ta nhận ra, ta mỗi ngày đều nhìn thấy bức họa của mẹ ngươi, ngươi lại giống mẹ như đúc, đáng tiếc là cha ta đã cho ta biết ngươi là nam nhân, bảo ta nghìn vạn lần đừng có gặp ngươi, nếu không ta sẽ không bao giờ tìm được lão bà cho mình. Nào biết đâu hiện tại ta vừa ra ngoài đã gặp ngươi, ta quả thật bất hạnh, không được, ta cần phải nhanh chóng tránh xa ngươi.” Lam Tiểu Phong vừa nói xong, nhanh chóng quay ngưòi lại như muốn chạy đi, nhưng bị Diệp Vô Ưu nắm vai giữ lại.
“Ngươi tưởng có thể chạy dễ dàng vậy sao, ngươi đứng yên đó.” Diệp Vô Ưu không định để hắn bỏ đi như thế, tiểu tử này lúc đầu tưởng hắn là nữ nhân, lại có chủ ý với Yến Băng Cơ, hắn phóng mắt cũng chẳng muốn giữ lại, nhưng nếu không giáo huấn cho hắn một trận, để hắn chạy đi không phải đã cho hắn chiếm tiện nghi sao?
“Nghe ta nói, Diệp ca ca, thả ta đi không tốt hơn sao? Chúng ta tốt xấu gì cũng có quan hệ mà, huynh xem cha ta và cha huynh quan hệ rất tốt, huynh đừng có hại ta mà.” Lam Tiểu Phong bắt đầu cầu xin.
“Ta cam đoan sau này sẽ không dám có chủ ý với lão bà của huynh nữa, sau này có gặp vị tiên tử tỷ tỷ này ta nhất định sẽ xem như thần thánh, tuyệt đối không có một chút tà ý gì, huynh nhanh thả ta ra, ta còn phải đi tìm lão bà của ta.” Lam Tiểu Phong thấy Diệp Vô Ưu không có phản ứng gì với lời cầu xin của hắn liền vội vàng thề thốt và làm ra một bộ dạng rất đáng thương.
“Muốn chạy hả, rất đơn giản, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi trả lời ta sẽ để ngươi đi!” Diệp Vô Ưu giờ mới bắt đầu nói.
Lam Tiểu Phong lập tức đứng lên cung kính lắng nghe.
“Ta hỏi ngươi, cha ta là đại lục đệ nhất vô lại, mẹ ta là đại lục đệ nhất mỹ nữ, vậy ngươi nói xem gọi ta là gì?” Diệp Vô Ưu cười hi hi hỏi.
“Đại lục đệ nhất vô lại mỹ nữ!”
“Giờ mẹ ta là đại lục đệ nhất mỹ nữ, cha ta là đại lục đệ nhất vô lại, vậy ngươi nói xem gọi ta gì?” Diệp Vô Ưu tiếp tục hỏi.
“Đại lục đệ nhất mỹ nữ vô lại!”
“Ngươi hôm nay đừng hòng rời khỏi đây!” Diệp Vô Ưu tức giận gõ lên đầu Lam Tiểu Phong một cái, quay đầu đi lại chỗ ngồi, thuận tay ôm lấy Yến Băng Cơ hôn một cái. “Hảo tỷ tỷ, ta vừa tìm được cho chúng ta một người hầu tốt!”
Diệp Vô Ưu cười hi hi nhìn Lam Tiểu Phong nói: “Ngươi đúng là ngu ngốc, ta nói cho ngươi nghe, đáp án là ta chính thị nhi tử của đại lục đệ nhất mỹ nữ và đại lục đệ nhất vô lại! Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ làm người hầu của ta, còn khi nào ngươi được đi, điều đó phải chờ tỷ tỷ ta có cao hứng hay không, nếu tỷ tỷ ta một khi cao hứng có thể sẽ để ngươi đi.” Đáng thương cho Lam Tiểu Phong trên mặt lập tức hiện lên vẻ khốn khổ, tuy nét mặt lộ vẻ không phục nhưng chẳng dám nói ra.
“Đừng có gây lộn xộn, ta không cần người hầu, ngươi để hắn đi đi.” Yến Băng Cơ tuy muốn cùng Diệp Vô Ưu đùa bỡn, nhưng nàng nghĩ Lam Tiểu Phong chính là con của Lam Thiên Phong, trong khi đó hiện tại Lam Thiên Phong lại là một trong những bằng hữu của Diệp Phi Phàm, muốn con hắn làm người hầu của nàng, quả là một điều không tốt.
“Tỷ tỷ, tỷ quả là một người tốt, tỷ tỷ ngươi quả là một người rất tốt, như là tiên nữ trên trời...” Lam Tiểu Phong nhất thời hưng phấn, một lúc sau mới lấy lại hình dạng ban đầu.
“Hừm, ngậm miệng lại, ta nói với ngươi, ngươi tránh xa tỷ tỷ ta ra, nàng là lão bà của ta, ngươi có chủ ý với nàng đừng trách ta cho ngươi thành thái giám.” Diệp Vô Ưu hung ác cảnh cáo Lam Tiểu Phong trong lúc vẫn một tay ôm Yến Băng Cơ, không còn quan tâm gì đến Âu Dương Vân Phi đang ngồi bên cạnh nữa.
“Uhm, biết rồi, lão bà của ngươi. Như người ta nói, vợ của bằng hữu, không cần khách khí, à quên, vợ của bằng hữu, không được???? (nguyên văn: bất khả hí), ta nhất định sẽ không có chủ ý gì đối với lão bà của huynh.” Lam Tiểu Phong cười hi hi nói, nhãn thần tiểu nhân lại chuyển động không ngừng trên người Yến Băng Cơ, hình dạng lộ vẻ si mê.
“Ta đếm đến ba, ngưoi lập tức biến khỏi mắt ta, từ bây giờ đừng bao giờ xuất hiện trước mặt lão bà của ta. Một...” Diệp Vô Ưu chưa kịp hô tiếng thứ nhất, Lam Tiểu Phong đã chạy biến mất tăm.
“Ha ha, bị ta lừa một phen, ngươi nghĩ rằng ta có chủ ý với lão bà của ngươi sao.” Lam Tiểu Phong đắc ý cười lớn, “Vân Mộng rộng lớn, mỹ nữ rất nhiều, ta cần gì phải cùng ngươi câu một con cá!”
o0o
“Băng tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.” Diệp Vô Ưu bỏ tay đang ôm Yến Băng Cơ ra, kéo nàng đứng dậy đi ra ngoài.
“Diệp huynh đệ, ngươi chẳng nói Yến tiên tử là tỷ tỷ ngươi sao?” Âu Dương Vân Phi có chút không tin tưởng khi nhìn họ hai người thân mật kéo tay nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...