Thượng Quan Dao đi thẳng trở về phòng, lúc vừa rồi đã tắm rửa, hiện tại lại tắm thêm một lần nữa.
Vì dù sao cô cũng đã ngồi ăn dưới phòng ăn, lại bị Thượng Quan Vũ động tay động chân lên người, nhất định phải tẩy rửa.
Đây chính là chứng cưỡng chế, lâu nay vẫn luôn mạnh mẽ áp chế, tỏ ra bình thường với bên ngoài nên rất ít người có thể biết được cô có thói quen này.
Chỉ có những người thật sự tinh mắt mới nhận ra được.
Lau mái tóc còn ẩm ướt ngồi xuống giường đắn đo suy nghĩ.
Mười lăm năm qua cô vẫn luôn giận dỗi, trách bố tại sao năm đó lại không ở bên cạnh mẹ khi mang thai cô mà lại để bà ấy chịu một mình buồn tủi.
Cũng trách bản thân rằng chính mình đã sinh ra trên đời, lấy đi sinh mệnh của mẹ.
Giận dỗi ông là một nhưng tự trách bản thân là mười, thế cho nên cô vẫn luôn sống thu mình lại cách xa bố cùng anh trai, cách xa căn nhà của bọn họ cách càng xa càng tốt.
Bây giờ nghĩ lại liệu điều đó có phải là quyết định đúng đắn.
Cô nhớ từ nhỏ đến lớn, bố cùng anh trai vẫn luôn yêu thương mình.
Muốn gì được nấy, nhưng kể từ khi cô biết chuyện của mẹ bản thân lại đối xử với bố ngày càng xa cách, nó đúng sao?
Thật buồn cười.
Phải là từ nhỏ vốn thiếu tình thương của mẹ, luôn cảm thấy ghen tị với những người đồng trang lứa có gia đình đầy đủ.
Hằng ngày vẫn nhìn thấy bạn bè được mẹ yêu thương, mà tâm trí luôn mơ ước tưởng tượng về những viễn cảnh mình cũng giống như bọn họ.
Nên khi biết được chuyện mà tâm trạng sinh ra khiếm khuyết, tự tách biệt với gia đình.
Vì thế mà mỗi lần cô chạm mặt với bố cô Thượng Quan Dực không lúc nào là không sinh ra cãi vã.
Chẳng ai chịu nhường ai, cứng đầu đến mức khiến người khác phải đau đầu.
Cầm lên chiếc điện thoại cũ vẫn chưa kịp đi đổi của mình, Thượng Quan Dao chỉ biết thở dài.
“Thôi vậy, ngày mai rồi báo cho anh ấy cũng được.”
***
Thượng Quan Vũ đến buổi tiệc Tôn gia tổ chức cũng là tám giờ, trễ tận một tiếng nhưng khi anh xuất hiện các ông trùm chứng khoáng, bất động sản, thương mại, chuỗi kinh doanh, sản xuất đều không nói một câu.
Ngược lại còn cười đùa chạy đến bắt chuyện, đùa giỡn với thân phận của cậu ta thì có mười bọn họ cũng không sánh bằng, chỉ có đầu óc nông cạn, não tàn mới chạy đến chất vấn.
Ca ngợi anh đến tận trời mây.
“Vũ tổng, thật vinh hạnh khi được anh chấp nhận đến dự buổi tiệc này.” – Tôn Bách ngồi trên xe lăn vừa được Báo Đen đẩy tới mỉm cười nâng ly rượu sâm banh vàng óng với Thượng Quan Vũ.
“Tôn tổng nói quá, Vũ mỗ được mời đến đây mới là vinh dự đấy chứ.” – Thượng Quan Vũ đưa rượu lên miệng nhấp một ngụm rồi nói.
Hai người “kẻ tung người hứng” khiến mọi người xung quanh phải cười hùa theo.
“Các người nói chuyện gì mà vui thế?” - Bỗng từ bên ngoài có giọng nói đàn ông vang lên.
“Tôn đổng đến rồi đấy à.
Thật là, tôi cứ tưởng là đến dự tiệc mà vắng bóng chủ nhà đấy chứ.” – Nhanh chóng một lũ xu nịnh vây lấy Tôn Thành Thắng đi vào trong.
“Vũ tổng quả như danh bất hư truyền, anh tuấn xuất chúng như lời đồn.” – Tôn Thành Thắng cười nói.
“Ngài Tôn quá khen rồi, tôi vẫn là chưa bằng Tôn tổng đây.
Trẻ tuổi tài cao.” – Thượng Quan Vũ vẫn rất nhẹ nhàng đưa đẩy đáp trả, không tỏ ra quá tự cao tự đại.
Nhưng trong đầu lại đang trề môi khinh thường, tại buổi tiệc của Khưu gia ba tháng trước lão già này cũng nói cùng một câu như vậy.
Thật là, ai không biết còn tưởng là lão giỏi ăn nói.
Nhưng thật ra là đi "cướp nhặt" của ai đấy về sử dụng, muốn thể hiện mà thôi.
Cả đám người lại được một trận cười, thi nhau nịnh hót.
Thượng Quan Vũ nhiều lần bí mật quan sát từng cử chỉ nét mặt lạnh lùng, cẩn trọng của Tôn Bách mà không khỏi cười thầm.
Cứ nhìn Tôn Thành Thắng được nịnh đã hếch mũi lên tận trời rồi kia kìa.
Quả thật, người của Tôn gia anh chỉ coi trọng một mình thằng nhóc này.
Chính vì cái mặt lạnh không quan tâm sự đời này, người khác nói gì cũng chỉ mỉm cười cho qua, không tự cao tự đại chính là xem thường những lời khen đó.
Loại người này cũng giống như anh, rất khó đoán.
Nhưng cậu ta lại còn thua cả em gái anh hẳn hai tuổi, tâm tư đã như vậy cũng thật khiến người ta quá nể phục.
Tôn Bách như cảm nhận được có một ánh mắt đang quan sát mình thì ngước lên.
Ánh mắt cả hai chạm nhau, Thượng Quan Vũ chỉ gật đầu mỉm cười rồi đi nơi khác.
“Vũ tổng, nghe nói em gái cháu đã trở về rồi có phải không?” – Bỗng một người đàn ông đi đến cạnh Thượng Quan Vũ hỏi.
Anh nhếch mày nhìn ông ta, đương nhiên là biết được suy nghĩ của ông ta chứ.
Muốn đu bám em gái anh sao, cũng phải biết tự lượng sức xem có qua nỗi ải của anh không chứ.
“Là ai thế?” – Có người không biết liền quay sang hỏi người bên cạnh.
“Thiển cận.
Em gái của Thượng Quan Vũ chính là Thượng Quan Dao, rất ít khi gặp người ngoài nên hầu như chẳng mấy ai biết đến nhưng người trong quân đội lại không ai không biết đến cô ta.
Nữ sĩ quan huấn luyện xuất sắc trẻ tuổi nhất, bốn năm trước đã đi làm bác sĩ quân y tình nguyện trên núi hẻo lánh.
Nghe nói là đã trở về rồi.” - Một người bên cạnh mắng cho người kia một câu nhưng rốt cuộc vẫn là trả lời.
“Người của Thượng Quan gia quả nhiên lợi hại, đúng là ‘ngọa hổ tàng long'.”
“Điều đó còn phải nói sao?”
“Nhưng phụ nữ mà làm cái nghề này thì cũng là quá...” - Lời còn chưa nói hết thì đã bị một giọng nói lạnh lùng, đáng sợ cắt ngang.
“Thì thế nào, em gái tôi đến lượt các người phán xét từ khi nào thế?” - Chỉ một câu nói không nặng không nhẹ nhưng lại khiến đáy lòng của đám người khi nãy còn bàn tán về cô phải run lên, như rơi vào đầm băng.
Những kẻ đó chỉ biết cúi đầu lui sang một bên.
“Vũ tổng, hay là ngày nào đó rãnh rỗi, chú cháu mình cùng Tiểu Dao ra ngoài ăn một bữa cơm có được không?” – Chu tổng nãy giờ vẫn cứ đá qua chuyện của em gái anh bám mãi không buông.
“Nó rất bận.
Vả lại con bé hiện tại vẫn chưa muốn có một mối quan hệ nào khác ngoài đồng đội của mình.
Chu tổng có thể để con trai chú, năm nay chắc cũng đã 22 tuổi mà vẫn trốn ở nhà, đi nhập ngũ thử xem, có khi còn được nó để ý đấy.” – Thượng Quan Vũ chỉ dùng một câu liền làm lão Chu kia á khẩu không thể nói được tiếng nào.
Từ khi nào mà anh cho lão ta gọi bảo bối nhà mình thân thân thiết như vậy.
Mà mọi người ở đây đều có thể hiểu được hàm ý của anh.
Cô là ai chứ, con trai ông ta lại là ai mà dám có ý định bám vào.
Ngay cả việc nhập ngũ nhỏ nhặt nhất còn trốn, còn muốn Thượng Quan Dao để ý?
Huống chi một người 22 tuổi còn ăn bám cha mẹ, một người 27 tuổi đã có thể tự lo cho bản thân thì xứng ở điểm nào.
Tôn Thành Thắng đứng quan sát chuyện nãy giờ cũng chỉ biết nuốt nước bọt tiếc hận.
Thượng Quan gia không thua kém gì Mộ Dung gia - thế lực phía sau lão.
Nếu có thể trở thành thông gia với nhà Thượng Quan sẽ là một nước cờ tốt.
Nhưng Tôn Thành Thắng lại sợ làm như vậy sẽ phản tác dụng, bởi hai gia tộc Mộ Dung - Thượng Quan nhìn bên ngoài vẫn nể nang mặt mũi nhau nhưng chỉ có những người trong cuộc mới biết bọn họ cứ phải nói là như nước với lửa, dạng như là “anh sống tôi chết” nói cũng không ngoa.
Còn một điều nữa chính là con gái ông ta thích Tôn Bách, nếu không thì ông đã sớm “gả” anh cho Thượng Quan Dao rồi.
Lúc này không ai để ý đến Tôn Bách anh ở trong một góc, híp đôi mắt sắc lạnh lườm cái vị Chu tổng vừa rồi.
***
Bốn giờ rưỡi sáng, tiếng còi báo thức đã vang lên.
Tất cả binh linh đều nhanh chóng mười phút tập hợp đầy đủ dưới sân huấn luyện.
“Ngày mốt, tất cả binh lính quân khu 3 sẽ có một buổi huấn luyện dã ngoại bên ngoài do giáo quan Dạ Kiêu, Tiêu Lãng chỉ huy.
Các người mau xốc lại tinh thần, huấn luyện siêng năng lên cho tôi.
Đến lúc đấy đừng có làm cản trở chân người khác.
Buổi huấn luyện dã ngoại này sẽ tính vào thang kiểm tra sát hạch của các người, ai không đạt trực tiếp lau chùi vệ sinh một tháng cho tôi.
Nghe rõ chưa?” - Thượng Quan Dao đứng nghiêm, uy mãnh thông báo đến các binh lính phía dưới.
“Rõ.”
Tiếng hô vang dội, bỗng lúc này lại có tiếng hét giận dữ còn lớn hơn cả đám người này cất lên.
“CON NHÓC THÚI THƯỢNG QUAN DAO.”
Tiếng thét làm mọi người dưới sân giật bắn cả mình, duy chỉ có cô là nhếch mép đầy hứng thú.
Bọn lính nhìn nét mặt cô tưởng là sắp bùng nổ thì run như cày sấy, tự giác không cần cô nói mà chạy nối đuôi nhau vòng quanh sân huấn luyện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...