“Tôi biết mình bị theo dõi, cho nên thay đổi một loại phương thức di chuyển có thể thoát khỏi đối phương, có vấn đề gì sao?” Tân Hoài An nói như lẽ đương nhiên, bỗng nhiên nhớ tới câu nói vừa rồi của anh, vội hỏi: “Anh biết người đó do ai phái tới sao?”
Chử Chấn Phong lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị, khẽ hừ một tiếng, môi mỏng khẽ nói ra một cái tên: “Hàn Lệ Thu”
“Cô ta?”
“Tại sao?” Tân Hoài An hỏi tiếp.
“Không rõ lắm, có thể là trút sự tức giận về cái chết của Hàn Lệ Hoan lên đầu cô.” Ánh mắt Chử Chấn Phong chợt lóe sáng, nhìn về phía Tân Hoài An: “Nghe đồn, tình cảm chị em của Hàn Lệ Thu với Hàn Lệ Hoan rất sâu đậm, lúc trước Hàn Lệ Hoan bị ép vào đường cùng, đều có liên quan tới người ở hiện trường trong chúng ta.”
“Vậy cũng không phải chỉ tìm một mình tôi chứ…” Tân Hoài An nhíu mày nói.
Chử Chấn Phong khẽ nói: “Tôi nghĩ, cô ta định xử người yếu đuối trước.”
Nghe thấy vậy, Tân Hoài An không nhịn được mà giật giật khóe môi.
Rõ ràng Chử Chấn Phong có ý nói cô là quả hồng mềm mặc người bắt nạt mà.
Lúc này, trong lòng Tân Hoài An hơi phiền muộn, đã nói là không liên quan gì đến Chử Chấn Phong nữa, nhưng kết quả là chuyện của Hàn Lệ Thu vẫn dính líu với anh.
Nghe thấy lời anh nói, cô lạnh nhạt trả lời một tiếng, không bày tỏ thái độ gì.
Cô không muốn nói với anh về chuyện của bản thân mình.
Chử Chấn Phong đã quen với sự xa cách của Tân Hoài An, nên cũng không nói gì.
Xe quẹo vào các ngõ ngách, cuối cùng dừng lại trong một bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
“Xuống xe” Chử Chấn Phong kéo cửa xe ra trước, rồi đôi chân dài bước ra.
Tân Hoài An đi theo, nhanh lẹ quét mắt qua bãi đỗ xe dưới tầng hầm u ám này, sau đó sự chú ý đã bị thu hút bởi tiếng động cách đó không xa.
Có vài bóng người cách đó không xa, người dẫn đầu trông rất quen mắt, Tân Hoài An híp mắt nhìn kỹ mới nhận ra là Vệ Nam.
Còn có một bóng người đang nằm trên đất, tiếng rên hừ hừ và tiếng kêu thảm thiết chính là phát ra từ miệng anh ta.
Đầu mày của Tân Hoài An hơi nhíu lại, vô thức ôm lấy bụng, đi theo sau lưng Chử Chấn Phong.
Sau khi đến gần, cô mượn ánh sáng yếu ớt cố gắng nhìn rõ mới thấy người đang nằm dưới đất là người đàn ông đã theo dõi cô.
“Hỏi đến đâu rồi?” Giọng nói trầm thấp của Chử Chấn Phong vang lên.
Vệ Nam đi lên phía trước, nghiêm giọng nói: “Anh Chử, anh ta đúng là do Hàn Lệ Thu phái đến để theo dõi cô Tân”
Chử Chấn Phong đã biết rõ chuyện này từ lâu rồi, nên cũng không thấy ngạc nhiên.
“Còn mục đích thì sao?”
Vệ Nam chần chừ một lúc, nâng mắt nhìn Tân Hoài An một cách nhanh chóng: “Ngược lại với suy đoán của chúng ta, mục đích của Hàn Lệ Thu không phải là đối phó với cô Tân, mà là muốn lôi kéo cô ấy”.