Vì không tìm ra manh mối gì nên nên cô quên việc này đi rất nhanh.
Tân Hoài An chuẩn bị sẵn những thứ cần dùng để nấu lẩu, vì cô mang thai không thể ăn cay nên cố ý chuẩn bị hai loại nước dùng là vị cay và canh suông.
Chỉ chốc lát sau, Ôn Nhã Ly và Trương Nhược Phi đều đến cả.
Trương Nhược Phi là không mời tự đến, lúc đầu Tân Hoài An không định gọi anh ta, nhưng anh ta vừa nghe thấy Ôn Nhã Ly nói muốn tới chỗ Tân Hoài An ăn lẩu thì lập tức hớn hở chạy đến.
“Ăn lẩu thế này mà không gọi tôi, không có lòng tí nào cả” Trương Nhược Phi ngoài miệng nói như vậy, nhưng anh ta cũng rất chủ động xắn tay áo lên giúp đỡ chuẩn bị món ăn.
.
Tìm truyện hay tại { T RÙMTRUYỆN.
org }
Tân Hoài An cười: “Tôi thấy gần đây anh máu chiến lắm mà, chỉ hận không thể ở trong phòng thí nghiệm cả hai mươi tư giờ đồng hồ thôi, tôi không muốn làm lỡ công việc của anh mà”
Trương Nhược Phi tỏ vẻ có hứng thú cực kì lớn đối với hạng mục nghiên cứu về bệnh tật dị dạng mạch máu não mà tổ nghiên cứu mới tiếp nhận gần đây, cho dù công ty không yêu cầu tăng ca thì anh ta cũng sẽ tự nguyện ở lại trong phòng thí nghiệm làm thêm mà thôi.
Tân Hoài An vô tình biết được là bố của anh ta bị mắc một loại bệnh về mạch máu não rất hiếm thấy, nên cô cũng hiểu nguyên nhân anh ta lại nhiệt tình với chuyện này đến như vậy.
Ba người ăn lẩu, khẩu vị của Trương Nhược Phi và Ôn Nhã Ly giống nhau, không cay không vui, Tân Hoài An chỉ có thể một mình ăn phần nước dùng suông kia.
Tân Hoài An cũng không quá thích món nước dùng suông này nên ăn cũng không nhiều, nhưng cô lại rất hưởng thụ thời gian ung dung nhàn nhã như vậy.
Khi quen Trương Nhược Phi và Ôn Nhã Ly thì cô mới biết cái gì là bạn bè chân chính, không phải là loại người như Vương Thanh Hà có thể so sánh được.
“Chị Hoài An, em cho chị xem cái này”
Lúc ăn lẩu xong và đang nghỉ ngơi, Ôn Nhã Ly ra vẻ cực kì thần bí lấy ra một cuốn sổ từ trong túi.
“Đây là cái Tân Hoài An mở ra, cô phát hiện bên trong hóa ra là một loạt thiết kế quần áo trẻ em, có của bé trai, cũng có của bé gái.
Ôn Nhã Ly cười hì hì, nói: “Mấy cái này ấy à, là quần áo em thiết kế cho con của chị đó.
Mấy ngày nay em đã cố ý học rất nhiều kiến thức về thiết kế trang phục trẻ em đó nha”
Cô ấy bắt đầu lật từ trang đầu tiên, chỉ cho Tân Hoài An xem: “Đây, mấy cái này là đồ cho bé con mặc trước một tuổi, sau đó là từ hai đến ba tuổi…”
Từ một tuổi đến tám tuổi, Ôn Nhã Ly vậy mà thiết kế đến tận mấy chục bộ.
“Phía sau vẫn còn nữa đó, em muốn thiết kế tất cả trang phục trước năm mười tám tuổi cho cục cưng cơ” Vẻ mặt Ôn Nhã Ly vô cùng trông mong, hai mắt sáng lấp lánh.
“Được, cho em thiết kế hết đó.” Tân Hoài An cười nói.
Ôn Nhã Ly thỏa mãn gật đầu: “Vậy là quá tốt rồi, chị Hoài An.
Em còn muốn làm mẹ nuôi của nhóc con nhà chị nữa, được không hả chị?”
“Tất nhiên là không có vấn đề gì rồi”
Tân Hoài An cúi đầu xoa xoa bụng, dịu dàng nói: “Cục cưng à, bây giờ con hạnh phúc rồi nhé, có bố nuôi, lại còn có cả mẹ nuôi nữa”
“Bố nuôi?” Ôn Nhã Ly có chút ngạc nhiên.
“Đúng vậy, chính là Nhược Phi đó.”
Tân Hoài An vừa dứt lời, Trương Nhược Phi vừa mới di đi ra từ nhà bếp.
Anh ta vừa lau tay vừa nói: “Chúng ta đã n đó nha, cho tôi làm bố nuôi của đứa nhỏ”
đẹp xong, õ ràng rồi Tân Hoài An buồn cười giải thích: “Không phải nói anh đâu, tôi và Nhã Ly đang nói đến chuyện để em ấy làm mẹ nuôi của nhóc con”
Nói xong, cô vô thức nhìn về phía Ôn Nhã Ly, lại thấy sắc mặt của cô ấy đột nhiên đỏ bừng lên, không dám nhìn Trương Nhược Phi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...