Nửa tháng trôi qua, dòng nước lạnh thấu lòng người của nhà họ Trác này vẫn đang ngưng lại tại chỗ, chậm chạp không đi qua, thậm chí chiều hướng lại càng ngày càng tăng lên, đặc biệt sau khi ở nhà thật sự thêm một người người giúp việc theo thời gian rất bận rộn, Trác Diệu Bang không bao giờ có thể lại coi lời của cô như là lời nói lúc cảm xúc xúc động nhất thời nữa.
Cô là thật sự làm tới! Đang dùng một loại bước đi không thể nói kịch liệt, lại vô cùng kiên định bày ra sự đối nghịch của cô, lại sửa đổi hình ảnh dễ bảo trong quá khứ nữa ( chị là vốn là người ngoan ngoãn nghe lời), dựa theo phương pháp của chính mình, từ từ cắt đi cuộc sống vốn chặt chẽ không rời của hai người.
Bây giờ dường như Lương Nhược Duy giống chồng mỗi ngày đều cùng nhau đi sớm về trễ, không phải bởi vì đã tìm được công việc, mà là không có cách nào chờ đợi ở trong không gian làm cho người ta thở không nổi này, trong đầu nảy ra rất nhiều ý nghĩ lung tung, đè nén lên trái tim buồn bực của cô. Vì thế sau khi chồng ra ngoài cô cũng sẽ đi theo ra bên ngoài tìm việc, làm một ít việc khác tiêu phí thời gian, cho đến trời tối mới về nhà nghỉ ngơi, hy vọng tốt nhất là bản thân có thể cảm thấy mệt mỏi đến hừng đông, không suy nghĩ được cái gì nữa.
Buổi tối hôm nay, Trác Diệu Bang không đi xã giao, cô còn về nhà muộn hơn cả chồng, khoảng chừng đã là 9 giờ rưỡi.
Anh ngồi đợi thấy nóng lòng, đang muốn hỏi cô đi chỗ nào ——
"Em cắt tóc rồi !" Anh kinh ngạc nhìn cô. Mái tóc dài đến eo lúc đầu chỉ còn lại độ dài không tới bả vai, cảm giác rực rỡ hẳn lên, càng lộ ra vẻ tuổi trẻ xinh đẹp.
Anh khó có thể hình dung chấn động trong lòng, cảm giác này giống như cô đã không còn chút nào lưu luyến mà chặt đứt tình cảm và vướng bận đối với anh, chuẩn bị đoạn tuyệt quan hệ với anh.
"Không được sao?" Cô lạnh nhạt nhìn anh, nhớ tới năm đó bởi vì anh nói một câu ca ngợi cô đã quyết định nuôi tóc dài, hơn nữa lại quá ngốc nghếch coi như bảo bối, hiện tại một hơi cắt sạch thật đúng là sung sướng!
Nhưng mà hiện tại lúc này đang nhìn anh, cô lại có một chút lo lắng đánh giá của anh là tốt hay xấu. . . . . . Có phải bị thua bởi người phụ nữ tóc dài tự nhiên kia hay không. . . . . .
"Không, kiểu tóc này rất đẹp mắt, thật thích hợp với em, nhưng mà vì sao đột nhiên lại nghĩ đến cắt tóc?" Anh không có ý kiến với kiểu tóc mới của vợ, nhưng mà cảm thấy thật sợ hãi đối với nguyên nhân cắt tóc.
"Nhìn chán rồi." Cô thoải mái bỏ lại một câu, nói xong trở về phòng.
Thật ra hôm nay cô đi phỏng vấn, lúc đi ngang qua một tiệm salon tóc đẹp, trong tiệm đang tổ chức hoạt động thu thập tóc thật để làm ra tóc giả để giúp người bệnh nhân ung thư ở cùng phòng bệnh. Cô gần đây trong lòng nhiều phiền muộn, vừa khéo nghĩ đến đổi một kiểu tóc mới, vì thế không lo lắng bao lâu, lập tức quyết định cắt đi mái tóc dài đen mượt đã nuôi nhiều năm.
Nhưng mà cô không nghĩa vụ giải thích nhiều với anh a! Hiện tại cô làm cái gì cũng sẽ không báo cáo với anh nữa, dù sao cho tới bây giờ anh cũng không hề nghe vào bao nhiêu. Chẳng qua nghe được đánh giá trực tiếp của anh, trong lòng cô vẫn rất vô dụng mà cảm thấy có chút vui vẻ. . . . . . Ai, yêu anh quá nhiều, quá sâu, bỗng chốc muốn từ bỏ thì nói dễ hơn làm.
Nhìn chán rồi ư? ! Trác Diệu Bang lo lắng thấy vợ anh càng ngày càng không giống vợ anh rồi, cảm thấy câu nói kia của cô hoàn toàn là nhằm vào anh mà nói. Trong nửa tháng nay cô lúc nào cũng là một bộ dáng chán nản, trên mặt không phải là lạnh lùng thì là sầu muộn, thậm chí cả ngày cũng chưa từng nói một câu nói với anh, trình độ trầm mặc ít lời quả thực sắp làm anh phát điên.
Tuy rằng cô không nhắc tới việc muốn dời ra ngoài ở nữa, nhưng anh cảm giác được, lòng của cô đã xây lên một bức tường cao đối với anh, cố tình muốn ngăn cách anh ở ngoài. Tiếc rằng anh làm thế nào cũng không tìm thấy phương pháp phá vỡ lòng phòng bị của cô, càng thật cẩn thận muốn tới gần, cô càng bỏ chạy xa hơn, nhanh hơn, hại anh chỉ có thể đau khổ, chần chừ ở ngoài tường, không biết làm gì. . . . . .
Hóa ra một khi phụ nữ nói ra những lời tức giận, thực sự không phải là đùa giỡn .
Trong đêm khuya, anh đi ra từ trong phòng đọc sách, chuẩn bị về phòng dành cho khách đi ngủ, nhìn thấy đèn sáng trong phòng bếp, đi qua theo bản năng, muốn xem xem cô đang làm cái gì.
Trong phòng bếp, Lương Nhược Duy cầm một cái cái muôi, đứng ở dưới tủ bếp đang mở, nhìn chằm chằm một lon sữa Ovaltine bày biện trong ngăn tủ, biểu cảm buồn bã, mất mát giống như lúc đứng ở sân nhìn về phía căn phòng ở.
Cô buông cái muôi, kiễng chân lên, động tác như muốn lấy xuống lọ bị đổ phía sau hộp sữa Ovaltine…
Trác Diệu Bang đứng ở góc thấy thế thì lo lắng muốn rat ay giúp đỡ, lại sợ cô sẽ mất hứng vì anh tới gần.
Lúc này, tay cô đã đụng tới cái lọ, nhưng một giây sau lại đột nhiên thu tay lại, cúi đầu ủ rũ, hốc mắt đỏ lên. Bởi vì ngay tại vài giây ngắn ngủi lúc đó như vậy, cô nhớ đến từng được anh ôm lấy ngọt ngào, nhưng cũng đồng thời nghĩ tử bếp có độ cao như vậy là vì một người phụ nữ dáng người cao gầy mà tạo ra, cho nên cô luôn không với tới được…
Cô đau buồn, thật ra đã không phải là lần đầu tiên bởi vì nghĩ chút việc vặt như này mà mũi chua xót khổ sở. Hiện tại ở trong căn nhà này, từng phút từng giây đều giống như tra tấn, mỗi một chỗ cô từng nỗ lực thích ứng với sự bất tiện của thói quen, hiện nay tất cả đều giống như cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình, làm cho cô không có biện pháp bình tĩnh lại. Thảm hại hơn là ra cửa cũng không tìm thấy người nào có thể kể khổ, chỉ sợ làm liên lụy những người quan tâm cô phải thay cô lo lắng.
Một mình ngồi yên ở bên ngoài, cô mới giật mình tỉnh ngộ phát hiện ra là, khi tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy bạn thật sự vui vẻ, dĩ nhiên bạn không có quyền lợi được đau lòng ở trước mặt bất cứ người nào cũng không thể khóc, phải nhịn xuống!
Đương nhiên, cô không mong muốn yếu thế nhất chính là trước Trác Diệu Bang. Bởi vậy ở trước mặt anh, cô luôn luôn thật cố gắng nhịn nước mắt xuống, đem tất cả chua xót đều giữ lại dưới đáy lòng, không cho anh phát hiện. Chỉ có ở nơi anh không nhìn tới, thời điểm đem khuya yên tĩnh, cô mới dám vụng trộm theo đuổi một chút cảm xúc chân thật…
Ở phía sau, Trác Diệu Bang mặt hiện lên vẻ buồn rầu, cau mày nhăn mặt, mắt thấy thương tâm của vợ, anh muốn an ủi lại không mặt mũi đến gần, biết rõ bản thân là nguyên nhân chính gây ra lỗi hại cô hậm hực không vui, cũng rốt cục hiểu rõ nguyên nhân đêm đó đứng ở trước phòng…
“Em không có cách nào lại đợi ở chỗ này… Tổn thương của em chính là anh…”
Nghĩ đến việc cô rưng rưng thét lên án, trái tim anh cũng dường như đau đớn giống như muốn vỡ vụn. Có lẽ trong nửa tháng nay anh luôn luôn thấy thống khổ của cô ở trong mắt, cũng hiểu được cô ở trong căn phòng này chịu đựng áp lực, chính là bởi vì sợ hãi đối mặt với kết quả mất đi cô, chậm chạp không chịu nhìn thẳng vào chuyện cô một lòng muốn đi ra ngoài, giả vờ không hiểu khổ sở của cô, lừa tự bản thân tất cả rất nhanh đều sẽ đi qua, chờ một thời gian sau cô sẽ vượt qua, bọn họ cũng sẽ tốt đẹp như lúc ban đầu, lại ân ái như ngày xưa.
Nhưng mà lúc này nước mắt cô lại một lần nữa lên án sự ích kỉ và tàn nhẫn của anh…
Anh mang theo tự trách lặng lẽ lui về, trong lòng ngoài thật có lỗi vẫn là thật có lỗi.
Suốt đêm dài nằm ngủ không yên, tâm tư anh lo lắng, trong đầu không ngừng nghĩ vẻ mặt thương tổn, âm thanh khóc nức nở của cô, lập tức có một quyết định đau lòng…
Ba ngày sau, chạng vạng Trác Diệu Bang liền gọi điện thoại cho vợ về nhà, nói có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với cô.
Cô cảm thấy không được rõ ràng, quay người một cái vẫn là chạy về nhà.
Vừa vào cửa, anh gấp gáp lôi cô vào phòng – trong phòng để quần áo.
“Thu quần áo.”
“A!” Cô không phản ứng kịp.
“Không phải là em muốn chuyển đi sao? Bây giờ lập tức thu dọn hành lý.” Anh mang ra một cái rương hành lý, đưa tới trước mặt cô, muốn cô nhanh chóng thu thập quần áo của mình.
Cô nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được là bây giờ anh muốn lập tức đuổi cô đi ra ngoài sao?
Được, anh vô tình, cô cũng có khí phách! Thu thì thu…
Cô mở tủ quần áo, lấy quần áo ném một cách lung tung vào trong rương, mắt nhìn thoáng qua thấy anh yên lặng tránh ra, càng tức giận lấy quần áo ném vào trong rương, giận anh lại thật sự có thể để cô đi – tuy rằng đó là cô yêu cầu, nhưng tâm lí người phụ nữ chính là tồn tại một loại trạng thái mâu thuẫn như vậy trong lòng, đối với người mình thích, cho dù trong đầu biết không cần phải thế, trong lòng vẫn không có biện pháp hoàn toàn nghe theo lý trí như cũ.
Cô muốn rời đi khỏi anh là một chuyện, việc anh không cần cô lại là một chuyện khác, nhưng mà chọn một cái rương hành lý lớn nhất trong nhà vội vã đuổi cô đi như vậy, quả thật làm cho cô đau càng thêm đau…
Chương 5.2:
Trứng thối! Anh cũng không ngẫm lại bốn năm nay là ai thay anh giặt quần áo, nấu cơm, làm trâu làm ngựa, hiếu thuận cha mẹ chồng, nuôi dạy con —— không con cái, nguy hiểm thật còn chưa có sinh, bằng không mệt lớn hơn nữa!
Cô lấy hành lý nhét đầy rương, đặt mông ngồi xuống, kéo lên khóa kéo, thở phì phì đi ra phòng ngủ.
"Đều thu hết rồi hả ?" Anh đứng ở ngoài cửa, không muốn nhìn bộ dáng của cô thu này nọ, sợ mình tùy lúc sẽ hối hận, thay đổi quyết định thật vất vả mới làm ra này.
"Tốt lắm." Cô giận dữ trừng anh, đi về phía trước ——
Anh đuổi kịp rất nhanh, cướp lấy rương hành lý của cô đi xuống tầng.
Cô đi theo phía sau anh ra khỏi cửa, nhìn anh để hành lý của cô đặt vào khoang sau của xe ô tô.
"Anh làm gì vậy?" Cô còn tưởng rằng anh vội vã muốn mang hành lý của cô ném ra khỏi cửa lớn nữa.
"Anh giúp em tìm phòng ở được lắm."
Cái gì? ! Phòng ở. . . . . .
"Không cần thiết, bản thân em sẽ đi tìm chỗ ở." Tuy rằng cô cũng không biết bây giờ muốn đặt chân đi đâu, nhưng tuyệt đối không muốn ở tại trong phòng anh tìm cho.
"Muốn chuyển ra ngoài thì lập tức làm theo lời anh nói, bằng không bây giờ lập tức đi vào." Anh không nói dối, hai con đường tùy cô lựa chọn.
Cô giận dữ liếc anh, đầy ngập lửa giận quay đầu rời đi —— ngồi vào chỗ kế bên tay lái.
Hừ, phụ nữ co được dãn được, lại nghe một lần nói lời của anh xem như cho anh giữ chút mặt mũi, huống hồ anh đã lo lắng giúp cô tìm phòng ở như vậy, còn tự mình đưa cô đi, chắc là muốn đưa cô rất xa, về sau nhắm mắt làm ngơ đi!
Tốt lắm, chuyện này rất hợp ý của cô!
Trác Diệu Bang mở môi cười, ngồi vào xe, khởi động động cơ, chạy ngay tại chỗ. . . . . .
Cô nhìn vào trong gương thấy phòng ở càng ngày càng nhỏ phía sau, không hiểu cảm giác phức tạp vào giờ khắc này.
Ở chỗ đó lâu như vậy, năm đó lúc chuyển vào tràn ngập phấn khởi, bây giờ cũng là bởi vì nguyên nhân này mà rời đi, có thể nào không thổn thức. . . . . .
Cô thoáng nhìn sang phía bên cạnh—— cảm thán ở trong này, năm đó không tiếc khổ nhục kế quỳ xin cha mẹ cho kết hôn, bây giờ chứng minh thật là kinh nghiệm sống của cô không đủ, mới có thể bị tình yêu làm mờ hai mắt, nhận thức không rõ. . . . . .
"Chuyện chúng ta ở riêng, trước không muốn cho ba mẹ biết, miễn cho bọn họ khổ sở." Chờ cô thích ứng với chia lìa, trái tim không đau nữa, cũng biết rõ ràng bước tiếp theo nên đi như thế nào, mới có năng lực đi an ủi người khác, thuyết phục bọn họ rằng họ có thể vượt qua rất tốt.
"Ba mẹ em vẫn là ba mẹ anh?"
"Đều có, còn có người thân khác cũng giống vậy." Cô tức giận nói, tức giận người đàn ông vô tình này hiện tại ngay tại cùng cô phân chia của em, của tôi.
"Ừ." Anh lên tiếng trả lời, hai mắt nhìn thẳng phía trước.
Cô hoài nghi đến cùng anh có đang nghe nàng nói chuyện hay không! Cho đến một khắc cuối cùng còn như vậy, tức chết người đi được. . . . . .
Cô quay đầu sang ngoài cửa sổ, không khỏi đoán xem đến cùng anh tính toán đưa cô đến nơi rất xa nào. . . . . .
Xe giảm tốc độ, cô theo bản năng nghĩ ngừng đèn xanh đèn đỏ cái gì đó, không ngờ anh lại quay đầu tuyên bố với cô ——
"Đến."
"Nơi này? !" Cô kinh ngạc nhìn ngoài xe.
"Mời xuống xe." Anh biểu cảm trấn định nới ra dây an toàn, đi đến phía sau lấy hành lý giúp cô.
Lương Nhược Duy vội vội vàng vàng theo xuống xe, cảm thấy nơi hai người đang đứng thật là làm người khác không thể tưởng tượng –
“Nơi này cách nhà anh còn không đến năm phút đồng hồ đường xe nha!” Đùa giỡ cái gì?! Cách một cái ngõ nhỏ, hai con đường cái, ba con đường, không kẹt xe nói không chừng thì bốn phút cũng không đến, đây cũng quá gần đi!
“Đi bộ khoảng 6 phút.” Anh mỉm cười, đổi thành lộ trình bản thân đi bộ, thực tế đi qua cũng đã tính toán, khoảng cách không thở gấp không mệt để tản bộ vừa vặn tốt.
6 phút, bảo vệ cả đời. Cả đời hạnh phúc của anh đương nhiên không thể vượt qua lộ trình 6 phút này, bằng không vợ thật sự chạy mất thì làm sao bây giờ.
“6 phút cũng quá gần.” Cảm giác này cùng với việc chuyển đến cách vách nhà anh có cái gì khác nhau?!
“Ở một chỗ gần một chút tốt hơn, không phải em vừa mới nói trước không muốn cho người lớn biết chuyện này sao? Như vậy ngộ nhỡ mẹ anh bỗng nhiên tới chơi em cũng có thể lập tức chạy về nhà, sẽ không bị vạch trần. Hay là em hi vọng lại nhìn thấy mẹ anh chịu kích thích bị bệnh, một lần nữa lại trúng gió?” Vẻ mặt anh nghiêm túc, lấy việc mẹ tới chơi ngẫu nhiên mà không báo trước ra làm lý do.
“Em mới không có!” Cô vội vã phủ nhận, bản thân làm sao dám có loại ý nghĩ đại bất hiếu này, đi ra ngoài sẽ bị ông trời đánh.
“Vậy thì quyết định ở nơi này, vào đi thôi!” Anh mang theo hành lý, lôi kéo cô đi vào tòa nhà lớn, trên mặt biểu cảm nghiêm túc nháy mắt biến thành tươi cười đắc ý, cười tít mắt chào hỏi người quản lý, bộ dáng đẹp trai mê người làm cho người ta không muốn ghi nhớ ấn tượng cũng khó.
Hai người đi vào thang máy lên tầng 8, anh quen thuộc khu phòng ở tầng mười cô tham quan này, toàn bộ khu không gian có trần cao chủ yếu được phân cách thành phòng khách, phòng bếp cùng phòng ngủ thành ba khu vực lớn, lấy màu sắc tươi sáng, thanh lịch để trang trí, phòng trong ánh sáng đầy đủ, một mình cô ở chắc là rất thoải mái, quét dọn đứng lên cũng sẽ không thể quá mệt.
“Đồ gia dụng, đồ điện nơi này đều có, em thấy thiếu cái gì lại đi mua.”
Cô nhìn một lần, chỉ phiền não một việc –
“Tiền thuê nhà nơi này chắc là không rẻ đi?”
Nơi này có đầy đủ các trang thiết bị, dưới tầng trệt lại còn có bảo vệ, tiền thuê phòng trên một vạn chỉ sợ đến toilet cũng không đủ khả năng mà ở, hơn nữa đồ gia dụng cùng đồ điện nơi này thoạt nhìn đều là đồ tốt nha…
“Em không cần lo lắng, anh sẽ xử lý.” Phương diện tiền bạc, tất cả anh đều chuẩn bị rất tốt.
“Anh xử lý cái gì! Đây là em muốn phòng, bản thân em sẽ trả tiền.” Cô không cảm kích, cũng không nghĩ muốn tiếp tục liên quan không rõ ràng cùng anh.
“Em có tiền sao?” Vấn đề này nói một câu đã trúng nỗi đau.
“Em tìm được công việc, tuần sau sẽ bắt đầu đi làm kiếm tiền.” Cô không phục nói, danh nghĩa cũng có một ít gởi ngân hàng – tuy rằng này cũng là anh cho, nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm hành động theo cảm tình, đạo lý tuyệt đối không thể không có tiền cô cũng hiểu.
“Công việc gì?”
“Trợ lý kế toán.”
“Tên công ty?”
“~~ Công ty hữu hạn.”
“Địa chỉ công ty?”
“XXX đường đoạn hai -” Khoan đã! Sao phải báo cáo chuyện này với anh chứ?
Cô trừng, thói quen xấu thật khó sửa…
“Tiền thuê nhà nơi này không rẻ, chỉ bằng tiền lương trợ lý chắc là không đủ.” Anh bàn chuyện, cũng lo lắng cô bị người xấu lừa, âm thầm ghi nhớ lời nói của cô, chuẩn bị tìm người đi điều tra thêm về công ty này xem có thể tin cậy được hay không.
“Cho nên em mới nói sao anh muốn tự ý giúp em tìm phòng cho thuê thôi!” Cô căm tức trách anh xen vào việc của người khác, biết rõ năng lực kinh tế của cô không đủ sức phòng ở này, làm gì còn tìm gian ‘khu nhà cao cấp’ này để tăng thêm rắc rối cho cô?
Anh nhìn con mắt cô tỏa sáng, vẻ mặt tức giận hai gò má đỏ bừng lên, trong lòng ngược lại giống như buông lỏng ra cái khóa nặng nề, thật vui vẻ nhìn thấy cô lại có bộ dáng có ‘sức sống’ như vậy, tình nguyện bạo phát tức giận của cô ra ngoài, cũng còn hơn giấu toàn bộ ở trong lòng, lúc nào vẻ mặt nản lòng thoái chí đối với anh.
“Nhược Duy, biết vì sao anh để em chuyển ra ngoài không?”
Cô không nói chuyện, ánh mắt lại trở nên ảm đạm. Đáp án này hai người bọn họ lòng dạ đều biết rõ, làm gì lại nói rõ.
“Bởi vì em ở trong căn phòng kia thật sự quá thống khổ, chỉ có làm như vậy mới có thể để cho em vui vẻ một chút. Nhưng tách ra ở riêng cũng sẽ không ảnh hưởng quan hệ giữa chúng ta và tình cảm anh đối với em, cho nên anh còn là có trách nhiệm chăm sóc cho vợ của mình, em không thể cự tuyệt anh.” Anh nói rõ ra nguyên nhân bản thân buông tay, không phải không thương cô, mà là không muốn nhìn thấy cô mỗi ngày rầu rĩ không vui, thậm chí là bộ dáng khổ sở đến trốn đi khóc trộm.
Đó là một mạo hiểm, có lẽ buông tay như vậy sẽ làm cô đi được xa hơn, vĩnh viễn rời đi khỏi bên cạnh anh.
Nhưng có một khả năng khác, nếu cô đổi đến ở trong một hoàn cảnh tương đối không áp lực, tâm tình không buộc chặt như vậy, vui vẻ một chút, có lẽ sẽ tương đối dễ dàng giải thoát thù hận đối với anh, không lại nơm nớp lo sợ đề phòng sự tiếp cận của anh như vậy nữa, anh sẽ có cơ hội chiếm lại được trái tim của cô.
"Hơn nữa, so với những việc em làm những năm gần đây vì anh, tiền thuê nhà này không đáng kể chút nào." Anh cười khổ, hối hận bản thân vì cô trả giá quá ít, điều thực sự có thể làm cho cô lúc này là tự mình đưa cô rời đi.
Lương Nhược Duy yên lặng nhìn anh. Ánh mắt người đàn ông này thật chân thành, lý do nói ra miệng lại thật chu đáo, nếu là trước đây, khẳng định cô đã vì thế mà cảm động một phen. Nhưng mà bị người khác lừa gạt bốn năm, sau khi trái tim bị thương, bây giờ cô nghe cái gì cũng bán tín bán nghi, cảm thấy lần này anh "vì cô suy nghĩ" rất êm tai, chắc cũng là vì thủ đoạn nhỏ làm dao động lòng người, cô cũng không thể thêm một lần nữa lại làm kẻ ngốc hồ hồ chạy về làm đạo cụ công việc trong cuộc sống lý tưởng của anh.
"Nói cũng phải, lấy chìa khóa ra, anh có thể đi rồi." Cô lại dao động ý chí, cảm thấy để cho anh chi trả tiền thuê nhà quae thật cũng không tính cái gì. Bàn về vấn đề bồi thường tinh thần, tài sản anh sở hữu cũng không đủ để mua một phút chốc chân tình của cô.
Quan trọng là hai người bọn họ phải nhanh chóng tách ra, như vậy cô có thể ổn định tinh thần xuống để triển khai sinh hoạt mới, dù sao sau này cũng có thể chuyển phòng ở.
"Vội vã đuổi anh đi như vậy?" Anh giao chìa khóa và thẻ cửa thang máy ra, giọng nói thật luyến tiếc.
"Là anh đuổi em trước." Nghĩ đến hình ảnh anh gọi cô thu này nọ còn có chút tức giận.
"Anh?"
"Đi ra ngoài! Đi một chút đi. . . . . ." Cô vừa đùn vừa đẩy, vội vã đưa anh đuổi ra khỏi cửa.
Từ giờ trở đi, nơi này chính là nhà của cô rồi.
Cô nhìn xung quanh căn phòng sáng sủa sạch sẽ này, nở một nụ cười thật tươi, thở sâu. . . . . .
Tại sao. . . . . . Vẫn có một chút cảm giác xót xa trong lòng chứ?
Thói quen đáng ghét, cảm xúc không thể giải thích, làm hại Lương Nhược Duy đêm đầu tiên ở nhà mới trằn trọc không yên, gối đầu một mình khó ngủ.
Sáng sớm, cô tỉnh lại trong thời gian cố định, cố tình không chú ý đến đồng hồ báo thức, che đầu, dự định cố gắng phải ngủ đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, coi như là chúc mừng cô chính thức thoát khỏi cuộc sống làm Trác phu nhân, về sau cô chỉ cần để ý thời gian của bản thân.
Nằm mờ mịt một lát, ý thức mơ hồ dần dần thả lỏng. .
Di động đầu giường phát ra một hồi nhạc chuông vang dội lại quen tai, cô vươn một cánh tay thật tự nhiên, ló đầu…
“Alo?”
“Vợ à, cái áo lông dê màu xám của anh để đâu mất rồi?”
“Bên trái tủ quần áo đếm ngược ngăn kéo tầng thứ hai.” Cô nghĩ cũng không cần nghĩ, từ từ nhắm hai mắt có thể trả lời.
Đối phương tìm kiếm một hồi.
“Có. Cái khăn quàng cổ anh thường dùng năm trước đâu?”
“Tủ quần áo gần vậy trang trí nhất, xếp phía bên trên đó tìm xem xem.” Cô trả lời trôi chảy, mơ hồ cảm thấy có gì đó là lạ.
“Tìm được. Còn có cái caravat nâu kia để ở đâu?”
“Caravat điều nâu?” Cô mở mắt ra, trong đầu xuất hiện đồng thời vài chiếc caravat điều nâu.
“Chính là quà tặng mà em tặng cho anh vào lễ tình nhân năm nay.”
Cô lập tức nhớ ra, “Đếm từ bên trái qua… Thứ ba được… Kiểu dáng thứ bảy.”
“Có nha! Vẫn là em lợi hại.” Anh hoan hô ở đầu bên kia.
Cô nheo mắt ở đầu bên này, kìm nén một bụng tức giận vì rời giường với giấc ngủ không ngon, rốt cuộc nhớ ra làm sao không thích hợp.
“Quần lót mới em nói giúp anh mua trước đây để ở chỗ nào?” Anh lại hỏi, thật sự thuận miệng.
“…” Cô trầm mặc, trong lòng bốc hoả.
“Vợ à?”
“…”
“Nhược Duy?”
“Không biết, không biết! Tại sao luôn luôn tới hỏi em cái này cái nọ của anh, tìm không thây thì cởi truồng đi làm cũng được.” Cô lớn tiếng muốn chính anh tự tìm lấy, không cần lại lấy việc nhà của “Trác phu nhân” đó đến phiền cô, quấy rầy cuộc sống mới tinh của cô.
Rõ ràng bọn họ hiện tại là đang ở riêng nha! Anh mơ tưởng “điều khiển” đầu óc cô…
Cô cúp điện thoại, lại bị tức giận làm cho tỉnh, dứt khoát rời giường đi rửa mặt đánh răng.
Một thoáng chốc di động của cô lại truyền đến tin nhắn thứ nhất –
Cởi truồng đi làm có chút mát mẻ nhưng không quen.
Cô trừng to mắt nhìn chằm chằm mấy chữ này, nghĩ rằng người đàn ông kia sẽ không thật sự…
Thật quá khoa trương rồi! Từ khi nào anh lại nghe lời của cô như vậy rồi hả?!
Buổi sáng đầu tiên của cuộc sống mới của cô, suy nghĩ của Lương Nhược Duy vẫn không thể tránh việc bị Trác Diệu Bang chiếm giữ, tất cả đều loạn lên…
Về phần cái kia khiến cho xôn xao cảu người đàn ông kia, không ai biết không gian trong quần dài của anh là có mặc hay không mặc, chẳng qua vừa nghĩ đến giọng điệu “sống động” của vợ, nụ cười trên mặt anh giống như là muốn giấu đi, nhưng mà vẫn không giấu được người khác sự vui vẻ thoải mái.
Xem ra việc cho cô chuyển ra đi là đúng. Cô lại tức giận đối với anh, tức là trái tim của cô đới với anh vẫn có phản ứng, dù sao vẫn tốt hơn sự im lặng như trước kia. Hiện tại rốt cuộc anh lại gặp được một tia ánh sáng rạng đông…
Buổi tối trở về nhà, anh lại càng vui mừng nhướng mày, bởi vì kéo mở tủ ngăn kéo quần áo ra thì thấy hơn mười chiếc quần lót mới được giặt xếp ngay ngắn chỉnh tề đặt ở bên trong, các bộ quần áo thường mặc khác cũng đều được chuyểnd dến vị trí lấy được một cách tiện nhất, rõ ràng đến mức làm cho anh không phát hiện ra cũng không được.
“A ha ha…” Anh nghĩ đến người vợ tri kỷ, không nhịn được mà bật cười.
Trời mới biết hình ảnh anh nâng quần lót của bản thân ngây ngô cười thoạt nhìn có bao nhiêu kỳ dị, nếu để cho nữ giúp việc làm việc theo thời gian nhìn thấy bộ dạng này của ông chủ khẳng định sẽ đi lập hồ sơ (báo cáo).
Chẳng qua anh đang đắm chìm trong ánh rạng động đầy hi vọng, cũng không để ý người khác thấy thế nào chút nào, bởi vì từ giờ trở đi, anh sẽ không bao giờ kiềm chế tình cảm bản thân nữa, kiềm chế tình yêu dành cho cô, quyết định sẽ vứt bở tâm tư lúc mới kết hôn “tiểu tâm sư đắc vạn niên thuyền*” này.
*Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: xuất phát từ câu nói: “Cẩn thân bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sứ đắc vạn niên thuyền” nghĩ là: cẩn thận sẽ bắt được ve sầu ngàn năm, biết chú ý sẽ giữ được thuyền đến vạn năm của Trang Tử. Ở đây có lẽ là có nghĩa chỉ cần chú ý là có thể giữ được mọi chuyện tốt lành.
Nếu cô có sự hoài nghi đối với tình yêu của anh, anh sẽ đưa ra toàn bộ chân thành, khiến cho cô thấy rõ ràng tấm chân tình của anh, làm rõ sự quan trọng của cô đối với anh, tuyệt đối không phải là có cũng được mà không có cũng không sao.
Lật thuyền trong mương* một lần là đủ rồi, sau này anh sẽ không còn lo lắng thất bại như vậy, mà là sẽ ôm quyết tâm chiến đấu đến cùng, tìm lại sự tín nhiệm mới của vợ là nhiệm vụ hàng đầu.
*Lật thuyền trong mương: Sự cố không nên xảy ra, sự cố ở phút chót do sự chủ quan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...