– Trần cục trưởng, xin lỗi để anh đợi lâu.
Hứa Tấn Giang nho nhã lễ độ tiếp đón. Thành khẩn và xin lỗi trong giọng làm người không rõ nội tình nghe suýt tin là thật.
Trần Trì vội xua tay.
– Nào có nào có, Hứa tiên sinh khách sáo quá rồi. – Vừa nói, hắn vừa đẩy đẩy kính mắt viền vàng trên mũi, tầm mắt nhìn về phía Sài Lập Tân, gật đầu.
– Lập Tân, đã lâu không gặp.
Sài Lập Tân nhướn mày còn chưa nói tiếp, ngược lại Hứa Tấn Giang bên cạnh cười nói trước:
– Đúng rồi Trần cục trưởng, anh và Tiểu Tân là bạn học cũ phải không? Tôi còn nhớ rõ năm đó ở trường số Mười Bảy…
– Dài dòng!
Sài Lập Tân ngắt lời y.
Mặt hắn đầy không kiên nhẫn, Hứa Tấn Giang và Trần Trì hai người nhìn nhau một thoáng đều không hẹn mà cùng bật cười.
– Lập Tân thật đúng là vẫn như cũ không thay đổi chút nào.
Tiếng cười Trần Trì sang sảng.
Hứa Tấn Giang sóng mắt chớp động, y nhìn chằm chằm Sài Lập Tân, phụ họa nói:
– Đúng vậy.
Hai người một đối một đáp, không khí vui vẻ thuận hòa.
Thậm chí Sài Lập Tân đều bắt đầu cảm giác, có lẽ thần kinh hắn quá nhạy cảm hay hơi phản ứng quá độ thật.
Sáng thứ Tư ngày 12 tháng 8, cuộc gặp mặt bí mật ở phòng ăn Lệ Tinh, trước kia Sài Lập Tân không hay biết gì cả.
Mà Trần Trì này, khi Sài Lập Tân học trung học liền tình cờ quen hắn. Nhưng khi đó Trần Trì rất mờ nhạt, đầu hắn nhỏ gầy, cứ mang cái kính mắt gọng đen quê mùa biệt danh Bốn Mắt. Trần Trì học rất giỏi, gia cảnh cũng không tệ nhưng cứ luôn sợ hãi rụt rè. Kiểu “mọt sách” như hắn đương nhiên rất dễ trở thành con dê béo trong mắt một số người.
Hắn bị mấy tên côn đồ trong trường theo dõi trấn lột cũng không làm người ta thấy bất ngờ.
Sau này Trần Trì không chịu nổi, làm ra một hành động vĩ đại khá là đáng ngạc nhiên trong mắt bạn bè trang lứa — hắn tìm Sài Lập Tân, ra tiền thuê hắn giải quyết giúp rắc rối.
Sài Lập Tân lúc ấy nổi tiếng bên ngoài từ lâu.
Đám côn đồ gần mấy trường trung học quanh đây đều biết hắn, tính tình không tốt, ra tay tàn nhẫn, đánh nhau rất giỏi có thể một chọi mấy tên. Nhưng hắn độc lai độc vãng, từ trước đến nay không kết bè kéo cánh với ai. Trừ vị Thái tử gia Hứa gia trong truyền thuyết, chưa thấy hắn thân thiết đi cùng ai.
Sau khi Sài Lập Tân đánh mấy tên côn đồ một trận, từ đó về sau bọn họ không đi tìm phá Trần Trì nữa.
Việc này thành một bước ngoặt.
Học sinh giỏi Trần Trì trong mắt giáo viên bỗng nhiên đổi tính, hắn dần dần thường đi với Sài Lập Tân hơn. Ngay từ đầu Sài Lập Tân chẳng quan tâm hắn, đều là Trần Trì một phía nhiệt tình. Nhưng sau khi chép vài lần bài tập của hắn, Sài Lập Tân coi như là công nhận Trần Trì. Bình thường gặp ở trường học cũng có thể gật đầu với nhau trò chuyện vài câu.
Thân là người thừa kế Hứa gia, Hứa Tấn Giang khi đó không cùng trường với bọn họ nhưng y luôn chạy tới tìm Sài Lập Tân, về Trần Trì, y cũng biết đôi chút.
Thời gian trôi qua mau, nháy mắt đã qua nhiều năm như vậy.
Hứa Tấn Giang và Trần Trì hai người trò chuyện rất hợp ý, cứ như là bạn cũ xa nhau đã lâu, anh tới tôi đi chuyện trò vui vẻ, từ thời học sinh nói đến thời cuộc gần đây.
Sài Lập Tân kéo ghế ngồi bên cạnh.
Về chuyện giữa Hứa Tấn Giang và Trần Trì, hắn cũng rõ ràng.
Bọn họ một là gia chủ Hứa gia Tiềm Long thành đời kế tiếp, một là Cục trưởng sở Cảnh sát nhậm chức chưa đến hai năm, hai hồ ly, ngốc mới có thể tin bọn họ tỉnh táo diễn xiếc nhớ nhau.
Sài Lập Tân thờ ơ lạnh nhạt, im lặng là vàng.
Lòng vòng nửa ngày, Trần Trì không vòng vo nữa liền nói thẳng:
– Hứa tiên sinh, mấy ngày gần đây trong thành này không yên ổn! Tôi nhận được ít tin đồn, nghe nói Hứa lão tiên sinh có ý lùi ra sau rồi? Không có cây gậy Như Ý như ông ấy, hai nhà Cao, Tưởng còn có mấy yêu ma thuộc hạ của bọn họ gần đây đều hiện nguyên hình, tôi thấy bọn họ nhăm nhe rục rịch làm tất cả mọi người rất căng thẳng.
Hứa Tấn Giang nghe vậy cười không quan tâm, y bưng tách lên nhấp miếng trà rồi mới mở miệng nói:
– Thân thể ba tôi còn khỏe mạnh, giờ nói mấy chuyện này hãy còn quá sớm. Tin đồn có rồi tan, thật ra Trần cục trưởng không cần để ý quá.
– Nhưng…
Hứa Tấn Giang đặt tách trà. Động tác đơn giản làm Trần Trì vốn còn định nói gì ngậm miệng lại.
Trầm ngâm một lát, Hứa Tấn Giang nói thẳng với Trần Trì:
– Trần cục trưởng, chúng ta người ngay thẳng không nói chuyện mập mờ. Anh cũng biết, mấy năm gần đây đã Hứa gia thay hình đổi dạng, đều làm ăn chính đáng. Chẳng qua bởi vì chuyện ngày xưa, thỏa thuận Hứa gia và hai nhà Cao, Tưởng ký vào vẫn còn đó, người bên ngoài nói không chừng vẫn phải cho ba tôi mấy phần mặt mũi. Nói tóm lại, tình hữu nghị của người khác là một chuyện, Hứa gia có thể đi đến hôm nay lại là một chuyện.
Nói rồi Hứa Tấn Giang ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù lúc này có sự uy nghiêm nghiêm nghị lạ thường.
– Ba tôi còn chút quan hệ ở Tiềm Long thành, tôi sẽ mang lời hôm nay anh nói đến, có điều… tôi đoán tám chín phần mười, ông ấy không muốn xen vào những ân oán khúc mắc này nữa.
– Trần cục trưởng, tôi nghĩ lần này anh tìm nhầm người rồi.
Nhìn người đối diện, giọng Hứa Tấn Giang có chút lạnh nhạt, thái độ cũng rất rõ ràng.
Sắc mặt Trần Trì không dễ nhìn lắm.
Mắt thấy không khí ngưng đọng, Sài Lập Tân im lặng không nói gì bên cạnh lại đột nhiên đứng dậy.
– Tiểu Tân, cậu đi đâu vậy?
Thấy Sài Lập Tân bước chân đi, Hứa Tấn Giang vội gọi lại hắn.
– Đi wc.
Quay lưng với Hứa Tấn Giang và Trần Trì, Sài Lập Tân không quay đầu lại, hắn trầm giọng ném một câu thế rồi đi.
……
Sài Lập Tân đi ra ngoài, vào toilet rửa mặt trước.
Hắn không về phòng mà lấy ra điếu thuốc từ trong túi sau quần bò châm, kẹp hút một cái. Lúc phun mây nhả khói, hắn ngồi dựa vào bồn rửa tay, mái tóc, cằm, cái mũi cao thẳng đều đang nhỏ nước Sài Lập Tân cũng không lau, mi mắt dày che ánh sáng trong mắt hắn làm khuôn mặt hắn hơi khó thể dò đoán.
Liên tiếp hút mấy điếu thuốc, mãi đến khi ngoài toilet vang lên tiếng gõ cửa Sài Lập Tân mới ngước mắt.
Lúc này Hứa Tấn Giang đẩy cửa mà vào.
– Tiểu Tân, sao cậu lâu vậy… – Tiếng y lặng yên mà ngừng.
Sài Lập Tân quơ quơ điếu thuốc trong tay trả lời y: – Thèm điếu thuốc.
Nhìn tàn thuốc đầy đất, sắc mặt Hứa Tấn Giang nặng nề, y đi tới Sài Lập Tân sau đó lấy điếu thuốc hắn kẹp giữa ngón tay dụi tắt.
– Đừng hút nhiều như vậy.
Sài Lập Tân cười cười vô lại, không để ý lắm.
– Đi thôi. – Hứa Tấn Giang lại giục hắn.
– Tên Trần Trì đó đâu?
– Đã đi lâu rồi.
– Sao cậu ta đột nhiên tìm cậu?
Hứa Tấn Giang thoáng nhìn hắn một cái, giọng chua chua.
– Tiểu Tân, sao cậu lại quan tâm cậu ta thế?
Sửng sốt hai giây, Sài Lập Tân mới phản ứng lại, hắn dựng mày mắng thẳng:
– Quan tâm mả cha mày! Tao chỉ buột miệng hỏi, tao cảnh cáo mày, m* nó đừng nhầm lẫn nữa!
Thật vất vả có thể cùng ở bên nhau một ngày với Sài Lập Tân, Hứa Tấn Giang cũng không muốn làm hỏng bét, y lập tức trấn an nói:
– Được được, mình không nói nữa, đừng nóng giận, nhé?
Nói là nói vậy, nhưng khi Sài Lập Tân nhảy xuống từ bồn rửa tay, Hứa Tấn Giang vẫn không nhịn được vươn tay đỡ hắn một cái.
Hai người thân thể gần như dán sát vào nhau, hai tay Hứa Tấn Giang còn đặt trên hông hắn, đổi là trước kia, Sài Lập Tân sẽ không chú ý mấy cái râu ria này, cũng không cảm giác có gì không ổn giờ thấy thế nào xem làm sao cũng không được tự nhiên.
– Tiểu Tân…
Hứa Tấn Giang không thả hắn ra, y hạ giọng, hơi thở nóng bỏng lại vô cùng gần, thổi tới làn da hai má và vành tai Sài Lập Tân.
Cả người Sài Lập Tân đều không dễ chịu.
– Tránh ra!
Vì che giấu xấu hổ, Sài Lập Tân đẩy Hứa Tấn Giang lập tức đi ra cửa.
Bị để lại Hứa Tấn Giang nhìn bàn tay mình, cười khổ một tiếng vội vã đuổi theo.
……
– Trần Trì nhận chức cục trưởng chưa đến hai năm, ghế chưa vững, hai nhà Cao và Tưởng nếu giờ loạn lên chỉ sợ là hắn không áp chế được. Mình đoán hắn nghe được tiếng gió gì đó cho nên tìm mình chứng thực thử. Vừa đến thăm dò ý mình vừa có thể chuẩn bị sớm.
Ra nhà hàng Lệ Tinh lần nữa trở lại xe, về nghi vấn vừa rồi của Sài Lập Tân, Hứa Tấn Giang vẫn nói ra suy đoán của mình.
Ánh mắt Sài Lập Tân lóe lóe, hắn hừ cười một tiếng.
– Tên đó trước kia cũng rất khôn, chưa bao giờ đánh trận không nắm chắc. Sao, cậu định giúp cậu ta?
Hứa Tấn Giang thở ra một hơi, y ngả ra lưng ghế xe cởi cổ áo sơ mi cài quá nghiêm túc. Trên cổ y còn có vết đỏ vừa nãy bị Sài Lập Tân bóp, nổi bật làn da tuyết trắng của y, có chút yêu diễm nhìn thấy mà giật mình.
Sài Lập Tân dời mắt, giọng Hứa Tấn Giang lại vang lên.
– Còn phải hỏi một chút ý ba.
Bởi vì câu này của y, Sài Lập Tân lại nhìn về y, nghĩ nghĩ vẫn là hỏi:
– Cụ nhà thân thể thế nào rồi?
Hứa Tấn Giang rũ mắt, không mở miệng, vẻ mặt có chút ảm đạm.
– Không tốt lắm.
Ba từ ngắn ngủi lại đầy ý chẳng lành.
Đối với Sài Lập Tân, Hứa Tấn Giang không có bất cứ giấu diếm liền tiết lộ cơ mật tối cao của gia tộc cho hắn. Mà có thể làm Hứa Tấn Giang cảm xúc suy sụp như vậy, nói vậy tình hình đã thật sự rất tệ rồi.
Khó trách bên ngoài lời đồn thổi nổi lên bốn phía.
Sắc mặt Sài Lập Tân cũng trở nên ngưng trọng.
Hắn luôn lặp lại thứ Tư ngày 12 tháng 8 này, vốn tưởng rằng đã không có gì không biết. Giờ xem ra, hắn lãng phí rất nhiều thời gian cũng bỏ lỡ không ít sự thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...