Từ trong cung Nhan Hậu đi ra, Chu Cẩm Hà lại theo thường lệ phân phó đi về Dao Quang điện.
Từ khi Đoạn Nguyên Kỳ rời kinh trong thời gian Cố Nam Nhứ cùng Đoạn Trường Ninh ở lại trong cung Nhan Hậu liền tìm chỗ này cho Cố Nam Nhứ, trang nhã thanh u, làm nàng rất yêu thích.
Cũng không cần cung nhân bẩm báo.
Chu Cẩm Hà cứ cách mấy ngày liền tới dạo một chút,nàng đã sớm quen thuộc nơi này, chúng cung nhân ở trong cung, mỗi người đều là sẽ nghe lời đoán ý, tuy nói Trường Sa Vương phi cùng Quận chúa bây giờ ở trong cung khác nào mầm họa, đây là bệ hạ dùng để áp chế hành động của Trường Sa Vương nhưng chỉ bằng việc Công chúa điện hạ đối với này hai vị này quan tâm như vậy bọn họ cũng vạn không dám bắt nạt cô nhi quả phụ này.
Huống hồ Trường Sa Vương phi đối đãi hạ nhân ôn hòa hữu lễ ban thưởng khá dồi dào, Quận chúa lại lanh lợi đáng yêu, xưa nay không tự cao tự đại, làm sao có thể không làm người khác yêu thích?lúc trước mọi người đến Dao Quang điện đều than thở, nhưng qua chút thời gian lại chính là cám ơn trời đất.
Vào chính điện liền nhìn thấy Đoạn Trường Ninh đang ở một bên rung đùi đắc ý đọc sách, mà Cố Nam Nhứ thì lại ngồi bên cạnh nàng, cầm trong tay châm tuyến* làm xiêm y.
Đoạn Trường Ninh thấy nàng liền kinh hỉ gọi "Cẩm nhi tỷ tỷ", vội vã thả sách như một làn khói chạy đến trước mặt nàng ôm chặt lấy, còn chớp chớp mắt to vô tội ngẩng đầu nhìn nàng, vô cùng đáng thương nói: "Cẩm nhi tỷ tỷ, ngươi khi nào mới mang Ninh nhi ra ngoài chơi a?" Nàng vốn là tính tình hiếu động, lúc ở Trường Sa Vương phủ thường xuyên đi ra ngoài nhưng bây giờ ở trong cung không thể tùy ý ra vào, cũng không thể lúc nào cũng làm phiền Thừa Bình Đế cùng Nhan Hậu, cho nên nàng cũng chỉ có thể hy vọng Cẩm nhi tỷ tỷ thỉnh thoảng dẫn nàng đi ra ngoài nhìn một cái.
(*kim chỉ)
Chu Cẩm Hà cười xoa xoa nàng đầu, hỏi: "Đã làm xong bài tập rồi sao?"
Vừa nghe lời này, tiểu cô nương hưng phấn kêu một tiếng, le lưỡi một cái, lại như một làn khói chạy về, nói: "Còn thiếu một chút! Làm xong Cẩm nhi tỷ tỷ liền mang ta ra ngoài chơi nha!"
Chu Cẩm Hà cười gật gật đầu, tiến lên đối diện Cố Nam Nhứ ngồi xuống gọi bá mẫu, thấy nàng cầm châm tuyến, cười nói: "Làm y phục cho Ninh nhi sao?"
Cố Nam Nhứ thả trâm tuyến trong tay xuống bất đắc dĩ vỗ vỗ nữ nhi, nói: "Đúng vậy, đứa nhỏ này lớn quá nhanh, trong lúc rảnh rỗi ta liền làm xiêm y, Cẩm nhi gần đây thế nào?"
"Ta vẫn như cũ, chỉ là trước đây nửa tháng có bận việc không rảnh rỗi, vẫn chưa đến thăm ngài."
Nghe vậy, Cố Nam Nhứ khoát tay áo một cái, nói: "Ngươi bận bịu thì cứ làm việc của ngươi, ta ở nơi này tất cả mạnh khỏe, không cần lo lắng, chỉ là phải chú ý sức khỏe chút ta nhìn ngươi sắc mặt không được tốt."
"Mấy ngày nay có chút bị cảm lạnh, không đáng ngại." Chu Cẩm Hà cười giải thích, lại nhìn xiêm y Cố Nam Nhứ đã làm được một nửa, cảm khái nói: "Trường An cực kỳ yêu quý xiêm y, làm bẩn đều sẽ không cao hứng hồi lâu, sau này ta mới biết được xiêm y của nàng đều là ngài tự mình làm."
"Đứa bé kia hiếu thuận, sợ ta bị mệt nhưng nàng cũng không nghĩ tới là ta mỗi ngày đều nhàn nhã ở trong nhà,không có gì ngoài thời gian, ta lại không thích cùng một đám phu nhân nói chuyện phiếm, còn không bằng làm xiêm y." Cố Nam Nhứ vẻ mặt nhu hòa, khẽ vuốt lưng Đoạn Trường Ninh , trấn an nói: "Điểm này, hai tỷ muội các nàng đúng là giống như đúc."
Chu Cẩm Hà thấy nàng dáng dấp kia, sợ tán gẫu lại làm nổi lên chuyện thương tâm, giả bộ phiền muộn thở dài, nói: "Haizz, thật sự hâm mộ."
Cố Nam Nhứ tất nhiên biết là nàng giả vờ.
Nhan Hậu mỗi ngày quản lý hậu cung tốn thời gian lại mất công sức, Chu Cẩm Hà ước gì nàng có nhiều thời gian nghỉ ngơi một chút nào còn cam lòng để cho nàng mệt nhọc làm xiêm y? cười vỗ vỗ nàng, vờ tức giận nói: "Được rồi, ta còn không biết ngươi? Sẽ lại ở nơi này lắm lời."
Chu Cẩm Hà cũng không né, cười tủm tỉm làm cho nàng "Đánh", ngược lại bá mẫu cũng không nỡ lòng đánh nàng đau, hai người nhàn nhã hàn huyên một hồi, Cố Nam Nhứ làm như chợt nhớ tới, lại hỏi: "Trước đó vài ngày bệ hạ lại thúc giục kết hôn?"
Không đề cập tới liền thôi, nhắc đến Chu Cẩm Hà lại nghĩ tới Tiêu Vô Định từng nói mùa thu trở về lại không giữ lời, bất mãn thở dài, nói: "Ừm, ta đã sắp mười chín phụ hoàng cũng sốt ruột,có lẽ là không thể kéo dài nữa, ta liền nói cho hắn ta để ý Tiêu Tướng quân, phụ hoàng suy nghĩ một chút liền nói chờ hắn trở về rồi tính tiếp , có lẽ cũng sắp rồi."
Nói tới Tiêu Vô Định, Cố Nam Nhứ trong lòng thở dài, lông mày khẽ nhíu: Tây Bắc lúc này rất lạnh, cũng không biết nàng có ăn no mặc ấm bình an vô sự hay không.
.
.
Nàng nhìn phía ngoài cửa sổ, than thở: "Aiii, chiến sự này khi nào kết thúc a."
Chu Cẩm Hà nhìn theo phương hướng của nàng, cũng không trả lời.
Thái bình thịnh thế a, nhanh hơn đi.
"Làm xong rồi!" Đoạn Trường Ninh để bút xuống thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì nâng bài tập đến trước mặt Cố Nam Nhứ , nói: "Mẫu phi, Ninh nhi viết xong rồi!"
Cố Nam Nhứ tiếp nhận cẩn thận lật qua lật lại, mỉm cười gật đầu nói: "Ừm, không tệ."
Đoạn Trường Ninh cả người đều long lanh lên, đến bên Chu Cẩm Hà ôm lấy cánh tay của nàng làm nũng nói: "Cẩm nhi tỷ tỷ, mang Ninh nhi đi ra ngoài đi mà."
Chu Cẩm Hà bất đắc dĩ nở nụ cười, đứng dậy hướng Cố Nam Nhứ nói: "Bá mẫu, buổi chiều ta sẽ cho người đưa nàng trở về."
Cố Nam Nhứ cười khoát tay áo một cái để cho các nàng đi.
Đoạn Trường Ninh vô cùng phấn khởi, trước khi đi không quên trở về phòng cầm một bao quần áo, nhún nhảy một cái đi ra bên ngoài ,Chu Cẩm Hà hiếu kỳ, hỏi: "Ninh nhi, cầm cái gì vậy?"
"Ha ha ha, đây là lễ vật Ninh nhi muốn tặng cho Ôn tỷ tỷ !" Tiểu cô nương yên lặng ở trong lòng âm thầm xin lỗi Cẩm nhi tỷ tỷ , không có cách nào đây là mẫu phi phân phó aa.
"Ồ? Ninh nhi đưa cái gì cho Ôn tỷ tỷ thế?"
"Hì hì hì..
bảo mật!" Nói xong, nàng thật cao hứng bò lên xe ngựa, đem bao quần áo ôm thật chặt, trêu đến Chu Cẩm Hà dở khóc dở cười,nàng cũng không hỏi nữa.
xa giá Công chúa mới đến phủ Công chúa liền nghe được người đến hồi bẩm: "Điện hạ, Ôn Nguyên cô nương đến đây, vừa mới đi về phòng khách ."
"Ồ?" Chu Cẩm Hà cười đưa tay bóp bóp mũi Đoạn Trường Ninh , nói: "Đúng dịp, ngươi mới nghĩ tới tặng lễ vật cho Ôn tỷ tỷ nàng liền đến, nào, trước tiên theo ta đi phòng khách."
"Ha ha ha, Ôn tỷ tỷ nhất định cũng muốn gặp ta rồi." Đoạn Trường Ninh lẽ thẳng khí hùng ưỡn thẳng lưng, ôm chặt bao quần áo trong tay, chính mình xung phong chạy đi trước tiên.
Vừa vào phòng, nàng liền không thể chờ đợi được nữa hướng về Ôn Nguyên bên kia nhào tới.
Ôn Nguyên vội đưa tay đón nàng, chỉ lo tiểu cô nương này lại té, cười xoa xoa nàng đầu, nói: "Chậm một chút, hôm nay lại được ra ngoài chơi?"
"Ta làm xong bài tập rồi, mới để Cẩm nhi tỷ tỷ mang ta đi ra mà." Đoạn Trường Ninh ở trong lòng Ôn Nguyên sượt sượt, làm nũng nói.
Chu Cẩm Hà ở sau lưng nàng đi vào, cười trêu ghẹo nói: "Cũng không thể chậm một chút, tiểu cô nương này không biết trong lòng nhớ Ôn tỷ tỷ bao lâu, còn cố ý mang theo lễ vật nữa, ta nhìn một chút cũng không cho."
"Ồ? Ninh nhi mang lễ vật cho Ôn tỷ tỷ sao?" Ôn Nguyên mày liễu vẩy một cái, cúi đầu nhìn tiểu cô nương trong lòng .
Tiểu cô nương bị nàng nhìn đến đột nhiên chột dạ, chỉ là vẫn nhắm mắt nói: "Đúng nha, mới không cho Cẩm nhi tỷ tỷ nhìn thấy đâu,nếu không nàng sẽ ghen."
"Xì, Cẩm nhi tỷ tỷ sẽ không đâu ." Nói xong, Ôn Nguyên từ trong túi lấy ra một phong thư, cười đưa cho Chu Cẩm Hà, cúi đầu đối với Đoạn Trường Ninh nói: "Ngươi nhìn xem, đợi lát nữa Cẩm nhi tỷ tỷ liền không để ý ngươi nữa."
Chu Cẩm Hà tiến lên vài bước tiếp nhận, liếc nàng một chút, nói: "Được rồi, hai người các ngươi chơi đùa đi, bản cung tri tình thức thời, không quấy rầy." Dứt lời,nàng liền ung dung xoay người đi.
Ôn Nguyên cùng Đoạn Trường Ninh liếc mắt nhìn nhau, nhìn theo nàng đi xa, tiểu cô nương còn lè lưỡi một cái.
Chờ Chu Cẩm Hà đi rồi, Đoạn Trường Ninh từ trong lòng Ôn Nguyên đứng lên, khá là xấu hổ đem bao quần áo đưa cho nàng, nói: "Ôn tỷ tỷ, đây là mẫu phi muốn đưa cho ngươi, chỉ nói là không thể để cho Cẩm nhi tỷ tỷ biết được mới để ta làm như vậy.
.
.
Ninh nhi không phải cố ý nói dối.
.
.
Lần sau, lần sau Ninh nhi nhất định mang lễ vật cho ngươi !"
Ôn Nguyên tiếp nhận bao quần áo mở ra vừa nhìn, là y phục mùa đông.
Nàng khẽ vuốt vải vóc, xem đường may chỉnh tề, đều là Cố Nam Nhứ tự tay một châm một đường thêu.
A Tiêu cũng từng đề cập tới, y phục của nàng cùng phụ vương đều là mẫu phi tự tay làm ra, ở Côn Luân thì nàng rảnh rỗi còn có thể sư phụ phụ cùng A Tiêu làm chút y vật, chỉ là sau đó từng người bận rộn, liền không thể làm nữa.
Nữ nhi đi ngàn dặm mẫu thân lo lắng, Cố Nam Nhứ bên trong thâm cung, tuy có Nhan Hậu cùng Chu Cẩm Hà, nhưng việc này lại không thể đối với bất kỳ người nào nói đến, trong lòng nàng lo lắng nhưng lại không thể quá hiển lộ, ưu phiền này nàng có thể tưởng tượng được.
Ôn Nguyên đem bao quần áo khép lại, đưa tay khẽ vuốt Đoạn Trường Ninh, ôn nhu nói: "Nói dối tuy là không được, nhưng đợi ngươi lớn một chút sẽ biết có một số việc nói dối có thể không làm tổn hại người khác, vì vậy không phải nói là không thể, còn thật nhiều việc bất đắc dĩ cũng chỉ có thể như vậy.
Ninh nhi không cần áy náy, chỉ cần nhớ kỹ, ngày sau không nói dối hại người khác là tốt rồi."
Đoạn Trường Ninh nghe hiểu mà như không hiểu, chỉ là Ôn tỷ tỷ từ trước đến giờ không lừa nàng, nàng nói nàng nhớ kỹ nên tiểu cô nương ngoan ngoãn gật gù, lại làm nũng ôm Ôn Nguyên , điềm nhiên hỏi: "Ôn tỷ tỷ, mang Ninh nhi ra ngoài chơi đi mà."
"Được, Ôn tỷ tỷ mang ngươi chơi đùa." Nói xong, Ôn Nguyên nặn nặn khuôn mặt nhỏ của nàng, cầm lấy bao quần áo một tay dắt Đoạn Trường Ninh hướng về phía quý phủ của mình.
Chu Cẩm Hà nhận thư liền đi về phía thư phòng,nàng cũng không cho người hủy đi tin tức đã xem,trong tin nàng biết được thành Cam Châu đã đoạt lại, Đột Quyết thì lui về thảo nguyên, chỉ là nàng ấy đã tấu tới phụ hoàng thỉnh cầu truy kích, có lẽ phụ hoàng lúc này cũng nhận được tấu chương.
Chu Cẩm Hà cũng hiểu Thừa Bình Đế , hắn tất nhiên sẽ chấp thuận thỉnh cầu của Tiêu Vô Định .từ khi chiến tranh tới nay, từ lúc Tiêu Vô Định tấu chương cũng đủ để nhìn ra Công chúa A Sử Na Cát Nhi thông tuệ hơn người, nếu không phải ỷ vào kinh nghiệm cùng địa thế, Tiêu Vô Định đúng là không dễ dàng thắng được.
Mùa đông sắp tới, Đột Quyết khó có thể qua, nếu không nhân lúc này thừa thắng truy kích,mà để Đột Quyết có cơ hội thở dốc, ngày sau tất nhiên là một mối họa lớn.
Chu Cẩm Hà nhìn thư, đối với A Sử Na Cát Nhi cũng hết sức tò mò, chỉ là bây giờ càng là có chút tức giận, nếu không tại nàng ta thì Tiêu Vô Định sao bây giờ vẫn chưa trở lại, nhìn tình hình này, sợ là phải mùa hè sang năm mới có thể trở về kinh.
Chu Cẩm Hà cầm tin đến một bên giường ngồi, vừa nghĩ nên hồi âm như thế nào,nàng nghĩ đi nghĩ lại liền có chút mệt rã rời, nằm nghiêng trên giường ngủ lúc nào không hay.
Lúc nàng tỉnh lại đã là buổi chiều, ngoài cửa sổ tĩnh lặng không hề có một tiếng động, phóng tầm mắt nhìn chỉ có màu đen mái hiên cùng sắc trời mờ nhạt đan xen, Chu Cẩm Hà nhìn vậy trong lòng bỗng nhiên nổi lên một luồng cô tịch, giống như đất trời này chỉ có một mình nàng, sinh tử cô độc.
Gió thu nổi lên, mây di chuyển trên trời, trong viện cây ngô đồng vang lên sào sạt, cuốn lên mấy mảnh hoa tàn rời đi đầu cành cây, ở không trung bay lượn sau đó rơi xuống đất vắng lặng.
Chu Cẩm Hà trong lòng bỗng nhiên có u buồn không nói ra được .Thư của Tiêu Vô Định vẫn trong tay nàng, nàng dùng tay nhẹ nhàng ma sát tờ giấy, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, một lúc lâu, đôi môi khẽ mở, thở dài nói: "Ngô Đồng nhất diệp Tây Bắc vọng, chinh nhân không về Hãn Hải lạnh."
Chu Cẩm Hà lúc này hận không thể đem Tiêu Vô Định trở về liền đem nàng nhốt ở trong phủ chỗ nào cũng không cho phép đi, ngoan ngoãn canh giữ ở bên người nàng mới tốt.
Sớm đã biết sẽ vương vấn lòng người như thế, nàng vẫn là nguyện cùng nàng quen biết a.
Chu Cẩm Hà thở dài một tiếng, đứng dậy đến bên cạnh bàn án rồi tự mình đem ngọn nến thắp lên, động thủ mài mực, chờ đến khi nàng hạ bút thì bên ngoài sắc trời đã tối mịt.
Lại một ngày đã hết, ngày ngươi trở về kinh cũng lại gần thêm một ngày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...