Đầu tháng ba, kinh thành băng tuyết đã tan rã, gió lạnh của mùa đông rốt cục cam lòng tạm thời nghỉ ngơi lấy sức.
Ngày xuân liền như vậy lặng yên không một tiếng động từ từ đi tới bên mọi người.
Thay đổi đi quần áo dày nặng của mùa đông cả người đều cảm thấy ung dung không ít, gió xuân hiu hiu khinh nhu hòa hoãn, hàng liễu bên bờ đều không thể chờ đợi được nữa mà đung đưa.
Cả mùa đông vắng lặng sớm có người không kiềm chế nổi liền ra ngoài du ngoạn, trong kinh so với ngày đông lại náo nhiệt hơn, không chỉ có náo nhiệt mà còn nhiều hơn mấy phần thư sinh khí phách.
Kỳ thi mùa xuân thi viết đã qua, hôm nay là thi đình,nếu như may mắn có thể lọt vào mắt xanh của bệ hạ, chính là cá chép vượt Long môn, cái gọi là " Một bước lên trời" thì khoa cử chính là con đường tắt duy nhất để ngàn vạn sĩ tử trong thiên hạ thay đổi vận mệnh, lúc này càng là nóng người để được thoả thuê mãn nguyện.
Mười năm đèn sách thành bại đều ở trong ngày hôm nay.
Bên trong Tuyên Thất điện, Thừa Bình Đế thân mang cổn phục huyền sắc thêu Kim Long ngồi ngay ngắn trên long ỷ,khí thế không giận tự uy.
Chu Cẩm Hà và Chu Cẩm Càn cùng mấy vị trọng thần đứng ở phía dưới, Thừa Bình Đế vung tay lên, Cố Tường Hải đứng một bên liền hiểu ý, tiến lên vài bước lanh lảnh hướng ở ngoài hô: "Tuyên sĩ tử lên yết kiến!"
Lời truyền vừa dứt một đám sĩ tử liền nối đuôi nhau mà vào, cung kính đứng ở giữa điện hướng Thừa Bình Đế dập đầu, cùng kêu lên nói: "Thảo dân bái kiến bệ hạ."
Thừa Bình Đế một tay vuốt râu quan sát tỉ mỉ sĩ tử trong điện, thấy các sĩ tử tinh thần không tệ, thoả mãn gật gù, nói: "Miễn lễ ."
Hôm nay là thi đình, lẽ ra là do Thừa Bình Đế cùng mấy vị trọng thần tham gia, nhưng Nhan Dịch nói: "Ung Ninh Công chúa sáng suốt hơn người, Thái tử điện hạ lại là Trữ quân của một quốc gia, không bằng để hai vị điện hạ cũng tham dự thi hội, còn có thể cho bệ hạ vài ý kiến hay." Thừa Bình Đế suy nghĩ chốc lát, cảm thấy có lý liền phân phó Cố Tường Hải đi truyền lời tới Chu Cẩm Hà và Chu Cẩm Càn hôm nay cũng tới Tuyên Thất điện để cùng nhìn phong thái văn nhân của Đại Tấn.
Thừa Bình Đế hỏi trước chút vấn đề, các sĩ tử từng người một đều đáp rất suôn sẻ,có vài người đúng là rất vừa lòng hắn, Thừa Bình Đế hài lòng gật đầu, hỏi: "Các khanh còn có vấn đề gì muốn hỏi các môn sinh sĩ tử không?" mấy vị trọng thần bên dưới cũng cùng nói ra chút vấn đề, cuối cùng, Chu Cẩm Hà tiến lên hướng Thừa Bình Đế hành lễ, nói: "Phụ hoàng, nhi thần cũng có vấn đề muốn chỉ giáo , mong rằng các vị tài tử đang ngồi ở đây có thể thay nhi thần giải thích nghi hoặc."
"Ồ?" Nghe nàng nói như thế, Thừa Bình Đế cũng hứng thú, nói: "Cẩm nhi có nghi vấn gì? Cứ nói đừng ngại."
"Hồi phụ hoàng, Đột Quyết nhiều năm liên tục quấy nhiễu biên cảnh Tây Bắc ta, năm nay càng trầm trọng hơn là đoạt thành Cam Châu, tuy Đại Tấn ta binh cường mã tráng có thể đem địch đánh đuổi nhưng nếu cứ như này nhiều năm liên tục chiến loạn thì khó tránh khỏi hao tiền tốn của, nhi thần muốn hỏi các vị ở đây có phương pháp nào có khả năng nhất lao vĩnh dật* hay không?" (*có nghĩa là gắng mộ lần để xử lý sự việc ổn thỏa,sau này sẽ không phải làm nữa)
Nghe vậy, các trọng thần cùng Thừa Bình Đế đều cười rạng rỡ, mọi người đều nghĩ nàng là đang đau lòng Tiêu Tướng quân đây mà, chỉ có điều lời nàng vừa hỏi xác thực là đại họa trong đầu Thừa Bình Đế, nhân tiện nói: "Chư vị cứ nói thoải mái,thay Công chúa giải thích nghi hoặc."
Chu Cẩm Hà xoay người nhìn sĩ tử trong điện, cũng không thèm để ý mấy vị kia trong lòng đang nghĩ gì, ngược lại nàng cùng Tiêu Vô Định bị trêu ghẹo cũng không phải một lần hai lần.
Nàng đã sớm quen thuộc bọn họ trêu chọc, huống hồ, chỉ có như vậy mới có thể không làm người khác chú ý.
Các sĩ tử bên dưới suy nghĩ chốc lát, liền có người tiến lên chắp tay nói: "Bẩm bệ hạ, điện hạ, thảo dân cho rằng Đột Quyết hung mãnh thô bạo, lại là dân tộc du mục linh hoạt cơ động,chỉ có thể như đánh Hung Nô phá Vương Đình để cho bọn họ cúi đầu xưng thần, mới bảo đảm được an bình ở biên cảnh."
"Thảo dân lại cho rằng, bây giờ ta cùng Đột Quyết thực lực cách biệt không nhiều,nếu như muốn bảo đảm biên cảnh an ổn không bằng giống như phương Bắc ,ở Tây Bắc cũng xây dựng Trường Thành để phòng ngự ngoại tộc."
"Thảo dân cho rằng, xây dựng Trường Thành cùng khiến Đột Quyết cúi đầu xưng thần đều không phải kế sách có thể nhất lao vĩnh dật , chỉ có để Đột Quyết hòa vào Đại Tấn ta, cùng bách tính biên cảnh ở chung rồi tiêu diệt bản tính du mục,khiến cho họ yên ổn lại được ta giáo dục văn hóa Trung Nguyên mới có thể nhất lao vĩnh dật.
Mấy năm sau coi như Đột Quyết muốn quay đầu trở lại, bọn họ còn có thể đánh gϊếŧ người thân thích của mình ở đó hay sao?"
"Lời ấy sai rồi, Đột Quyết tính tình thô bạo,nếu như cùng bách tính ở chung khó tránh khỏi sẽ bắt nạt bách tính, biên cảnh khó có thể thái bình."
.
.
Trong khoảng thời gian ngắn chúng sĩ tử thao thao bất tuyệt, mỗi người đều có quan điểm riêng, không ai nhường ai, Thừa Bình Đế mừng rỡ nghe bọn họ tranh luận cũng không ngăn lại, trái lại tràn đầy phấn khởi nhìn.
Chu Cẩm Hà cũng giống như vậy, khóe miệng nàng hơi vung lên cẩn thận lưu ý từng người ở trong điện.
Chờ mọi người nói gần đủ rồi, Thừa Bình Đế chuyển đề tài nghiêng đầu hướng về Chu Cẩm Càn đứng một bên, hỏi: "Càn nhi, ngươi nghĩ như thế nào?"
Bỗng nhiên bị điểm tên Chu Cẩm Càn hơi sững sờ, lập tức tiến lên hai bước chắp tay đáp: "Hồi phụ hoàng, nhi thần cho rằng vì bách tính biên cảnh suy nghĩ thì nên xây dựng Trường Thành."
"Ừm.
.
." Thừa Bình Đế đăm chiêu gật gù, chuyển hướng Chu Cẩm Hà, hỏi: "Cẩm nhi thì sao?"
Chu Cẩm Hà tiến lên vài bước, nói: "Nhi thần tán thành để Đột Quyết cúi đầu xưng thần sau đó cùng cư dân ở biên cảnh sống chung, hơn nữa giáo hóa bọn họ."
Nghe vậy, Thừa Bình Đế cười to, nói: "Đây là đánh một gậy lại cho viên tảo ngọt a? Ha ha ha, hai người các ngươi mới giằng co, cũng không biết Công chúa khẩu khí lớn như vậy, ha ha ha, được!"
Cả đám dồn dập phụ họa, Thừa Bình Đế tuy lớn cười nhưng trong lòng lại một lần nữa than thở, làm sao nữ nhi này không phải nhi tử a, Càn nhi như vậy tương lai cũng chỉ là một quân vương yếu đuối, chỉ quyết đoán như Cẩm nhi mới có thể dẹp yên thiên hạ a.
Bỗng nhiên, bên ngoài có thái giám thông báo: "Báo! Tây Bắc cấp báo!"
Thừa Bình Đế nghe vậy, không nhịn được hơi nghiêng về phía trước, nói: "Ồ? Nhanh truyền!" Chu Cẩm Hà cũng hơi nắm chặt tay thành nắm đấm, quay đầu hướng về cửa đại điện nhìn.
Một binh sĩ truyền tin thân mang áo giáp, đến trước đại điện chào quân lễ quỳ xuống, đem tấu chương hai tay nâng lên cao, nói: "Bẩm bệ hạ, trận đầu tướng sĩ Đại Tấn ta đại thắng,đã trọng thương Đột Quyết!"
Nghe vậy, mọi người trong điện dồn dập vui mừng.
Chu Cẩm Hà nhìn chữ viết quen thuộc bên ngoài tấu chương,mỉm cười.
"Được! Nhanh trình lên đây!" Thừa Bình Đế vỗ tay cười to, Cố Tường Hải nhanh chóng tiếp nhận tấu chương từ tướng sĩ đưa cho Thừa Bình Đế, Thừa Bình Đế mở tấu chương ra tinh tế nhìn nội dung bên trong, trên mặt vẫn mang theo ý cười, một hồi lâu mới khép lại tấu chương, mừng rỡ, nói: "Ha ha, được lắm Tiêu Vô Định! Người Đột Quyết bày kế dụ quân ta giả bộ tấn công Túc Châu,nhưng không ngờ hắn đã nhìn thấu cũng phái binh giả bộ công thành.
Thừa cơ Du Văn Chiêu truy kích liền từ phía sau lưng bao vây hắn,còn bắn một mũi tên trọng thương Du Văn Chiêu, đem quân lính Đột Quyết gϊếŧ đánh tơi bời , ha ha ha, Cẩm nhi khen hắn đa mưu, quả thực không sai!"
Cả đám dồn dập quỳ xuống nói: "Chúc mừng bệ hạ!"
Chu Cẩm Hà nghe xong trong mắt đều là ý cười,nàng cũng không truy cứu Thừa Bình Đế công nhiên trêu ghẹo nàng như thế, đối với việc Tiêu Vô Định thắng thực sự nàng cũng không ngạc nhiên chút nào.
Dù sao cũng là người nàng vừa ý tất nhiên là thông minh tuyệt đỉnh.
Tiêu Vô Định trận đầu đại thắng Thừa Bình Đế tất nhiên cao hứng, đối với thỉnh cầu nàng đưa ra thỉnh cầu đều chấp thuận,sau khi quyết định thứ tự khoa cử liền để mọi người lui ra.
Chu Cẩm Hà đi ở cuối cùng, thấy Nhan Dịch chờ ở cửa đại điện đằng trước, khóe miệng khẽ nhếch đi tới.
từ khi Lục Tuấn Đức bị biếm Nhan Dịch liền tạm thay cho Thừa tướng, mấy ngày trước đây Thừa Bình Đế mới hạ xuống chiếu thư để hắn chính thức nhận chức Thừa tướng.
"Cữu cữu ở đây là còn có việc sao?"
Nhan Dịch cung kính hướng nàng chắp tay, nói: "Thần ở đây chờ điện hạ, đa tạ điện hạ khuyên khuyển tử nhà ta chịu quay đầu mà làm người."
Nghe vậy, Chu Cẩm Hà khóe miệng khẽ nhếch, cùng hắn sóng vai đi ra ngoài, cười nói: "Cữu cữu khách khí, biểu huynh tài hoa như vậy vào Hàn Lâm Viện là thừa sức, chỉ là có chút ham chơi mà thôi, đạo lý lớn rồi cũng hiểu Cẩm nhi chỉ khuyên vài câu, vẫn là biểu huynh chính mình sáng suốt."
"Điện hạ khiêm tốn, nhi tử đức hạnh thế nào thần rõ ràng,nếu hắn không có ý nghĩ thì nhất định không đồng ý vào quan trường."
Đều là người thông minh, hắn nói như vậy Chu Cẩm Hà cũng sẽ không cùng hắn phân bua, mỉm cười nói: "Hôm nay Cẩm nhi nói như vậy, cữu cữu nghĩ như thế nào?"
Nhan Dịch than thở một tiếng, nói: "Thần bất tài, chưa thể chỉ giáo tốt Thái tử điện hạ."
"Cữu cữu không cần tự ti? Cẩm nhi khi còn bé cũng được cữu cữu chỉ dạy, chỉ là người phân ba loại bảy.
Khổng Tử có học sinh ba ngàn nhưng người ưu tú cũng chỉ có bảy mươi hai người."
"Vâng, thần xin thụ giáo.
Chỉ là đường này không dễ, điện hạ tại sao phải khổ như vậy? Còn muốn chọc người trong thiên hạ lên án."
Chu Cẩm Hà dừng chân lại, quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt kiên định đáp: "Nếu ta là nam tử, tất nhiên không hoảng hốt như vậy đi, chỉ là ta là nữ tử liền sẽ bởi vì thế tục mà từ bỏ lý tưởng hoài bão hay sao? Cữu cữu, ta nhớ tới khi còn bé ngài dạy ta, mệnh của ta thuộc về ta chứ không thuộc về ông trời." Nói xong, nàng quay đầu nhìn về hướng Tây Bắc, thoáng chốc nhu hòa, mỉm cười nói: "Huống hồ, từng có người nói với ta, đồ vật do chính mình đoạt được dù sao cũng tốt hơn người khác cho một chút."
"Chuyện này.
.
." Nhan Dịch nhất thời nghẹn lời, cũng không biết trả lời như thế nào.
Xác thực, lòng dạ cùng học thức tài cán của Chu Cẩm Hà thì nam tử cũng ít có được, còn chưa chờ hắn trả lời lại thấy Chu Cẩm Hà ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, ngôn từ khẩn thiết, nói: "Cữu cữu, Đại Tấn lập triều tám năm, bên trong có dư nghiệt tiền triều đảo loạn dân tâm, ở ngoài có Đột Quyết Hung Nô cùng Thục Quốc đang nhìn chằm chằm, chỉ có quân vương an phận thủ thành,..
không đủ."
".
.
."
Nhan Dịch lại một lần nữa bị nghẹn , một lúc lâu mới thở dài nói: "Aiii, cũng được, thần chỉ có thể làm như hoàn toàn không biết."
Thấy mục đích đạt thành Chu Cẩm Hà thoả mãn nhếch miệng, nói: "Kính xin cữu cữu yên tâm, bất luận tương lai tranh đấu như thế nào.
Cẩm nhi đều sẽ đặt bách tính lên đầu, nếu không thực sự cùng đường tất nhiên sẽ không thương tổn tính mạng Càn nhi ." Dứt lời, nàng cùng Nhan Dịch nói tạm biệt rồi đi lên xa giá Công chúa .
Nhan Dịch chính là Thái phó của Thái tử , nàng lại là cháu ngoại của hắn,nếu chỉ khăng khăng giúp một bên đều không phải, chỉ có thể yên lặng xem biến đổi.
Chu Cẩm Hà chỉ cần hắn không cản trở là đã thành công một bước lớn.
Trở lại phủ Công chúa lập tức có thị nữ đưa tin lên, mới đưa đến Công chúa phủ không lâu.
Chu Cẩm Hà nhận tin, một bên mở ra một bên bước nhanh hướng về thư phòng .
Tiêu Vô Định đem chiến sự trải qua đại thể nói một lần, cuối cùng một câu "Trận chiến này tướng sĩ đóng giữ thương vong nặng nhất, lấy bọn họ làm tiên phong đúng là bất đắc dĩ, đáng tiếc bọn họ chưa đi theo ta nhưng lại bởi vì ta mà chết." Con số không ít,trong lòng Chu Cẩm Hà lúc này lo lắng, nàng biết được Tiêu Vô Định yêu quý tính mạng tướng sĩ, mỗi lần đều vắt hết óc để thương vong ít đi, trận chiến này thương vong xác thực không ít trong lòng nàng tất nhiên không dễ chịu.
Chu Cẩm Hà lúc này hận không thể bay đi Tây Bắc, chỉ muốn ôm lấy nàng, gõ gõ đầu của nàng răn dạy không cho suy nghĩ lung tung, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể mở giấy ra viết thư, đề bút viết xuống: "Tướng sĩ chết trận cũng không phải là bởi vì ngươi mà chết, là vì bách tính Đại Tấn, vì hoàng thất họ Chu ta, vì thân nhân của chính mình.
Phía sau ngươi có ta, có Ôn tỷ tỷ, bọn họ tất nhiên cũng có người quý trọng của chính mình, nguyện ý vì đó bỏ qua tất cả để liều mạng thủ hộ."
——————————
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...