Bên trong Tuyên Thất điện, Tề Hạo Thiên quỳ gối trước mặt Thừa Bình Đế , khẩn cầu: "Bệ hạ, thần thỉnh cầu lục soát Lục phủ, bằng không vụ án cứ kéo dài như vậy,e là bách tính sẽ có bất mãn a!"
Thừa Bình Đế một tay vuốt chòm râu đi lại trước bàn án , suy nghĩ hỏi: "Bây giờ đã có chứng cứ?"
Chỗ Ôn Nguyên chiếm được tin tức không thể bày ra ngoài sáng tất nhiên cũng không thể báo cho Thừa Bình Đế.
Tề Hạo Thiên trong lòng thở dài, chỉ có thể đem thân thể lại cúi gập xuống mặt đất thấp hơn, ngôn từ khẩn thiết: " người hầu trong Lục phủ rất kín miệng, chỉ hỏi là sẽ không tra ra cái gì, nếu như có thể tìm thấy thi thể tất nhiên có thể tìm được chỗ khúc mắc lâu nay! Kính xin bệ hạ chấp thuận thần dẫn người lục soát Lục phủ!"
Thừa Bình Đế tự nhiên cũng biết, chỉ là hắn cần phải suy nghĩ việc này thêm: "Khanh có thể có chứng cớ xác thực thị nữ kia còn đang bên trong Lục phủ ?"
"Chuyện này..." Tề Hạo Thiên trong lòng không ngừng kêu khổ, hắn sớm biết hôm nay sẽ không thuận lợi, biết là không thể tiết lộ hắn không thể làm gì khác hơn là cắn răng nói: "Tuy không có chứng cớ xác thực, nhưng thần tin chắc thị nữ kia còn đang bên trong Lục phủ!"
Thừa Bình Đế nghe vậy thì dừng chân lại mang chút tức giận, khiển trách: "Xử án không phải là có thể bằng trực giác! Khanh nói như vậy làm sao trẫm cùng bách quan giải thích? !"
Tề Hạo Thiên nghe vậy thì trong lòng căng thẳng, đang định nói thì nghe được Cố Tường Hải thông báo: "Bệ hạ, Công chúa điện hạ đến ." Lại nghe được Thừa Bình Đế phân phó để điện hạ đi vào, thân thể mới thả lỏng mà thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chu Cẩm Hà tiến vào Tuyên Thất điện, cười tủm tỉm hướng Thừa Bình Đế hành lễ: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
"Cẩm nhi miễn lễ." Thừa Bình Đế thu lại vẻ giận dữ lúc nãy hồi trên ghế ngồi xuống, Chu Cẩm Hà liền đến phía sau hắn bóp vai, cười hỏi: "Tề đại nhân hôm nay làm sao lại quỳ như thế ? là vụ án làm không ổn thỏa sao?"
Nói đến Thừa Bình Đế lại tức giận,hừ một tiếng, nói: "Không chứng cớ xác thực liền dám để cho trẫm hạ lệnh lục soát Lục phủ, tốt xấu gì thì Lục Tuấn Đức cũng là Thừa tướng Đại Tấn ta,là công thần khai quốc, nếu như tra được thì không sao nhưng nếu không tra được, trẫm há không rơi vào tai tiếng phá hủy danh tiếng trung lương? !"
Chu Cẩm Hà một bộ dạng như không để ý lắm, mỉm cười nói: "Thế sao? Vụ án thực sự khó có tiến triển như vậy ,nếu nói ra thì đối với lục Thừa tướng thì danh tiếng Lục đại nhân cũng không tốt, cái gọi là cây ngay không sợ chết đứng, nếu là đôi phu phụ kia vu cáo,lại lục soát Lục phủ không tìm ra người, vậy thì có thể sớm ngày trả lại trong sạch cho Lục đại nhân, nhi thần nghĩ Thừa tướng cao hứng còn không kịp ấy chứ? Còn nữa, nếu là tra được, phụ hoàng ngài vì một tỳ nữ mà không ngại lục soát phủ Thừa tướng,điều đó chứng tỏ ngài coi trọng bách tính.
Từ cổ chí kim có thể có mấy đế vương có lòng dạ như vậy? Cho tới các đại thần cũng vừa vặn cho họ một cảnh giới,ngay cả phủ Thừa tướng ngài cũng có thể để cho người lục soát thì những người khác đang nghĩ ỷ vào quyền thế gϊếŧ người phóng hỏa cũng sẽ cân nhắc một chút phân lượng của chính mình, tiện thể còn có thể chỉnh đốn bầu không khí đốn quan trường, chẳng phải một hòn đá hạ ba con chim sao?"
Thừa Bình Đế nghe vậy, trong lòng cũng sáng tỏ không ít, quay đầu ngờ vực nhìn nàng, hỏi: "Quả thực như vậy?"
Chu Cẩm Hà buông lỏng tay, một bộ dạng như việc không liên quan tới mình xoay người sang một bên, nghịch ngợm nói: "Nhi thần không hiểu những việc này, chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi, quyết định còn phải do phụ hoàng ."
Thừa Bình Đế nghe vậy liền cười ha ha, sủng nịch vỗ vỗ cánh tay nàng, than thở: "Đều nói Ung Ninh Công chúa của trẫm tài hoa trác tuyệt thông tuệ đa mưu, quả thật là có thể đem mọi chuyện giãi bày cùng trẫm, đem ưu sầu chính mình không còn một mống a?"
Cố Tường Hải ở một bên cười ha hả nói: "Đó là tất nhiên, điện hạ là nữ nhi của ngài, tất nhiên thông tuệ a."
Hai người này một xướng một họa hống hắn cao hứng, Thừa Bình Đế bất đắc dĩ thở dài quay sang Tề Hạo Thiên đang quỳ trên đất nói: "Được rồi, đứng lên đi, trẫm liền cho ngươi khẩu dụ, mong rằng khanh đừng làm cho trẫm thất vọng, lui ra đi."
Có Công chúa điện hạ ra tay dăm ba câu liền đem bệ hạ cao hứng ,Tề Hạo Thiên một bên ở trong lòng than thở, một bên đứng dậy hành lễ xin cáo lui: "Vâng, thần nhất định không phụ kỳ vọng của bệ hạ!"
Thấy Tề Hạo Thiên lui ra,khóe miệng Chu Cẩm Hà khẽ nhếch, xoay người trở lại phía sau Thừa Bình Đế tiếp tục tục bóp vai , hai người nói chuyện phiếm về một chút việc nhà.
Chu Cẩm Hà làm như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, cúi đầu hỏi hắn: "Phụ hoàng, Trường Sa Vương sắp trở lại đất phong rồi sao?"
Thừa Bình Đế quay đầu nhìn nữ nhi mình, ngờ vực đáp: "Đúng nha, đầu tháng hai sẽ quay về, làm sao đột nhiên lại hỏi đến hắn ?"
"Nhi thần chính là không nỡ xa Vương phi cùng Ninh nhi..." Chu Cẩm Hà mang theo chút phiền muộn cười nhạt nói: "Lần này từ biệt chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại.
Tiêu Tướng quân cũng không có cách nào lại cùng Thừa Nguyên Quân tranh tài."
Nghe vậy, lông mày Thừa Bình Đế cau lại, ánh mắt nhìn tấu chương trên bàn, lơ đãng hỏi: "Hả? Làm sao Tiêu Vô Định còn muốn cùng Thừa Nguyên Quân tranh tài? Lần trước tỷ thí không phải thắng rồi sao?"
"Chuyện đó,...!Tiêu Tướng quân vô tình nghe được Lưu Tướng quân cùng phó tướng nói chuyện, nói cái gì mà Tiêu Tướng quân chỉ là khôn vặt nên mới thắng, sau này gặp trên chiến trường, Thừa Nguyên Quân nhất định có thể đem Định Bắc Quân đánh cho tơi bời hoa lá, chỉ có điều Thừa Nguyên Quân cùng Định Bắc Quân đều là binh sĩ của phụ hoàng, sao có thể xung đột vũ trang đây? Lưu Tướng quân có thể là tức giận nên mới nói như vậy.
Tiêu Tướng quân hiếu thắng nên muốn có cơ hội lại tìm Thừa Nguyên Quân luận bàn một phen, nhưng không ngờ Tây Bắc bỗng nhiên có chiến sự." Chu Cẩm Hà ngữ khí nhàn nhạt, như chỉ là tự thuật lại một cố sự, nàng ở sau lưng Thừa Bình Đế nên cũng không có nhìn thấy hắn nhíu chặt lông mày.
"Lời này là Tiêu Vô Định nói với ngươi?"
"Dạ, vô ý nói chuyện phiếm mà nhắc đến thôi." Nhắc đến Tiêu Vô Định động tác trên tay Chu Cẩm Hà hơi ngừng, hứng thú nhất thời hạ xuống Thừa Bình Đế tất nhiên phát hiện, lại nghĩ tới Nguyên tiêu đêm đó Tiêu Vô Định không tiếc lừa thủ thành vào thành để gặp nữ nhi nhà mình liền bừng tỉnh cười to, đưa tay vỗ vỗ tay của nữ nhi, an ủi: "Hắn lần này đi trễ nhất mùa thu sẽ trở về, đánh đuổi Đột Quyết là một công lớn, thăng đến nhị phẩm là thừa sức, tuổi còn trẻ đã có chiến tích như vậy thật không tệ, Cùng Cẩm nhi cũng rất được,ý Cẩm nhi như thế nào?"
"Phụ hoàng ngài nói cái gì đó!" Chu Cẩm Hà bộ dạng nữ tử có chút e thẹn đem tay chính mình rút ra, một bộ như người lại nói nữa liền không để ý tới người, trêu đến Thừa Bình Đế lại một trận cười to xong lại hứa không đề cập tới nữa để dỗ dành nàng,nhưng trong mắt đều là ý cười.
Chu Cẩm Hà không đợi hắn nhiều lời, liền hướng về hắn thi lễ một cái, nói: "Nhi thần đi gặp mẫu hậu." Dứt lời liền ra khỏi Tuyên Thất điện, Thừa Bình Đế nhìn bóng lưng đoan trang của nữ nhi nhà mình, rõ ràng cảnh nàng chập chững bước đi còn ở trước mắt mà bây giờ cũng phải lập gia đình rồi a, chờ Tiêu Vô Định trở về liền có thể tứ hôn.
Thừa Bình Đế thở dài, suy nghĩ xem nên lấy bảo bối gì để làm của hồi môn cho Công chúa nhỏ nhà mình.
Nữ nhi kết hôn là việc quan trọng nhưng những lời nàng nói lúc nãy cũng không thể xem như chuyện cười.
Gần vua như gần cọp, Thừa Bình Đế ngồi hoàng vị nhiều năm như vậy,cũng không biết đã phế bỏ bao nhiêu khí lực mới tránh thoát đả kích ngấm ngầm, lúc trước nếu như không phải vì động viên Thừa Nguyên Quân là thuộc hạ cũ của Tiêu Thừa thì hắn sớm đã đem Thừa Nguyên Quân rút về, vậy mà bây giờ còn có thể làm cho Đoạn Nguyên Kỳ ở trước mặt hắn phấn khích mười phần như vậy.
Trước hắn tuy không lo lắng Đoạn Nguyên Kỳ mưu phản, nhưng nghe Chu Cẩm Hà nói chính là một hạt giống ở trong lòng rất nhanh liền chui từ dưới đất lên mà nẩy mầm.
Đến cùng là lời của Lưu Lập lén lút nói kia thật không thể xem thường.
Thừa Bình Đế đứng dậy đến bên cạnh phó án đứng thẳng trước bản địa đồ quan sát tỉ mỉ sông núi Đại Tấn, ánh mắt chạm đến một điểm thì ánh mắt đột nhiên âm trầm.
Hắn lúc trước cùng Tiêu Thừa lập nghiệp hình như Đoạn Nguyên Kỳ cũng noi theo...
"Cố Tường Hải, truyền chỉ: Ung Ninh Công chúa cùng Trường Sa Vương, Quận chúa vừa gặp đã thân quen, lại từng hứa hẹn muốn cho Trường Sa Vương phi chứng kiến hôn sự, quân vô hí ngôn liền lưu Trường Sa Vương phi cùng Quận chúa ở bên Công chúa một thời gian, Trường Sa Vương đúng hạn liền trở lại đất phong, không được trậm chễ."
"Vâng." Cố Tường Hải thi lễ một cái hướng về phía ngoài điện đi.
Thừa Bình Đế đứng ở trước địa đồ bất động một lúc lâu.
Tiêu huynh, ngươi đệ đệ này lòng dạ độc ác,có ân báo oán, chỉ mong hắn có thể thông minh một chút, đừng quên rằng Đại Tấn này của họ Chu.
Chỉ một lát sau, Cố Tường Hải liền dẫn cung nhân đến cung Trường Sa Vương ở.
"Trường Sa Vương tiếp chỉ!"
Đoạn Nguyên Kỳ không rõ vì sao, nghe thấy thông báo chỉ có thể đè ngờ vực trong lòng xuống,vội vàng thay y phục hướng về phòng khách đi, quỳ xuống tiếp chỉ: "Thần tiếp chỉ."
Cố Tường Hải mở thánh chỉ thêu viền vang trong tay ra, âm thanh lanh lảnh: "Trường Sa Vương Đoạn Nguyên Kỳ nghe chỉ: Trường Sa Vương phi cùng Hoàng Hậu, Ung Ninh Công chúa đều là người thân cũ, thực sự không đành lòng chia lìa như vậy, lưu Trường Sa Vương phi cùng Quận chúa ở kinh thành chờ sau khi Công chúa thành hôn lại trở về đất phong, Trường Sa Vương đúng hạn khởi hành, khâm thử!"
Đoạn Nguyên Kỳ bất mãn trong lòng nhưng không có cách nào chống đối, Thừa Bình Đế không thông báo hắn một tiếng liền hạ xuống thánh chỉ chính là hạ quyết tâm, hắn có nói cũng chỉ sợ sẽ trêu đến lòng nghi ngờ của đế vương, không thể làm gì khác hơn là đem hai tay nâng lên, cung kính nói: "Thần lĩnh chỉ, khấu tạ bệ hạ long ân."
Cố Tường Hải cười ha ha đem thánh chỉ đặt ở trên tay hắn, nói: "Trường Sa Vương yên tâm, Hoàng Hậu nương nương cùng điện hạ yêu thích Vương phi cùng Quận chúa như vậy, tất nhiên sẽ không để cho hai vị oan ức, chỉ là thực sự đã lâu không gặp, điện hạ thuở nhỏ rất yêu thích Vương phi nên thực không nỡ, chỉ muốn để Vương phi tận mắt nhìn nàng mặc giá y xuất giá aa."
Đoạn Nguyên Kỳ cũng qua loa cười nói: "Đây là phúc khí của Vương phi cùng Ninh nhi , bản vương cao hứng còn không kịp, hôm nay sắc trời đã tối ngày mai bản vương sẽ tự hướng về bệ hạ đa tạ, công công đi thong thả."
"Ai, Vương gia ngài khách khí, vậy nô tài liền đi hồi bẩm, ngài dừng chân."
Đưa Cố Tường Hải đi.
Đoạn Nguyên Kỳ lại nhìn thánh chỉ trong tay hận không thể quăng tại chỗ, nhưng đây là ở trong cung, đâu đâu cũng có cơ sở ngầm của Thừa Bình Đế, chỉ đành cắn răng nắm chặt thánh chỉ, hướng về phía tẩm điện đi.
Trong tẩm điện, Cố Nam Nhứ đang nghe Đoạn Trường Ninh kể một ít chuyện vui vẻ của nàng.
Đoạn Nguyên Kỳ nổi giận đùng đùng đi vào, nhưng hắn lại không muốn ở trước mặt nữ nhi phát tác, chỉ có thể nhịn xuống tiến lên nhẹ xoa xoa đầu Đoạn Trường Ninh , ôn hòa nói: "Ninh nhi, phụ vương có việc cần nói cùng mẫu phi, ngươi đi ra ngoài chơi một chút được không?"
"A..." Đoạn Trường Ninh nâng mắt liếc nhìn mẫu phi, thấy nàng gật gật đầu mới từ trong lòng nàng đứng lên, hướng hai người hành lễ rồi đi ra bên ngoài.
Chờ đến khi Đoạn Trường Ninh biến mất không còn tăm hơi , Đoạn Nguyên Kỳ mới đưa thánh chỉ ném tới bên cạnh bàn Cố Nam Nhứ, oán hận nói: "Ngươi cùng Ung Ninh Công chúa nói cái gì! Liền như vậy không muốn cùng bản vương trở về, nghĩ tất cả biện pháp để rời khỏi bản vương sao? !"
Cố Nam Nhứ ngẩng đầu nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái rồi cầm thánh chỉ lên nhìn, lập tức cười nhạo: "Ta cùng Ninh nhi có thể nói cái gì? ngươi không nghĩ là bệ hạ có lòng nghi ngờ ngươi đem mẹ con chúng ta làm mầm mống sao? !"
Đoạn Nguyên Kỳ tuy cũng biết có nghĩ khả năng này, nhưng hắn theo bản năng cảm thấy chính là Cố Nam Nhứ cùng Chu Cẩm Hà nói cái gì đó Thừa Bình Đế mới làm như vậy, hắn cụt hứng ngồi ở bên cạnh Cố Nam Nhứ, cũng mặc kệ nàng có nguyện ý hay không liền đem nàng ôm vào trong ngực, hồng mắt lẩm bẩm nói: "Nhứ nhi, Ninh nhi đều lớn như vậy, làm sao ngươi vẫn chưa thể tiếp nhận ta? Mới vừa rồi là ta không đúng, ta không nên hướng về ngươi phát hỏa, chỉ là ta thực sự quan tâm ngươi, vừa nghĩ đến cùng ngươi chia lìa liền lòng như đao cắt..."
Cố Nam Nhứ kiềm chế buồn nôn, trong lòng chỉ cảm thấy bi thương vạn phần.
Lúc trước thấy Đoạn Nguyên Kỳ thì hắn cũng là một thiếu niên anh tài, công tử văn nhã, đối với nàng cũng cung kính, nhưng ai có thể nghĩ tới hắn lại có ý định đối với nàng, sau đó hắn càng làm ra những việc không bằng cầm thú như vậy , gϊếŧ huynh gϊếŧ cháu, bức tẩu gả cho mình.
Nếu như không phải là bởi vì mang thai Ninh nhi, nàng đã sớm theo phu quân cùng nữ nhi đi rồi.
Đoạn Nguyên Kỳ phát điên như vậy nhưng đối với nàng lại thực sự bảo vệ.
Tạo hóa trêu người, nếu nàng gặp gỡ Đoạn Nguyên Kỳ trước, có phải tất cả những bi kịch này đều sẽ không phát sinh hay không?...!Cố Nam Nhứ nhắm mắt lại nhịn xuống nước mắt, nhàn nhạt mở miệng: "Ta chưa bao giờ cùng Cẩm nhi nói cái gì, nhưng ngươi cẩn thận chút đi."
Đời này không đội trời chung.
Cho dù bù đắp như thế nào cũng không bù đắp được tính mạng phu quân của nàng cùng mấy vạn tướng sĩ, bù đắp không được những khổ cực mà An nhi đã phải chịu đựng .
--------------------------------------------------------------------
Thương Vương phi quá...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...