Vào hội Trung thu mọi năm trong cung đều sẽ tổ chức thiết yến các bách quan nhưng năm nay Nghi Châu mới gặp thiên tai lại xử trí một nhóm quan chức, Thừa Bình Đế cũng không tâm tư thiết yến chỉ phân phó các ái khanh tại phủ tổ chức cùng gia quyến, trong cung chỉ tổ chức gia yến.
Chu Cẩm Hà đến điện thì thấy các phi tần cùng người Nhan phủ, hoàng đệ Cung Thân Vương cùng Vương phi đã vào chỗ, nàng tiến lên hành lễ trước các trưởng bối lại cùng ngoại tổ mẫu nói một hồi lâu mới trở về chỗ ngồi của chính mình.
Chúng phi tần đang nhỏ giọng nói chuyện, Cung Thân Vương thì lại cùng Nhan Kỳ trò chuyện.
Cung Thân Vương Chu Diểu là hoàng đệ duy nhất của hoàng đế say mê thi từ ca phú, là tài tử phong lưu khong quan tâm đến quan trường, một mực đối với giai nhân rượu ngon thủy chung, cùng Nhan Kỳ cũng coi như là "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã".
Cung Thân Vương phi Lục Vĩ Đồng chính là muội muội của Thừa tướng Lục Tuấn Đức, năm đó cũng là giai nhân danh chấn kinh thành.
Hai người trai tài gái sắc, tài tử giai nhân quý mến lẫn nhau, nhất thời có giai thoại truyền tai nhau, sau khi sinh Chu Cẩm Càn, Kiến Bình năm thứ năm, Chu Cẩm Càn lên bảy tuổi đến làm con trên danh nghĩa của Thừa Bình Đế, lập thành Thái tử.
Không lâu sau, Chu Cẩm Càn cũng tiến vào đại điện, hắn thân mang cẩm phục huyền sắc tường vân ám văn, tóc dùng ngọc trâm Dương Chi trâm lên sống lưng thẳng tắp, mới mấy tháng không gặp lại cao hơn một chút, cũng là một thiếu niên tuấn lãng.
Cùng một đám trưởng bối chào hỏi sau liền đến bên cạnh Chu Cẩm Hà ngồi xuống, cung kính nói: "Trước đó vài ngày sợ quấy rối hoàng tỷ, vẫn chưa đi bái phỏng mong rằng hoàng tỷ thứ tội.
giải quyết sự tình Nghi Châu hoàng tỷ gầy đi không ít."
"Có cái gì trách hay không trách chứ, dưỡng mấy ngày liền ổn rồi, nhưng ngược lại Càn nhi mấy tháng không gặp lại lớn lên không ít không bao lâu nữa liền đuổi kịp hoàng tỷ." Chu Cẩm Hà cười đáp, chính là thấy hắn phảng phất có chút không cao hứng, liền hỏi: "Làm sao rầu rĩ như vậy? việc học tập có vấn đề gì sao?"
Nghe vậy hắn thở dài, ngồi thẳng thẳng tắp thân thể cũng có chút ủ rũ, nói: "Hôm qua Thừa tướng đi Đông Cung vấn an ta, thấy trên bàn bày chính là thơ từ tiền triều, liền mắng ta, nói ta thân là Thái tử, sao có thể tốn thì giờ vào tà âm trên.
.
."
Chu Cẩm Càn tuy so với bạn cùng lứa tuổi trưởng thành không ít, nhưng đến cùng vẫn là hài tử bị người đoạt mất đồ yêu thích liền không cao hứng khó tránh khỏi sẽ biểu lộ ra chút.
"Ngươi là quân hắn là thần, dù cho hắn có lý, sao có thể mắng ngươi? Còn nữa, Càn nhi học từ trước đến giờ đều dụng tâm nhưng phải kể hợp nghỉ mới phải.thơ từ Tiền triều ngẫu nhiên xem một chút cũng không phải là không thể, Thừa tướng là có chút kích động mà thôi." Chu Cẩm Hà cười an ủi hắn, trong lòng khẽ cười một tiếng Lục Tuấn Đức này là tức giận? Ngô Ức là họ hàng của hắn dù chưa tra ra chứng cớ gì, nhưng tất nhiên có không ít người nhận ra hoạt động của họ, Thừa tướng đại nhân có thể mở thanh lâu nàng thật không tin hắn là quan thanh liêm chính trực.
Sợ là Thừa tướng đại nhân ước gì phụ hoàng nàng mau băng hà, để cho cháu ngoại trai này của hắn lên ngôi, Càn nhi tuổi nhỏ đến lúc đó triều đình còn không phải nghe theo hắn? Bàn tính đúng là thật hay.
"Càn nhi, ngươi phải nhớ kỹ, đồ trên tay chúng ta có rất nhiều người mơ ước, ngay cả bên cạnh ngươi cũng sẽ có người có lòng dạ không tốt vì vậy không phải chuyện gì cũng đều cùng người khác nói ra, nhớ kỹ chưa?"
Chu Cẩm Càn tuy có chút hoang mang không biết tại sao hoàng tỷ đột nhiên nói với hắn những chuyện này nghiêm túc như thế nhưng vẫn gật đầu ghi nhớ trong lòng.
Phụ hoàng cùng hoàng thúc thường nói hoàng tỷ thông tuệ nên vẫn luôn muốn nghe hoàng tỷ nói, chính hắn cũng yêu thích hoàng tỷ.
Hoàng tỷ tựa như Thiên tiên ung dung cao quý luôn cùng hắn chia sẻ thứ tốt đẹp, cũng sẽ không giống những người khác cả ngày để hắn đọc sách,Hoàng tỷ mỗi lần dạy hắn nội dung thật sâu sắc mà lại dễ hiểu, hắn cảm thấy so với Thái phó còn nói thật hay hơn.
Thừa Bình Đế cùng Nhan Hậu không lâu lắm cũng đã đến, một đại gia đình hòa thuận vui vẻ, chỉ có điều gần hai năm nay mỗi lần gia yến sẽ không tránh khỏi đề tài chính là ——hôn sự của Chu Cẩm Hà.
Các trưởng bối tận tình khuyên nhủ Chu Cẩm Hà mau mau tìm Phò mã, nàng không thể làm gì khác hơn là gật gù qua loa đi, Thừa Bình Đế từng đã đáp ứng không buộc nàng thành thân vào lúc này còn có thể ngăn chặn một chút.
Thật vất vả gia yến cuối cùng cũng kết thúc, có thể coi là thở phào nhẹ nhõm nàng lên xe ngựa hướng về phủ Công chúa của mình đi.
Tây thị trước sau như một giăng đèn kết hoa phi thường náo nhiệt, ngày hội chính không ít người chỉ ăn qua bữa tối liền đi ra du ngoạn, so với ngày xưa nhiều hơn mấy phần náo nhiệt.
Không giống với người thường kết bạn nói cười vui vẻ, một công tử áo gấm ước chừng hai mươi mang theo nồng đậm phong độ của người trí thức,giữa lông mày lại nhìn không ra mù mịt.
Hắn nhìn người đến người đi Trích Tinh Các mấy lần cất bước đều dừng lại, một hồi lâu rốt cục đi tới cửa, cùng cửa gã sai vặt nói: "Tại hạ Kim Lăng Ngô Chi Hằng, cùng Ôn Nguyên cô nương là bằng hữu, mong rằng tiểu ca thông báo một tiếng."
"Được, công tử chờ một lát." Gã sai vặt nói xong liền chạy lên lầu nhanh như chớp, cũng không lâu lắm lại nhanh chạy xuống, hướng về Ngô Chi Hằng cười nói: "Công tử mời tới bên này."
Theo hắn lên lầu, lập tức đã đến gian phòng của Ôn Nguyên, đẩy cửa đi vào Ôn Nguyên đang ngồi ngay ngắn một bên, một tay nắm ấm trà một tay nhẹ ngăn chặn cái nắp, hướng về tử sa trong chén pha trà, thấy hắn đến liền cười để bình trà xuống đứng dậy, nói: "Ngô công tử, đã lâu không gặp."
Ngô Chi Hằng lúc này mới có một nụ cười, hướng nàng chắp tay nói: "Từ biệt nửa năm, Ôn Nguyên cô nương vẫn là như vậy rung động lòng người."
Ôn Nguyên cười để hắn lại ngồi xuống, lại hỏi: "Lúc này đến kinh, Ngô công tử là có chuyện gì quan trọng?"
Ngô Chi Hằng cũng không nhìn thẳng nàng, cúi đầu cầm lấy chén trà uống một hớp, hàm hồ nói: "Ừm.
.
.
Nghĩ sớm chút đến kinh chuẩn bị năm sau kỳ thi mùa xuân.
.
."
Ngô Chi Hằng ba năm trước thi trong kì thi Hương liền đạt trạng nguyên, chỉ là năm ấy mẫu thân hắn đột phát bệnh tật qua đời hắn ở nhà giữ đạo hiếu, mới bỏ qua kỳ thi mùa xuân vào năm sau đó.
Thấy hắn như vậy, Ôn Nguyên liền biết đã xảy ra chuyện gì chỉ là Ngô Chi Hằng không nói nàng đương nhiên sẽ không hỏi lại, rất mau đem đề tài dời đi.
A Tiêu buổi chiều đi Đại Tướng quân phủ dùng bữa, các nàng hẹn đêm nay về Ôn phủ ngắm trăng, giờ xem ra còn lại chút thời gian.
Ngô Chi Hằng hôm nay thái độ khác thường có chút mất tập trung.
Lần đầu gặp gỡ hắn thì Ôn Nguyên liền biết được hắn có lối suy nghĩ của người đọc sách nhất định không sẽ nói láo, cũng không giấu được tâm sự.
Chỉ là bây giờ không còn sớm , nàng không có thời gian để cùng hắn thất thần.
Ôn Nguyên áy náy đứng dậy, nói: "Không còn sớm, Ôn Nguyên trong nhà còn có việc, trước hết phải trở về Ngô công tử ở chỗ này ngồi lại một chút? Rượu Ôn Nguyên mời công tử, ngày sau lại cùng công tử ôn chuyện."
"A, vậy ta cũng liền đi, quấy rầy Ôn Nguyên cô nương rồi, lần sau ta lại đến." Ngô Chi Hằng cũng vội vàng đứng dậy, hoảng vội vàng nói xong lập tức liền xoay người rời đi.
Ôn Nguyên nhìn bóng lưng của hắn, mắt hoa đào hơi nheo lại, bỗng nhiên có suy nghĩ: Ngô Chi Hằng này.
.
.
Sợ là có cố sự.
Ngô Chi Hằng sau khi cáo biệt liền bước nhanh trở về phủ hồi trước ở kinh thành hắn mua lại gắt gao nhíu mày ,vào trong nhà liền như thế cùng y phục lên giường, lăn qua lộn lại hồi lâu nhưng lại ngủ không được, đột nhiên lùng cục bò dậy mở ra góc tường ám cách nhìn đồ vật bên trong thở dài, thực sự không biết như thế nào cho phải.
Kinh thành vẫn như cũ náo nhiệt,ồn ào, ánh trăng lại trăm ngàn năm qua lại giống nhau luôn thanh lãnh cao xa,treo lơ lửng trong màn đêm chỉ có mấy ngôi sao, đứng ở gần hoặc xa lúc sáng lúc tối, lặng im canh gác.
Nhân sinh đời đời nào vô cùng, Giang Nguyệt hàng năm vẫn tương tự.
Chu Cẩm Hà cho người lui xuống dỡ xuống đồ trang sức dày nặng lại đổi một thân trắng thuần, ngồi ở trên băng đá trong đình viện, ngón tay trắng nõn rót ra một chén rượu cho chĩnh mình, có mùi hoa quế thanh nhã thơm ngát xông lên mũi.
Nâng chén mời Nguyệt, đối ảnh thành tam.
Nàng uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, rượu vào miệng nồng đậm lại nhu hòa dư hương lâu dài, đáng tiếc không có người chia sẻ.
Chu Cẩm Hà cầm lấy quản tiêu trên bàn đá mặt mày ôn nhu, nàng khẽ vuốt chữ khắc trên thân tiêu, hơi nhắm mắt chậm rãi thổi.
Tiêu Vô Định cùng Ôn Nguyên đang trong đình viện ngắm trăng, đột nhiên nghe thấy tiếng tiêu quen thuộc, trong tiếng tiêu có tình cảm sầu triền miên, nhất thời làm cho nàng choáng váng.
Ôn Nguyên nhìn sư muội như vậy, vừa bất đắc dĩ lại đau lòng, thế là trở về phòng lấy huân đưa cho nàng, ôn nhu nói: "Đi đi."
Tiêu Vô Định như trong mộng tỉnh lại, cũng không dám tiếp nhận huân trong tay nàng ,làm Ôn Nguyên có chút bực lại có chút buồn cười, một cái nhét vào trong lòng nàng, nói: "Đi đi, ta mệt mỏi một ngày không có sức lực bồi ngươi đâu." Dứt lời, liền ung dung trở về phòng.
Tiêu Vô Định ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng của nàng một hồi lâu rốt cục đứng dậy, vươn mình lên tường, ngồi xếp bằng xuống ngồi thẳng người lẳng lặng nhìn trong viện.
Một hồi lâu, rốt cục giơ lên huân trong tay , cùng tiếng tiêu hòa tấu một khúc 《 tương phi oán 》.
Hoa rơi lá rụng hỗn loạn, suốt ngày tư quân chẳng gặp quân.
Tràng dục đoạn hề tràng dục đoạn, nước mắt ngân thượng càng thêm ngân.
Chu Cẩm Hà trong lòng bi thương, tiếng tiêu tự nhiên cũng thê lương thảm thiết, bỗng nhiên có tiếng huân hòa vào khác nào một bàn tay mềm nhẹ nhàng an ủi nàng.
Huân tiêu hòa tấu từ bên trong ít đi mấy phần sầu bi mong mà không gặp lại nhiều hơn mấy phần ngóng trông đối với ái tình.
Mở mắt ngừng tấu liền thấy Tiêu Vô Định ngồi ngay ngắn trên đầu tường, cũng đang nhìn nàng mặt mày có chút ôn nhu.
Một khúc xong xuôi, nàng nhảy xuống tường dựa vào đại thụ mượn lực, hời hợt bâng quơ liền đứng trước mặt nàng.
Tiêu Vô Định cười khanh khách nói: "Sư tỷ nói mệt mỏi không bồi ta, ta liền không mời mà tới hướng về điện hạ xin chén rượu uống."
Chu Cẩm Hà thấy buồn cười, những cô đơn lúc nãy quét một cái sạch sành sanh, thả tiêu xuống lại cầm lên một cái chén rót ra một chén rượu bưng lên, một tay chống cằm tự tiếu phi tiếu nói: "Rượu của ta đây chính là ngự tứ hoa quế nhưỡng, Tướng quân muốn uống thế nào cũng phải lấy ra gì đó để đổi mới phải."
Tiêu Vô Định khẽ cười thành tiếng, nói: "Kính xin điện hạ cho ta mượn một thanh kiếm."
Rất nhanh có người đưa kiếm đến, nàng tiếp nhận liền bày tư thế,nàng nhẹ nhàng vẽ một đường kiếm lưu loát ,thanh kiếm tầm thường trong tay nàng cũng giống như Hiên Viên thần kiếm khí thế bức người, cất bước qua lại như du long bốn thân , tê tê xé gió lại như Bạch xà thổ tín.
(cái đoạn này mình chịu thật)
"Cuồng phong thổi Cổ Nguyệt, thiết làm chương hoa đài."
Một chiêu phối một câu ca, Chu Cẩm Hà trong lúc nhất thời như bị mang tới chiến trường Mạc Bắc, lành lạnh túc sát, rồi lại hào khí ngất trời.
Tiêu Vô Định là trên chiến trường đánh gϊếŧ trở về, tự nhiên không giống múa kiếm bình thường, từng chiêu từng thức tuy tinh diệu tuyệt mỹ nhưng mang theo khí thế ác liệt.
Trường kiếm ra khỏi vỏ thấy máu chính là không thể lui.
Nàng nhất thời xem đến choáng váng, kiếm thế nhanh chóng làm mắt người không kịp nhìn, nàng nửa điểm cũng không dám phân tâm hoàn toàn say mê trong đó.
"Tướng quân tự múa lên trường kiếm, tráng sĩ tiếng hô động chín tầng mây.
Công thành hiến khải thấy minh chủ, Đan Thanh chân dung Kỳ Lân đài."
Câu ca cuối cùng ngừng cũng là lúc trường kiếm thuận thế vào vỏ, Tiêu Vô Định đến trước mặt Chu Cẩm Hà , quanh thân khí thế ác liệt tản đi, nàng tự mình cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch, cười nói: "Đa tạ điện hạ! rượu ngon."
Chu Cẩm Hà còn chưa từ chấn động ban nãy lại đây, hoàn hồn thì cái người kia đã đem rượu trong chén uống cạn.
Nàng tươi sáng nở nụ cười, vỗ tay nói: "Đêm nay bầu rượu này ta cùng Tướng quân cùng hưởng."
"Như vậy, đa tạ điện hạ." Tiêu Vô Định cũng không khách khí, tiện tay đem trường kiếm đứng ở một bên, đưa tay vì hai người rót đầy rượu.
Khi còn bé trưởng bối cũng không cho các nàng uống rượu, nàng liền cùng Trường An trộm làm rượu hoa quế chôn ở trong sân, hẹn ước lớn chút lại cùng uống.
vò rượu kia trong kinh, bây giờ cũng có thể uống được rồi chỉ là không có người cùng nàng uống qua hoa quế nhưỡng trong đêm trung thu này.
Chu Cẩm Hà khóe miệng khẽ nhếch ngẩng đầu ngắm trăng sắc mặt như thường, chỉ là trong lòng có vài thứ có chút không giống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...