Nhưng mà, sau khi Thẩm Dục Luận về Hong Kong, liền không có trở về Đông Hoàn nữa, thậm chí cả điện thoại cũng không có gọi cho Phì Phì. Cuối cũng Phì Phì cũng không nhịn được họ Thẩm kia, chủ động gọi điện cho Thẩm Dục Luận, nhưng do thư kí Hồng nhận.
Thư kí Hồng vẫn đối xử nho nhã lịch sự với Phì Phì như ngày thường.
“Cô Giả, xin chào.”
“Thư kí Hồng, tôi tìm Tổng giám đốc.”
“Tổng giám đốc có căn dặn, có chuyện gì cứ nói với tôi là được, tôi sẽ nói lại với Tổng giám đốc…”
Nói với thư kí Hồng, chẳng lẻ cô nhớ anh cũng phải nói với thư kí Hồng sao? Thẩm Dục Luận rốt cuộc đang làm gì? Anh từng bước một đến gần cô, đợi đến lúc cuối cùng cô quyết định buông xuống hết thảy để đón nhận anh, anh lại lạnh lùng.
Phì Phì nhẹ nhàng cúp điện thoại, nhớ đến lúc Thẩm Dục Luận đi, từng nói với cô, anh phải về HồngKong giải quyết chuyện của Hách Thiên Thiên, bảo cô chờ tin tốt của anh.. trên mặt anh tràn ngập hi vọng.
Chẳng lẽ không xử lí được chuyện của Hách Thiên Thiên, Thẩm Dục Luận không có mặt mũi gặp Phì Phì? Hay là Thẩm Dục Luận thật sự quá bận, bận đến nổi cả thời gian gọi điện cho Phì Phì cũng không có?
Dù gì đi nữa, trước khi Phì Phì không chứng thực được, cũng sẽ không cho phép bản thân mình suy nghĩ miên man.
Nhưng mà một ngày lại một ngày, Thẩm Dục Luận trước sau không có nói với Phì Phì một câu.
Phì Phì chỉ có thể từ trong miệng các đồng nghiệp nghe tin tức về Tổng giám đốc, mà Thẩm Dục Luận này, giống như, chưa từng có qua lại với Phì Phì. Chẳng lẽ những ngày vui vẻ cùng nhau, anh đã quên rồi?
Phì Phì tăng ca ngày đêm, cô muốn kết thúc công việc bên Đông Hoàn này trước, sau đó về thành phố N tìm Thẩm Dục Luận, cô nhất định phải ở trước mặt anh hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc coi Giả Phì cô là người thế nào? Nếu có khó khăn, chẳng lẽ Giả Phì không thể là người cùng chung hoạn nạn sao? Nếu là hiểu lầm, dù có hiểu lầm gì đi nữa, Phì Phì trước giờ chưa từng là loại người không cho người khác có cơ hội giải thích. Dù là gì đi nữa, Phì Phì nhất định phải làm cho rõ ràng, Phì Phì khó chịu nhất là chuyện cong cong quẹo quẹo này.
Cuối cùng sau một tháng, Phì Phì có thể vinh quang trở về thành phố N, lo nó chi trả hay không chi trả gì, Phì Phì tự xuất tiền túi mua vé máy bay bay từ Nghiêm Châu về thành phố N, không có nói cho bất kì ai, cô trở về, cô nhất định phải tìm Thẩm Dục Luận trước, rồi mới nói đến những việc khác.
Mùa đông của Thành phố N rất lạnh, xuống máy bay, Phì Phì mới hiểu được ‘dụng tâm lương khổ’ của bà Giả, áo lông gửi cho cô hóa ra là có tác dụng này. Phì Phì xách hành lí từ đại sảnh sân bay đi ra, không nghĩ đến Bạo Long lái chiếc Ferrari của cậu ta đến đón Phì Phì. Bạo Long mặc áo lông thật dày, hơn nữa còn mang bao tay da, thấy Phì Phì đi ra, vội vã tháo bao tay, nghênh đón.
“Ha ha, Phì Phì, đã lâu không gặp, càng ngày càng xinh đẹp nha!”
“Wa, đây chẳng phải bạn học Long Tiểu Cảnh sao? Hôm nay cậu không cần phải đến trường sao?”
“Hiện tại đều nghỉ đông mà!”
Phì Phì nhìn bốn phía, cảm thấy không thích hợp, không ai ở cùng Long Tiểu Cảnh cả: “Cậu chờ ai?”
“Phải rồi, cuối cùng cũng chờ được, nào, chúng ta về.”
Phì Phì lên xe Bạo Long, mới hỏi cậu ta: “Sao cậu biết tôi đã trở về?”
“Ha ha, tôi không nói cho chị đâu.” Bạo Long cố làm ra vẻ thần bí.
“Không nói thì thôi.” Phì Phì quay đầu.
“Nói thì nói. Tôi nhờ người theo dõi mỗi một chuyến bay từ Quảng Đông về, chỉ cần thấy có hai chữ Giả Phì, lập tức thông báo cho tôi, ha ha, cái này cũng không dễ.” vẻ mặt Bạo Long đắc ý.
“Sao cậu biết tôi đi máy bay, lúc đi tôi ngồi xe lửa, lẽ ra lúc về cũng phải ngồi xe lửa.”
“A!” Bạo Long khiển trách: “Đây cũng là thời đại gì rồi, các người đi đến nơi xa công tác còn ngồi xe lửa? Ông chủ của các người cũng thật keo kiệt đấy.”
“Đến Dụ Thành.” Phì Phì không thảo luận keo kiệt hay không keo kiệt với Bạo Long nữa, nói thẳng mục đích của mình.
“Chị đến công ty? Phì Phì chị cuồng công việc à, chị vừa mới về, cũng không vẻ nhà nghỉ ngơi trước, ít nhất cũng phải gặp ba mẹ trước chứ…”
“Có yên hay không, tôi nói đến Dụ Thành thì đến Dụ Thành.” Phì Phì không kiên nhẫn ngắt lời Bạo Long.
Phì Phì cũng không nói thêm gì, trong đầu trăm ngàn lần nghĩ đến tình cảnh gặp lại Thẩm Dục Luận, mà Bạo Long thấy Phì Phì mới nãy còn tốt, hiện tại không hiểu sao lại có vẻ khó chịu, nghĩ thầm rằng thật sự là lòng dạ đàn bà, như kim dưới đáy biến, vớt không thấy.
Đến cửa lớn của Dụ Thành, Phì Phì xuống xe liền đi vào bên trong. Cũng không ngoảnh lại khiến Bạo Long khiển trách: “Phì Phì, chị còn chưa cảm ơn tôi.”
Phì Phì vào cửa, mới quay đầu, không cười, nói: “Lần sau mới cảm ơn cậu.”
Bạo Long cảm thấy mình thật thiệt thòi, tốn sức như vậy đến sân bay đón người, cũng chỉ là làm người lái xe, còn miễn phí nữa chứ. Chẳng qua ngẫm lại câu ‘lần sau mới cảm ơn cậu’ vừa nãy của Phì Phì, trong lòng liền hớn hở, có lần sau thì tốt rồi, lúc này mới quay đầu lái xe đi.
“Thẩm Dục Luận.” Thẩm Dục Luận ngẩng đầu, liền nhìn thấy Phì Phì đứng ở cửa, mặt không đổi sắc, khí lạnh bức người.
“Phì…” Trên mặt Thẩm Dục Luận chợt lóe lên vẻ ngạc nhiên vui mừng, lập tức lại tỏ vẻ mặt lạnh lùng như trước đây, nói: “Giả Phì, cô đi công tác về, chuyện bên kia xử lý thế nào?”
Sao anh ta lại có dáng vẻ giải quyết công vụ, chẳng lẽ đầu óc anh ta ngập nước, mất trí nhớ, anh ta quên anh ta đã từng nói gì làm gì với cô rồi sao?
Vẻ lạnh lùng của Thẩm Dục Luận chọc giận Phì Phì, Phì Phì đi thẳng vào vấn đề, nói: “Cho dù anh muốn chia tay, cũng nên nói rõ.”
Sắc mặt Thẩm Dục Luận tái nhợt, quay mặt đi, mới nói: “Phì Phì, xin lỗi.”
Xin lỗi? Anh ta xin lỗi cô sao? Hận ý đổ ập xuống giống như củi hất thêm dầu hừng hực bốc cháy, lòng Phì Phì đang chậm rãi bị lửa hận bóp méo.
“Tôi không nghe rõ, anh nói gì?” Phì Phì nhìn chằm chằm vào mặt của Thẩm Dục Luận. Cuối cùng Thẩm Dục Luận cũng quay sang, nhìn vào mắt Phì Phì, nói: “Phì Phì, xin lỗi.”
“Thẩm Dục Luận, tôi hận anh, tôi và anh cả đời này không dính dáng đến nhau.” Phì Phì nghiến răng nghiến lợi bỏ lại câu này, quay đầu rời đi. Phì Phì cho rằng mình gặp được tình yêu đích thực, thì ra chẳng qua là trò chơi của người khác, thật buồn cười.
Phì Phì lập tức đi đến bộ phận nhân sự.
Phì Phì yên lặng về nhà, mỗi lần lúc khổ sở, Phì Phì đều nghĩ, may mà còn có nhà để về. trái tim Phì Phì giống như ổ điện rút phích cắm (@@), trồng rỗng, lúc thở rất đau.
Phì Phì lấy chìa khóa mở cửa, bà Giả đang ngồi trên sofa xem tivi, quay đầu thấy Phì Phì, vẻ giật mình cùng hào hứng lập tức hiện lên trên gương mặt bà Giả: “Ai da, Phì Phì, con bé chết tiệt này nha, về nhà cũng không lên tiếng, muốn cho mẹ con một niềm vui bất ngờ à, con?” Nói xong vội vã đứng dậy nhận lấy hành lý trong tay Phì Phì.
“Mẹ, chẳng phải nghỉ đông sao? Sao Sắt Sắt không về?” Phì Phì vừa vào nhà liền nhớ ra mà hỏi thăm Sắt Sắt.
“Sắt Sắt nói trường học còn có chút chuyện, Chu Xuyên cũng đến Hồ Nam, qua vài ngày nữa Sắt Sắt trở về.” bà Giả vừa rót nước cho Phì Phì vừa nói.
“Mẹ, con xin nghỉ việc rồi.” Phì Phì nhận lấy cốc nước rồi mới nói, tránh cho bà Giả giật mình hất nước.
“Nghỉ thì nghỉ, làm nhiều năm như vậy, cũng chỉ thăng làm quản lí nhỏ.” Không ngờ bà Giả cũng không chút giật mình, ngược lại ý cười đầy mặt: “Chỗ anh Giang Đào của con chẳng phải đang thiếu người sao, nó cũng nói với mẹ nhiều lần, bảo mẹ động viên con đến Phúc Thái, ha ha. Như vậy chẳng phải đúng lúc sao? Mẹ thấy Thẩm tổng gì đó của Dụ Thành con, cũng không phải người tốt gì, dù sao sau này con ít gặp anh ta thì tốt hơn, Sắt Sắt nó….àiii, dù sao anh Giang Đào của con cũng tốt hơn Thẩm tổng kia rất nhiều….”
Bà Giả thu xếp cùng ăn cơm với Phì Phì, hai mẹ con lại trò chuyện một hồi, sau đó thừa lúc Phì Phì tắm rửa, bà Giả liền bán (@@) tin tức Phì Phì về nhà cho Giang Đào.
Lúc Giang Đào đến Phì Phì đang nghiêng người ngủ thiếp đi trên sofa, Phì Phì mệt mỏi, đột nhiên cảm thấy tâm tình thiện lương thật rất mệt mỏi, mệt chưa từng có, Phì Phì cũng chỉ muốn ngủ say, bà Giả đang lải nhải với Phì Phì, như hát một khúc hát ru, Phì Phì mơ màng một lcus liền ngủ, bà Giả thương tiếc cầm chăn đắp cho Phì Phì. Đứng ở trước mặt Phì Phì, bà Giả mang vẻ mặt phức tạp.
Phì Phì ngủ say không mộng mị, lại cảm thấy có sợi lông mềm mại như muốn xuyên vào trong mũi mình, ngứa.
“Sắt Sắt, đừng lộn xộn.” Phì Phì cực kì không kiên nhẫn mà gạt tay Giang Đào ra, hóa ra là Giang Đào rút tờ khăn giấy trên bàn quấy nhiễu lỗ mũi của Phì Phì.
“Người này, trong đầu chỉ toàn có Sắt Sắt.” Giang Đào nói thầm, thấy tướng ngủ của Phì Phì thật đáng yêu, so với lúc cô đối diện với Giang Đào thì quả thật đáng yêu hơn nhiều. Lại nghĩ Phì Phì vừa mới trở về, nhất định là rất mệt, vì vậy thành thật ngồi ở bên cạnh Phì Phì, không giở trò nữa.
Bà Giả vào phòng bếp vội vã làm bữa tối, Giang Đào ngồi yên trên ghế sofa lật tạp chí cũ của ông Giả, hoặc là dừng lại si ngốc nhìn tướng ngủ của Phì Phì.
Bà Giả từ trong bếp đi ra, thấy Phì Phì còn đang ngủ, hét lớn một tiếng: “Ai da, Phì Phì, khách cũng đến đây cả buổi, sao con còn ngủ? Phì Phì mau dậy, buổi tối còn ngủ tiếp nữa. Hử?”
Phì Phì bị bà Giả dọa bật dậy từ trên ghế sofa, dụi dụi mắt nói: “Mẹ, xảy ra chuyện gì?”
Chọc Giang Đào cười ha hả, Phì Phì hận nhất Giang Đào cười to, Giang Đào cười to chính là điềm báo anh ta miệng chó không mọc được ngà voi.
Quả nhiên, Giang Đào cười xong, nói: “Phì Phì, động đất, còn không chạy mau.”
“Nếu động đất thật, chắc chắn anh đã chạy đến tận đâu rồi, anh còn ngồi ở chỗ này làm gì?”
“Anh nhất định không chạy nhanh như vậy.” Giang Đào tỏ vẻ tiếc nuối.
Phì Phì khinh thường: “Mới là lạ.”
“Anh còn muốn ôm em ngủ, một tay còn phải kéo bác gái, em nói anh làm sao còn chạy trốn động đất?”
Lúc này Phì Phì mới nghĩ đến Giang Đào làm sao biết cô trở về, nhanh như vậy đã đến nhà họ Giả, vì thế chất vấn Giang Đào: “Sao anh biết em trở về? anh đến nhà em làm gì?”
Giang Đào thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: “Phì Phì, anh nghe nói em từ chức, cố ý đến mời em đến Phúc Thái bọn anh, thế nào?”
“Không đến.”
“Vì sao?”
“Em không muốn đi, em chỉ muốn ngủ suốt một ngày.” Phì Phì thành thật.
Giang Đào dùng một ngón tay thon dài gõ một cái lên đầu Phì Phì, nói: “Em xem em có thể ngủ bao nhiêu lâu, vậy em ngủ đủ rồi thì đến nhé. Dù sao cũng sắp sang năm, năm sau lại nói.”
“Đến lúc đó hãy nói.” Phì Phì chuyển đề tài: “Nhà anh sang năm đi đâu thế?”
“Ở nhà thôi, năm mới là đoàn viên, chẳng lẽ còn chạy khắp nơi.”
“Ai nói muốn chạy khắp nơi, giống như nhà em hằng năm đều phải đến nhà ông nội đón năm mới, em hỏi anh có đến nhà ông nội ông ngoại vân vân hay không thôi.”
Hai người đang nói này nói nọ, điện thoại reo, Phì Phì mặc giày cởi ra chạy đến nhận, là Sắt Sắt, Sắt Sắt ở đầu bên kia đang cực lực kiềm chế, nhưng Phì Phì vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi tột độ trong lòng Sắt Sắt…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...