Biểu cảm trên khuôn mặt của Đường Tinh Khanh bị Nam Cường Thịnh nhìn thấu, dường như đọc được suy nghĩ trong lòng cô, Nam Cường Thịnh giải thích: “Thật ra em đừng để ý chuyện Lưu đối xử với em như vậy, cậu ấy cũng có nỗi khổ riêng!”
Đường Tinh Khanh vô cảm, cười lạnh: “Anh ta thì có nỗi khổ gì? Bây giờ người ngoại tình là anh ta! Người bôi nhọ tôi là anh ta! Người không tin tưởng tôi cũng là anh ta! Anh ta khổ tâm chỗ nào?”
Thấy Đường Tinh Khanh kích động như vậy, mặc dù Nam Cường Thịnh rất hiểu nỗi lòng của Đường Tinh Khanh, nhưng vẫn muốn giành lại cơ hội cho bạn tốt, thế là đành phải kể lại chuyện gặp nhau giữa Đông Phùng Lưu và Lưu Nhi Hân cho cô nghe.
Theo lời Nam Cường Thịnh, thì ra Đông Phùng Lưu và Lưu Nhi Hân lần đầu gặp là ở trong một quán rượu, sau khi hai người xảy ra mối quan hệ ngoài ý muốn, Đông Phùng Lưu dần có tình cảm với Lưu Nhi Hân, nhưng Lưu Nhi Hân lại quyết tâm rời đi, sau rồi Đông Phùng Lưu vất vả tìm kiếm, cách đây không lâu cuối cùng cũng tìm được Lưu Nhi Hân.
“Mọi chuyện là như vậy, vì một lần gặp mặt kỳ diệu trong quán rượu, sau khi Lưu tìm thấy Lưu Nhi Hân mới đối tốt với cô ta.”
Đường Tinh Khanh yên lặng nghe xong, phát hiện giọng điệu của Nam Cường Thịnh mang hàm ý như đang giải thích, có vẻ cố ý chứng minh Đông Phùng Lưu đối tốt với Lưu Nhi Hân cũng chỉ vì lần gặp đó.
Nhưng điều khiến Đường Tinh Khanh quan tâm nhất là những việc đã xảy ra giữa Đông Phùng Lưu và Lưu Nhi Hân trong quán rượu lại giống với những gì cô đã trải qua với người lạ kia, cô cũng bị cướp mất đêm đầu tiên tại đó.
Đúng là trên đời này truyện gì cũng có thể xảy ra!
Thấy Đường Tinh Khanh trầm tư suy nghĩ sau khi nghe mình nói xong, tưởng Đường Tinh Khanh có gì đó không thoải mái, Nam Cường Thịnh không nhịn được hỏi: “Em sao vậy?”
Đường Tinh Khanh quay lại, lắc đầu cười nói: “Tôi không sao, chỉ là nhớ lại vài chuyện cũ.”
Cô không hề có ý định nói những gì bản thân đã trải qua cho Nam Cường Thịnh biết.
"Nhắc đến chuyện cũ.” Nam Cường Thịnh đột nhiên nghĩ đến một việc, anh ngồi ngay ngắn, hạ thấp giọng, nói với Đường Tinh Khanh: “Có liên quan đến chuyện của bố em, Lưu đã từng nói với anh vài lần, em có muốn biết không?”
“Cái gì?” Đường Tinh Khanh ngạc nhiên suýt nữa nhảy dựng lên, may mà Nam Cường Thịnh sớm giữ chắc cô, để cô bình tĩnh lại: “Vậy anh mau nói đi! Bố tôi thế nào? Anh mau nói cho tôi biết đi!”
Nam Cường Thịnh hắng giọng, nói nhỏ: “Anh nghe cậu ta nói hình như đã sắp xếp bố em ở một bệnh viện nào đó trong nước, bố em hiện giờ rất tốt, em không cần quá lo lắng.”
Nói xong, sợ Đường Tinh Khanh không tin lời mình, liền bổ sung thêm: “Lưu là một người rất cẩn thận, anh cũng chỉ nghe được thế này thôi, còn những chuyện khác, anh không biết.”
Nghe thế, Đường Tinh Khanh dần bình tĩnh lại, chuyện liên quan đến bố, Đông Phùng Lưu đã từng nói với cô rồi, xem ra anh ta không nói dối, hiện giờ tình hình của bố vẫn rất tốt.
Nghĩ vậy, Đường Tinh Khanh yên tâm hơn.
Nhưng cả Đường Tinh Khanh và Nam Cường Thịnh đều không chú ý đến, lúc này ở ngoài cửa có một người đang đứng, nghe được hết toàn bộ câu chuyện giữa hai người họ, chính là Lưu Nhi Hân.
Đông Phùng Lưu bỏ rơi Lưu Nhi Hân, cho nên cô ta không hề về cùng anh, lại vẫn muốn ra tay với Đường Tinh Khanh, vậy nên kiên quyết không rời đi.
Nhưng cô ta không ngờ tới sẽ nghe được chuyện này, thì ra lần đầu tiên của Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu xảy ra như vậy, còn Đường Tinh Khanh chính là mèo hoang nhỏ mà Đông Phùng Lưu muốn tìm! Đúng là vậy!
Nghĩ như vậy, Lưu Nhi Hân càng nghĩ càng thấy sợ, nếu để Đông Phùng Lưu biết người đêm đó không phải là cô ta, mà là Đường Tinh Khanh……..
Không được! Không thể để anh phát hiện ra chân tướng ngày hôm đó! Tuyệt đối không được!
Đôi mắt Lưu Nhi Hân ẩn chứa sự lạnh lẽo, ý đồ đen tối lại lóe lên trong đầu cô ta.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Nhi Hân gọi điện cho Tịch Song.
Cô ta không thể đợi thêm nữa, nếu Đường Tinh Khanh không chết, ngộ nhỡ để Đông Phùng Lưu biết sự thật, chắc chắn cô ta sẽ rất thê thảm!
“A lô? Sao đột nhiên lại gọi điện cho tôi thế, xảy ra truyện gì rồi?” Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói trầm ổn của Tịnh Sở truyền đến từ đầu dây bên kia, ngữ điệu tuy rất lạnh lùng, nhưng lại pha lẫn chút chán ghét.
Rất rõ ràng, Tịch Song không muốn qua lại nhiều với Lưu Nhi Hân, thậm chí đến nói cũng không muốn nói.
Sau khi nghe thấy giọng của Tịch Song, Lưu Nhi Hân ổn định lại tâm tình, cười nói: “Đúng vậy, lẽ nào không có việc gì thì không được tìm anh sao? Tôi muốn nói đến chuyện của Đường Tinh Khanh…..”
“Có việc gì thì cứ nói đi.” Vừa nghe thấy chuyện liên quan đến Đường Tinh Khanh, Tịch Song liền lên tiếng.
Lưu Nhi Hân thật sự không hài lòng với thái độ như vậy của anh ta, nhưng vì Tịch Song là con át chủ bài của cô ta, nên chỉ đành cắn răng nói: “Vốn dĩ hôm qua Đường Tinh Khanh phải phá thai rồi, nhưng sau đó Nam Cường Thịnh đến kịp, đưa cô ta đi cấp cứu, đứa trẻ vẫn được giữ lại.”
Nghĩ đến chuyện Đường Tinh Khanh mạng lớn như vậy, Lưu Nhi Hân thật sự không vui, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Đúng lúc đó tôi nghe trộm họ nói chuyện… thật sự không sai, Đường Tinh Khanh chính là mèo hoang nhỏ mà Đông Phùng Lưu muốn tìm…”
"Thật sao?" Giọng điệu của Tịch Song mỉa mai: "Đông Phùng Lưu đúng là không có mắt, người anh ta muốn tìm lại chính là người ở bên anh ta, kết quả lại nhầm cô thành mèo hoang nhỏ của mình, có điều như vậy cũng hợp ý của tôi.”
“Mặc dù bây giờ Đông Phùng Lưu luôn coi tôi là cô gái đã cùng anh ta âu yếm một đêm trong khách sạn, nhưng bây giờ chúng ta đã biết người hắn muốn tìm là Đường Tinh Khanh, tôi nghĩ để tránh việc bị bại lộ…”
Ánh mắt của Lưu Nhi Hân lóe lên tia lạnh lẽo: “Hay là chúng ta chấm dứt chuyện này, giết cô ta đi?”
Chỉ cần giết Đường Tinh Khanh, vậy cô ta nhất định sẽ trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của Đông Phùng Lưu rồi.
“Câm mồm! Bỏ ngay cái ý nghĩ hèn hạ đó của cô đi!” Trong khi Lưu Nhi Hân tưởng rằng Tịch Song sẽ suy tính vì đại cục mà đồng ý lời đề nghị của mình, thì điền thoại bên kia truyền đến tiếng gầm thét của Tịch Song: “Lưu Nhi Hân, tôi cảnh cáo cô, cô dụ dỗ Đông Phùng Lưu, làm vợ của hắn, tôi không ngăn cản cô, nhưng đừng quên thân phận hiện giờ của cô là ai đã cho cô.”
Giọng Tịch Song lạnh lẽo, khiến Lưu Nhi Hân không thể không run: “Tôi cảnh cáo cô, nếu cô động vào một sợi tóc của Đường Tinh Khanh, hừ, tôi sẽ bắt cô phải đền mạng!”
Cô ta bị giọng nói lạnh lùng chắc nịch của Tịch Song dọa cho sợ rồi, cô ta không ngờ, Tịch Song lại bảo vệ Đường Tinh Khanh đến vậy.
Cả người Lưu Nhi Hân run lẩy bẩy, nhưng hít một hơi dài, lại vội vàng cười nói: “Tôi, tôi đùa thôi! Anh đã quan tâm Đường Tinh Khanh như vậy… tôi sao có thể… động đến một sợi tóc của cô ta chứ?”
Cô ta chỉ muốn băm vằm Đường Tinh Khanh thành trăm mảnh nghìn mảnh mà thôi!
Tịch Song cười lạnh lẽo: “Tốt nhất là vậy.” Nói xong, anh ta tắt luôn điện thoại.
Lưu Nhi Hân nghe đầu dây bên kia truyền đến âm thanh tút tút, cắn môi nghiến nghiến răng, tức giận ném điện thoại xuống đất.
“Đồ đê tiện! Đến cả Tịch Song cũng bảo vệ mày, đúng là con điếm, dâm đãng, nhiều đàn ông vây quanh mày đến vậy, mày đã tốn bao công sức để dụ dỗ họ?” Lưu Nhi Hân càng nghĩ càng tức.
Không phải Tịch Song đã cấm cô không được động vào một sợi tóc của Đường Tinh Khanh sao? Vậy cô ta nhất định phải khiến cho Đường Tinh Khanh chết!
Nghĩ vậy, cô ta vội vàng nhặt lại chiếc điện thoại dưới đất, gọi một cuộc điện thoại, cô ta phải thuê sát thủ, nhất định cô ta sẽ băm Đường Tinh Khanh thành nghìn mảnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...