Hắn sâu xa nhìn Đường Tinh Khanh, nói: “Sợ rằng, người đó không phải là nhân vật đơn giản?”
Có thể tùy ý sắp xếp người đến phòng làm việc của mình, người này dù sao cũng là cấp cao trong công ty.
Nếu là hiểu lầm nhỏ còn dễ giải quyết, nếu là thù hận gì, đoán chừng dự án hợp tác lần này sẽ thất bại như thế...
Nói đi nói lại, nếu đã quen biết cấp cao, vì sao Đường Tinh Khanh không nói sớm một chút? Cho dù cô là người Tịch Song tự mình đưa tới, nhưng...
Nghe ông chủ nói, Đường Tinh Khanh im lặng gật đầu.
Có được sự khẳng định của Đường Tinh Khanh, trong lòng ông chủ trầm xuống, sự tuyệt vọng trong lòng dồn dập kéo tới: “Vậy cô và anh ta có quan hệ gì? Dự án hợp tác lần này sẽ...”
Ông chủ không nói tiếp, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Đường Tinh Khanh thay đổi sắc mặt, cảm giác bị người ta nghi ngờ thật không dễ chịu, cô kiên quyết lắc đầu nói: “Ông chủ, yên tâm đi, anh ta không phải là người không biết phân biệt công tư...”
Lời còn chưa nói hết, Đường Tinh Khanh không nói nữa, cô nhớ tới lúc Đông Phùng Lưu không cho tên sếp già kia sờ đùi cô mà ra sức giẫm đạp vận mệnh của người khác. Nhớ tới lúc Đông Phùng Lưu ký dự án hợp tác ở thành phố B, bắt chuyện với Tô Tuyết Phi.
Tất cả những điều này cho Đông Phùng Lưu chính là người chẳng phân công tư.
Huống chi trước đó cô biến mất không nói tiếng nào, với tính cách của Đông Phùng Lưu, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy. Qua sự miêu tả của Dương Thiến Thiến, cô cũng biết bây giờ anh tức giận thế nào.
Đông Phùng Lưu không lao thẳng đến nơi cô làm việc làm ầm lên đã là sự kiên nhẫn cao nhất của anh rồi.
Thấy Đường Tinh Khanh nói được nửa câu thì ngừng lại, ông chủ cũng nhìn ra được cô không có niềm tin quá lớn đối với chuyện này, thất vọng thở dài, ông chủ dò xét hỏi: “Hay là... cô đi xem tình hình thế nào? Tôi thấy ý của đối phương rất hài lòng với thiết kế của chúng ta, cô cũng biết đây là tác phẩm mà phòng thiết kế các cô bỏ công sức liên tục thức đêm suốt một tuần tạo ra, khi tất cả còn cơ hội, tôi hy vọng cô...”
Ông chủ nhìn Đường Tinh Khanh, sắc mặt hơi khó xử, vừa dứt lời, ngay cả hắn cũng cảm thấy ngại ngùng.
Đường Tinh Khanh nghe vào tai, mặc dù cô cảm thấy chua xót với thái độ thay đổi của ông chủ, nhưng cô cũng có thể hiểu được, là một doanh nghiệp, khi có thể đạt được sự hợp tác phát triển lâu dài với công ty cổ phần, không ai muốn từ bỏ cơ hội tốt như vậy.
Ông chủ xuất phát từ góc độ của công ty, hắn có thể khéo léo yêu cầu mình như thế, đã là cho cô đủ thể diện, mặc dù không biết đây là cho Tịch Song thể diện hay là cho cô thể diện, Đường Tinh Khanh đều bày tỏ mình có thể hiểu được.
Đường Tinh Khanh mím chặt môi, yên lặng suy tính trong lòng có nên đồng ý với yêu cầu của ông chủ.
Nếu đi thì tương đương với tự chui đầu vào lưới, dê vào miệng cọp, đặt mình vào nguy hiểm.
Nhưng nếu không đi, vậy cơ hội hợp tác lần này khẳng định sẽ thất bại như thế... Trước không nói công ty tổn thất bao nhiêu nhân lực tài lực, cho dù Đường Tinh Khanh không đi, Đông Phùng Lưu cũng sẽ tìm tới.
Thật vất vả mới tìm được tung tích của cô, Đường Tinh Khanh không tin Đông Phùng Lưu cứ im lặng không chủ động tìm cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, dù gì cũng không thoát khỏi móng vuốt của Đông Phùng Lưu, chi bằng cô đi thì hay hơn, nói không chừng còn có một cơ hội.
Hít một hơi thật sâu, Đường Tinh Khanh nghiêm túc nhìn ông chủ, nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi, cố gắng ký được hợp đồng vì công ty chúng ta!”
Nghe Đường Tinh Khanh nói, ông chủ lộ ra một nụ cười thư thái, hắn vui mừng nhìn Đường Tinh Khanh, cười nói: “Tôi cũng biết cô là người hiểu tình hình, yên tâm đi, chỉ cần cô có thể nắm được dự án hợp tác lần này, điều tôi đồng ý với cô, quyết định sẽ không quên!”
Đường Tinh Khanh chỉ cười không nói, cô đi chuyến này không biết còn có thể quay lại làm việc không, coi như là vì các đồng nghiệp đã làm chung một tuần vậy, cảm ơn mọi người đã cho tôi một quãng thời gian phong phú.
...
Song khi Đường Tinh Khanh đứng dưới tòa nhà tập đoàn quốc tế Đông Phùng, trong lòng vẫn không nhịn được muốn chạy trốn. Tuy cô đã nghĩ tới tìm công việc khác là được, nhưng công việc bây giờ là do Tịch Song giới thiệu, nếu cô đột nhiên từ chức, không phải tương đương với việc đánh vào mặt Tịch Song sao?
Đường Tinh Khanh cảm thấy đã quá có lỗi với Tịch Song rồi, không đành lòng khiến hắn khó xử nữa.
Sau khi cổ vũ bản thân, Đường Tinh Khanh lấy dũng khí đi vào tập đoàn quốc tế Đông Phùng, nhân viên lễ tân biết mình, không cần Đường Tinh Khanh nói, đã có người tới đón cô lên.
Người đến là cô gái chạy việc vặt ở tầng của cô và Đông Phùng Lưu, cô ta là một cô gái nhiều chuyện thích cười, nghe là Đường Tinh Khanh, vừa đưa cô đến thang máy, vừa gần gũi nói với Đường Tinh Khanh: “Chị Tinh Khanh, cuối cùng chị cũng đã trở về, chị không biết mấy ngày nay chị không ở đây, sếp nóng nảy khó chịu thế nào đâu. Ngay cả tôi cũng không dám lên đưa tài liệu, ngoại trừ anh Nam Cường, những người khác đều không dám đến gần sếp.”
Bây giờ Đường Tinh Khanh đã tạm rời cương vị công tác, không còn là thư ký tập đoàn quốc tế Đông Phùng, gặp phải nhân viên trước kia, tâm trạng vẫn có chút lúng túng.
Cô cố gắng lộ ra vẻ tươi cười, đáp lại: “Thật sao.”
“Đương nhiên rồi!” Biểu cảm của cô gái khoa trương gật đầu, nói xong bèn nhìn bốn phía, thần bí ghé vào tai Đường Tinh Khanh nói: “Tôi khuyên chị lát nữa hãy cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng dây lửa vào thân.”
Trong thang máy chỉ có hai người các cô, Đường Tinh Khanh không rõ tại sao cô ta phải thần bí như thế, thái độ có chút hờ hững nói: “Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực.”
Trên đường tới, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý cho mình.
Phụ nữ trời sinh đã là người mặt dày, lúc trước Đường Tinh Khanh còn làm thư ký ở công ty đã trải nghiệm sự nhiệt tình quá mức của cô ta, thấy Đường Tinh Khanh thờ ơ, cô ta vẫn tò mò nhỏ giọng hỏi: “Chị Tinh Khanh, tôi có thể hỏi chị một chuyện không?”
Đường Tinh Khanh nhướng mày, liếc mắt nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Cô hỏi đi.”
“Xin hỏi...” Cô gái nhìn bốn phía mới nói với Đường Tinh Khanh: “Chị thực sự là người tình của sếp hả, đứa trẻ hôm đó chị đưa đến có phải là con trai của chị và sếp không?”
Phụt...
Lại có người dám hỏi cô câu hỏi này!
Có điều trước kia khi Đường Tinh Khanh bị chỉ tên mắng là kẻ thứ ba, cô ta cũng tới hỏi quan hệ giữa mình và Đông Phùng Lưu, vừa nhìn đã biết là một cô gái thích nhiều chuyện. Mà hôm Đường Tinh Khanh đưa Đường Ngũ Tuấn tới đột ngột, cô ta muốn hỏi cũng không có cơ hội hỏi.
Đường Tinh Khanh buồn cười, lắc đầu nói: “Tôi và Đông Phùng Lưu không có bất cứ quan hệ gì, cô đừng nghĩ nhiều.”
“Vậy tại sao...” Cô gái còn muốn hỏi gì đó, lúc này đã đến tầng của Đông Phùng Lưu, cửa thang máy “keng” một tiếng mở ra, cô gái thấy vậy đành im lặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...