Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Bên Phương Minh không được, Nam Cường Thịnh tìm kiếm tin tức qua những bên khác, dùng đủ mọi thế lực, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm được Đường Tinh Khanh.

Đường Tinh Khanh, một người lớn cộng thêm một đứa bé không thể vô duyên vô cớ lại đột nhiên biến mất, Nam Cường Thịnh bắt đầu điều tra gần nhà cô trước tiên, sau đó kiên nhẫn đợi tin tức là được.

Vì thế, bây giờ Đông Phùng Lưu và Nam Cường Thịnh đều cực kỳ bình tĩnh trong phòng làm việc, chính là để đợi tin tức cuối cùng.

Thời gian trôi qua từng giờ từng phút, Nam Cường Thịnh chốc chốc lại nhìn đồng hồ đeo tay, không khí quanh Đông Phùng Lưu ngày càng thấp, dần dần, Nam Cường Thịnh cũng không tránh khỏi cảm thấy áp lực quá lớn, trán toát ra một giọt mồ hôi.

Nếu thuộc hạ của anh ta không thể truyền tin tức đến đúng lúc, Đông Phùng Lưu sẽ làm ra chuyện gì cũng không biết chừng.

Sáu năm trước anh có thể phóng xe gây tai nạn vì Đường Tinh Khanh, vậy bây giờ thì sao?

Thời gian trôi qua vài chục phút, Đông Phùng Lưu giật giật cơ thể, anh nâng cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói trầm thấp phát ra từ cổ họng: “Nam Cường...”

“Reng reng...”

Nghe Đông Phùng Lưu gọi tên của mình, Nam Cường Thịnh căng thẳng trong lòng, trùng hợp lúc này điện thoại di động vang lên, Nam Cường Thịnh như được giải thoát vội vã nghe điện thoại, là thuộc hạ báo cáo tin tức cho anh ta.


Nhưng nghe được tin tức này lại khiến lòng Nam Cường Thịnh trầm xuống.

Đến khi biết rõ tất cả sự thật, sắc mặt anh ta nghiêm trọng đặt điện thoại di dộng xuống, nhìn Đông Phùng Lưu không nói được một lời.

“Thế nào?” Trong giọng nói của Đông Phùng Lưu mang theo sự mong đợi và căng thẳng.

“...” Nam Cường Thịnh mím chặt khóe môi, chỉnh sửa lại trong đầu tin tức vừa nghe được, lại tìm cách nói để Đông Phùng Lưu có thể chấp nhận được.

“... Theo tôi được biết, bây giờ Đường Tinh Khanh đang ở nhà một người bạn của cô ấy, còn về vấn đề an toàn thì không cần lo lắng.” Suy nghĩ mãi, Nam Cường Thịnh mới lên tiếng.

Nghe những lời nói như thế, Đông Phùng Lưu nhướng mày, sắc mặt anh có chút không vui, trầm giọng ép hỏi: “Bạn nào, ở nhà của ai, tại sao phải ở đó?”

“Lưu...” Sắc mặt Nam Cường Thịnh có chút khó xử nhìn Đông Phùng Lưu, nói: “Hôm trước, buổi tối Đường Tinh Khanh mang theo Đường Ngũ Tuấn lên xe của người khác, còn đó là ai thì thuộc hạ của tôi không thấy rõ... Có điều với tình huống kia, Đường Tinh Khanh không phản kháng cũng mà ngoan ngoãn lên xe, vậy người này tuyệt đối là người cô ấy tin tưởng, hơn nữa rất có thể là bạn của cô ấy...”

“Đừng nói những lời vô nghĩa nữa! Nói thẳng vào trọng điểm!” Đông Phùng Lưu không nhịn được cắt lời Nam Cường Thịnh.

Nam Cường Thịnh dừng một chút, nghiêm mặt nói: “Tôi cảm thấy chắc là Đường Tinh Khanh đưa Đường Ngũ Tuấn đến nhà bạn của cô ấy ở một thời gian ngắn rồi, chúng ta không cần lo lắng về vấn đề an toàn của họ...”

“Tôi hỏi là bạn nào! Nam hay nữ!” Nam Cường Thịnh chưa nói hết lời, Đông Phùng Lưu đột nhiên nổi trận lôi đình đứng lên, bàn tay anh chợt vỗ lên mặt bàn, giận dữ hét.

“... Là nam, còn bạn nào thì thuộc hạ của tôi nói không biết...” Nam Cường Thịnh nói một cách khó nhọc.

Không sai, kết quả thuộc hạ của anh ta điều tra được trong một ngày cũng chỉ có mấy tin này, đây cũng là lý do sau khi nhận được điện thoại, sắc mặt của anh ta khó coi như vậy.

Một chút tin tức như thế căn bản không đủ để xóa lửa giận của Đông Phùng Lưu, cũng không thể thuyết phục anh. Sau khi Nam Cường Thịnh cúp điện thoại cũng biết Đông Phùng Lưu sẽ nổi trận lôi đình giống như bây giờ.

Quả nhiên, sau khi nghe Nam Cường Thịnh nói, Đông Phùng Lưu đạp vào bàn, chiếc bàn thuận thế nghiêng qua, đồ đạc trên bàn rơi xuống đất, âm thanh hỗn loạn vang lên nhưng Đông Phùng Lưu không có lòng dạ để ý những thứ này, sắc mặt anh sầm lại đến đáng sợ.


“Nam... Lại là nam!” Những lời Đông Phùng Lưu nói dường như phát ra từ kẽ răng.

Lửa giận gần như chiếm lấy lý trí của anh, hai mắt Đông Phùng Lưu đỏ lên, khí thế áp bức đó quả thực đáng sợ, ngay cả Nam Cường Thịnh cũng không dám mở miệng khuyên giải anh.

Sau khi Đông Phùng Lưu bùng lửa giận chỉ cảm thấy trái tim càng đau hơn, uổng phí sự tin tưởng anh dành cho Đường Tinh Khanh, trước đó cô còn nói chúc ngủ ngon với mình, vậy mà lại chạy mất!

Hay lắm! Thảo nào tối hôm trước không cho anh tới, thì ra là có ý này!

Hơn nữa, bên cạnh Đường Tinh Khanh lại có bạn nam giới mà anh không biết, người đó rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là La Vinh Hiển?

Vừa nghĩ tới khả năng này, ánh mắt Đông Phùng Lưu lạnh như băng quét về phía Nam Cường Thịnh, ra lệnh: “Đi, điều tra về La Vinh Hiển cho tôi, xem có phải hắn đã đưa Đường Tinh Khanh đi hay không!”

Sao lại nhắc đến La Vinh Hiển?

Nghe thấy cái tên này, đầu tiên Nam Cường Thịnh hơi sửng sốt, sau đó anh ta phản ứng kịp, Đông Phùng Lưu không nghi ngờ ai, mà nghi ngờ người bạn nam giới duy nhất của Đường Tinh Khanh.

Giọng nói của Nam Cường Thịnh có chút kiên quyết: “Lưu, tôi biết bây giờ cậu đang đang bực bội, nhưng cứ tức giận thì không có ích lợi gì, chúng ta phải tìm ra chứng cứ. Thuộc hạ của tôi đã gặp La Vinh Hiển, bọn họ không thể không nhận ra La Vinh Hiển!”

Đông Phùng Lưu không nghe lọt tai lời Nam Cường Thịnh nói, anh lạnh lùng liếc nhìn Nam Cường Thịnh, truy hỏi: “Cậu dựa vào cái gì khẳng định như vậy, lỡ như là La Vinh Hiển giao phó những người khác đi đón thì sao? Đừng nói nhảm với tôi, lập tức đi thăm dò cho tôi!”


“Lưu...” Nam Cường Thịnh còn muốn nói tiếp gì đó, lại bị Đông Phùng Lưu cắt đứt.

“Cậu câm miệng cho tôi!” Đông Phùng Lưu hung hãn đi tới trước mặt Nam Cường Thịnh, anh cao ngạo nhìn Nam Cường Thịnh, giọng nói lạnh như băng: “Cậu đừng cho là tôi không biết cậu có qua lại âm thầm với La Vinh Hiển, mấy người đã làm gì tôi không có hứng thú muốn biết, nhưng tìm Đường Tinh Khanh là chuyện quan trọng! Nếu để tôi phát hiện cậu giấu tôi chuyện gì, hừ... Nam Cường Thịnh, cho dù cậu là anh em hơn mười năm của tôi, tôi cũng sẽ không nương tay!”

Lời nói của Đông Phùng Lưu khiến lòng Nam Cường Thịnh trầm xuống, thì ra Đông Phùng Lưu đã sớm biết quan hệ của anh ta với La Vinh Hiển, anh ta cho rằng mình sắp xếp rất hoàn hảo, sẽ không bị bất cứ ai phát hiện mới đúng...

Nếu Đông Phùng Lưu đã nói đến mức này rồi, Nam Cường Thịnh có nói thêm gì nữa cũng là che giấu, đến lúc đó, cho dù La Vinh Hiển thực sự không hề làm gì cả thì vẫn sẽ liên lụy.

Vì không để sự việc phát triển đến mức quá tệ, Nam Cường Thịnh đành đồng ý: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng giúp cậu tìm được Đường Tinh Khanh.”

“Như vậy là tốt nhất!” Đông Phùng Lưu hừ lạnh, anh xoay người đi tới quầy bar trong phòng làm việc lấy một chai rượu vang, mở ra uống mấy ly cùng Nam Cường Thịnh mới kiềm chế được chút ít lửa giận trong lòng.

Con mèo hoang Đường Tinh Khanh không nghe lời này, chờ cô về, nhất định phải nghiêm khắc dạy dỗ cô một trận.

Đông Phùng Lưu không cho phép có người dám phản bội anh như vậy, cũng không cho phép có người dám trái lời anh, anh rõ ràng đã cảnh cáo Đường Tinh Khanh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui