Chương 1736
“Anh à, anh đừng khiến bà nội tức giận!” Hoắc Tương nháy mắt với Hoắc Trì Viễn, ý nói anh mau chóng đồng ý với bà đi.
Hoắc Trì Viễn trầm mặc nhìn mọi người, không gật đầu.
“Tức chết tôi rồi!” Bà nội Hoắc ôm ngực, khó chịu nói.
Hoắc Nhiên thấy sắc mặt bà nội trắng bệch, lập tức ôm bà lên ghế sô pha.
“Bà nội!” Hoắc Trì Viễn kinh hoảng nhảy khỏi giường, chạy tới xem.
“Đồng ý với bà nội, bà nội sẽ không tức giận nữa!” Bà nội Hoắc cầm tay Hoắc Trì Viễn, cố chấp ra lệnh.
Nghe bà nội nói vậy, Hoắc Nhiên và Hoắc Trì Viễn cũng thả lỏng.
“Bà nội, con không muốn làm cho Tiểu Nhiễm khó xử.
Bà chờ con theo đuổi cô ấy!” Hoắc Trì Viễn ngồi xổm trước mặt bà nội, nghiêm túc nói.
“Thế này còn được!” Bà nội Hoắc cười hì hì, vui vẻ giống như trẻ nhỏ
Mấy ngày không có nhìn thấy Hoắc Trì Viễn, không biết vết thương của anh như thế nào rồi.
Tề Mẫn Mẫn rất muốn hỏi, nhưng lại sợ nghe được kết quả không tốt.
Vương Giai Tuệ nắm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, cười nói: “Nghe Hoắc Nhiên nói anh cả đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.”
“Tớ không có lo lắng cho anh ấy.
Sống chết của anh ấy giờ không còn liên quan tới tớ nữa.” Tề Mẫn Mẫn nói lời cay đắng.
“Tớ còn không hiểu rõ cậu sao?” Vương Giai Tuệ nhéo nhéo đôi má của Tề Mẫn Mẫn, cười nói, “Tiểu Nhiễm, nếu thật lo lắng cho anh ấy, cũng đừng ly hôn nữa nhé? Nhìn hai người tự hành hạ nhau như vậy, tớ thật thấy khổ sở thay cho hai người.”
“Giai Tuệ, cậu không cần khuyên tớ.” Tề Mẫn Mẫn vùi mặt vào đầu gối, cô đơn nói, “Lòng tớ đã quyết rồi.”
Vương Giai Tuệ thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô đã khuyên Tề Mẫn Mẫn không biết bao nhiêu lần, với mong muốn duy nhất là vãn hồi cuộc hôn nhân này.
Rõ ràng là hai người yêu nhau, lại bởi vì người khác phá hoại mà không ngừng tổn thương nhau.
Ngay tại lúc cô còn muốn khuyên thêm vài câu nữa, Hoắc Nhiên cùng Hoắc Trì Viễn đã đi tới, sau lưng hai người còn có một người đàn ông trung niên.
Hoắc Nhiên tiến lên, kéo Vương Giai Tuệ, thấp giọng nói: “Anh cả bọn họ có việc muốn nói.
Chúng ta ra ngoài ngồi một lát.”
Có việc?
Ly hôn?
Vương Giai Tuệ lo lắng nhìn về phía Tề Mẫn Mẫn, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, cô bồn chồn không biết phải làm sao bây giờ.
Hoắc Nhiên giữ lấy bả vai Vương Giai Tuệ, đẩy cô ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi cửa đóng lại, Hoắc Trì Viễn ngồi ở trên ghế sofa, vẻ mặt xa cách nói: “Nha… Tề Mẫn Mẫn, đây là luật sư Phương.”
“Chào ngài.” Tề Mẫn Mẫn đạm mạc lên tiếng.
“Cô muốn ly hôn, tôi đồng ý.
Nhưng chuyện xác nhập tập đoàn Bằng Trình đã trình lên hội đồng, không thể bỏ dở.
Sau khi ly hôn, cô vẫn là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Bằng Trình.
Chúng ta không làm vợ chồng, vẫn có thể làm đối tác kinh doanh.” Hoắc Trì Viễn nhẹ giọng ho một tiếng, che dấu bất an của chính mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...