Về đến khu vườn hoa hồng, Tô Duệ lên tầng xử lý con gái phản nghịch.
Nam Mẫn hỏi thăm tình hình của Nam Nhã, quản gia Triệu nói hôm nay Nam Nhã tỏ ra khá ngoan, cô mới gật đầu: “Vậy thì tốt, nhờ bà vất vả quan tâm”.
“Sao uống nhiều như vậy? Tôi bảo nhà bếp chuẩn bị chút canh giải rượu”.
Quản gia Triệu cũng lo lắng vỡ tim vì họ.
Nam Mẫn khẽ cười: “Cảm ơn bà Triệu, đừng quên mang một bát lên phòng anh Duệ”.
Vừa vào phòng, thì nhận được điện thoại từ nước ngoài.
Nam Mẫn nhìn màn hình, khẽ cong môi, ấn nhận nghe: “Anh cả yêu quý của em, cuối cùng hôm nay cũng nhớ ra anh có một cô em gái rồi à?”
Phía bên kia điện thoại, giọng trầm thấp vang lên: “Ừm”.
Nam Mẫn cởi giày, tháo trang sức xuống, nằm ngửa trên giường lớn, uể oải nói: “Bọn em vừa tan về nhà, người không biết còn tưởng anh lắp máy camera lên người em đấy, gọi đúng lúc như vậy”.
“Không”, phía bên kia, người đàn ông thừa nhận rất thẳng thắn: “Khu vườn hoa hồng có tai mắt của anh”.
“…”
Nam Mẫn dừng lại, bĩu môi: “Đâu có ai gài gián điệp còn nói với người ta một tiếng, em không cần thể diện hả? Hơn nữa cho dù anh nói với em thì làm sao? Em còn có thể đuổi người của anh đi chắc?”
Cô vừa trách móc vừa làm nũng, giọng toát ra vẻ bất lực.
Đối phương lại hỏi: “Uống rượu à?”
“Có thể không uống sao?”
Nam Mẫn nói: “Anh Duệ, anh hai và anh nhỏ nhân cơ hội rót cho em… Đúng rồi, em bảo anh tư gửi cho anh rượu vang, anh nhận được chưa?”
Lạc Quân Hành: “Ừm”.
“Nhận được thì tốt, là anh tư bỏ tiền, em chỉ góp một tấm lòng”.
Nam Mẫn được lợi còn không quên ra vẻ thông mình; “Nhưng tiền thì có giá trị, còn tấm lòng là vô giá, đúng không?”
Phía bên kia điện thoại vang lên tiếng cười trầm thấp: “Ừm”.
Nam Mẫn nhắm mắt, nghe tiếng điện lưu khe khẽ, cất giọng khẽ như đang ngủ mơ: “Anh cả, em rất nhớ anh, lúc nào thì anh về…”
Điện thoại cầm trong tay trượt rơi xuống khỏi lòng bàn tay, Nam Mẫn bất giác ngủ thiếp đi, màn hình vẫn hiển thị đang trong cuộc gọi, đối phương chần chừ không tắt máy.
Ghi tên là: Anh cả yyds.
Nửa đêm, Nam Mẫn mơ mơ màng màng được quản gia Triệu cho uống hai chén canh giải rượu.
Có lẽ là uống quá nhiều, sáng sớm hôm sau cô bị tỉnh dậy vì buồn vệ sinh, đo vào nhà vệ sinh như mộng du, lúc đi ra, cũng không còn buồn ngủ nữa.
Đang muốn xem mấy giờ, cầm điện thoại lên, lại kinh ngạc phát hiện cuộc điện thoại của cô và anh cả vẫn chưa tắt!
Nam Mẫn mở to con mắt, lắc đầu, lập tức tưởng rằng mình mộng du nhìn nhầm.
Sau khi xác nhận sự thực này, cả người cô đều bất ổn.
Cô cầm điện thoại lên, thử gọi: “Anh cả?”
Phía bên kia điện thoại, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng mưa bão, đập vào cửa sổ vang lên phần phật, sau đó là giọng trầm thấp của người đàn ông: “Ừm, tỉnh rồi à?”
Anh ta nói bằng âm Luân Đôn chính thống.
Nam Mẫn cùng dùng tiếng anh trả lời anh ta: “Sao anh không tắt máy?”
“Nghe thấy tiếng ngáy bao năm xa xách, không nỡ tắt.
Vốn nghĩ cùng với tiếng ngáy của em, anh cũng có thể ngủ ngon một giấc”.
“…”
Anh cả vừa dùng tiếng anh, không chỉ nói lưu loát hơn rất nhiều, còn có thể trêu chọc cô.
Nam Mẫn tối sầm mặt: “Em không ngáy! Anh bớt bôi xấu em đi… chỉ vì thế mà anh trông điện thoại mấy tiếng liền? Gọi quốc tế, rất đắt đấy, anh cả”.
Lạc Quân Hành nói bằng tiếng trung: “Không thiếu tiền”.
Nam Mẫn: “…”, được.
Còn dùng là lời kịch trong tiểu phẩm, anh đúng là giỏi đấy!
Nam Mẫn nhìn đồng hồ, tính toán chênh lệch thời gian: “Bây giờ có lẽ là mười một rưỡi đêm của Beormingas, anh cả, anh nên ngủ đi”.
Lạc Quân Hành: “Ừm”.
“Beormingas đang mưa phải không? Em nghe tiếng rất to.
Dạo này thành phố Nam cũng vào mùa mưa, mưa liên miên… Anh ra ngoài phải mang theo ô, đừng chỉ đội mũ lưỡi chai tỏ vẻ ngầu.
Chân bị thương có đau không? Thuốc gửi cho anh, phải uống đúng giờ…”
Nam Mẫn lảm nhảm dặn dò một loạt, bên đó thỉnh thoảng truyền đến tiếng “ừm”.
“Có phải anh không ngủ được không?”
Nam Mẫn lại nghe thấy một tiếng “ừm” nhẹ, suy nghĩ một lúc, cô đề nghị nói: “Hay là em hát cho anh một bài?”
“…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...