Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi


Cuối khoả vẫn sống sót đến nhà hàng Thực Vị.

Lúc Phó Vực xuống xe, chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, nữ tài xế thật sự thật sự quá đáng sợ! Đây là điều khiển xe khác gì hỏa tiễn đâu…
Nam Mẫn phóng xe mặt không đỏ tim không đập mạnh, tiện tay ném chìa khóa thành đường parabol rơi vào tay Phó Vực: “Xin mời hai vị”.

Phó Vực đỡ Dụ Lâm Hải, làm ‘người khuyết tật nhưng ý chí kiên cường’ đi theo sau lưng Nam Mẫn đi vào nhà hàng, anh ta chậm rãi cảm khái bên tai anh: “Có cảm thấy gì không, từ sau khi Nam Mẫn ly hôn với cậu, cô ấy giống như ngựa hoang nhỏ thoát khỏi dây cương, kéo cũng không kéo nổi, không có chút bản lĩnh thì thật sự không đè nổi cô ấy đâu”.

Dụ Lâm Hải liếc xéo anh ta: “Cậu muốn nói gì?”
“Theo kinh nghiệm chăn ngựa nhiều năm của tôi, ngựa hoang nhỏ bình thường sẽ không ăn lại cỏ ban đầu, vì vậy cỏ trước mặt là tôi đây đến để khuyên cỏ ban đầu là cậu hay là thôi đi, chân trời nào không có cỏ thơm chứ?”
Phó Vực cười đầy đê tiện.

Dụ Lâm Hải coi lời anh ta như đang đánh rắm, vai anh nhún một cái, Phó Vực đang bám trên người anh thiếu chút nữa ngã nhào.

Nhìn bóng lưng Dụ Lâm Hải lạnh nhạt, anh ta đứng thẳng người, sờ lỗ mũi, cười đểu: “Khao khát thắng bại đáng chết của tôi ơi!”

Nhà hàng lúc này đang vào giờ cơm, có không ít người, Dụ Lâm Hải và Phó Vực vừa đi vào liền lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.

“Cậu nhìn hai người đàn ông kia đi, đẹp trai quá!”
“Oa đúng thật, nhan sắc nghịch thiên! Nhìn đôi chân dài kia xem, là người mẫu sao?”
Phó Vực ra vẻ xung quanh không người, anh lại khoác vai Dụ Lâm Hải: “Nói trước, hôm nay đến là để ăn cơm, cậu đừng nhắc lại chuyện cũ chọc cho Nam Mẫn không thoải mái, hại ông đây không được ăn, ông đây sẽ ăn cậu đấy!”
Dụ Lâm Hải: “Cút!”
Bởi vì khoảng cách có hơi xa, âm thanh đứt quãng, mấy cô gái đang si mê chỉ bắt được mấy chữ vào tai, lúc nghe thấy “sẽ ăn cậu”, ai nấy đều hóa đá tại chỗ, tan nát cõi lòng.

“Quả nhiên đẹp trai cũng đều làm gay, hai người này vậy mà lại là một đôi!”
“Gay đều đẹp trai như vậy sao, có thể bẻ cong thành thẳng được không? Tôi muốn để bọn họ làm bạn trai của mình, tùy tiện chọn một người, cả hai tôi cũng không ngại!”
“Lại bị mẻ đầu rồi ha ha ha, trái tim gái hư của tôi được thỏa mãn!”
Dụ Lâm Hải và Phó Vực hoàn toàn không biết hai người gây ra xôn xao, họ được giám đốc dẫn vào phòng tình nhã.

Nam Mẫn thì đi thẳng vào phòng bếp, vốn định dặn dò Đinh Danh Dương mấy câu, không ngờ vừa vén rèm lên lại nhìn thấy Tư Triết, mi tâm cô khẽ nhíu lại.

“Tiểu Triết? Không phải bảo cậu quay về huấn luyện hả, sao lại tới?”
Tư Triết ngẩn người, cũng không ngờ Nam Mẫn tối nay sẽ đến, cậu ta vội vàng nặn ra một nụ cười ngoan ngoãn: “Chị… buổi tối không có huấn luyện, cổ tay sư phụ bị trẹo, phòng ăn không đủ người làm, em đến hỗ trợ một chút”.

Lúc này Nam Mẫn mới nhìn sang cổ tảy Đinh Danh Dương đang đắp thuốc cao: “Sao cổ tay lại bị trẹo?”
“Không sao, bệnh cũ thôi, nghỉ ngơi chút là được”, Đinh Danh Dương phớt lờ nói.

Nam Mẫn căn dặn giám đốc mấy ngày tới đóng cửa sớm, khống chế xong số lượng khách, cô nói với Đinh Danh Dương: “Chú qua đây tôi xem chút”.

Bước sang một bên, cô đấm bóp và mát xa cho Đinh Danh Dương, đột nhiên nhớ đến gì đó, cô nói với Tư Triết: “Tiểu Triết, đồ ăn tối nay của phòng tình nhã cậu qua nấu đi, để sư phụ cậu nghỉ ngơi, vừa hay cho cậu luyện tay nghề một chút”.

Tư Triết đồng ý, lại có chút thấp thỏm: “Khách sẽ đồng ý chứ?”
“Không có gì mà không đồng ý”.


Động tác tay Nam Mẫn không ngừng, cô nhàn nhạt nói: “Độc không chết là được”.

Phòng tình nhã, Dụ Lâm Hải và Phó Vực đang chọn món ăn.

Cơ hội ngàn năm hiếm gặp như vậy, Phó Vực nhận lấy thực đơn, mắt đảo đảo hỏi giám đốc: “Thức ăn trên đây Nam Mẫn đều biết làm?”
Giám đốc mặt mang nụ cười, khách sáo nói: “Anh thật biết đùa, đồ ăn trên thực đơn đều là cô chủ Nam của chúng tôi đích thân đưa ra, cũng là món tự tay cô ấy dạy các đại sư phụ trong tiệm làm”.

Phó Vực nghe thấy lời này, mắt liền sáng lên: “Vậy bảo cô chủ Nam của các người làm hết tất cả món ăn trên thực đơn được chứ?”
Món nào anh ta cũng muốn ăn!
Giám đốc: “…”
Đã thấy người khí thế ngang tàng rồi, nhưng chưa nhìn thấy người có thể ăn như vậy.

Dụ Lâm Hải ngước mắt nhìn người đối diện, mi tâm nhíu lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Gọi nhiều như thế, cậu ăn hết? Lợn à?”
“Chỉ cần Nam Mẫn bằng lòng làm, tôi nguyện ý làm lợn”.

Phó Vực nói không chút gánh nặng tâm lý, đồ ăn ngon trước mặt thì cần gì tôn nghiêm?
Dụ Lâm Hải lười để ý đến anh ta, dùng bút chì đánh dấu một vài món ăn đặc trưng trên thực đơn rồi đưa cho giám đốc: “Thế này là ổn rồi, có rượu gì đặc sắc không?”

Giám đốc nói: “Rượu hoa hồng là loại đặc sắc của nhà hàng, cô chủ chúng tôi tự tay điều chế, hai vị muốn nếm thử không?”
Ánh mắt Dụ Lâm Hải hơi lóe sáng, anh gật đầu: “Được”.

“Vậy hai vị uống chút trà trước, xin chờ chút”, giám đốc cầm thực đơn lui xuống.

Phó Vực không ngừng tặc lưỡi hít hà: “Nam Mẫn đúng là người toàn năng, cái gì cũng biết, rượu cũng tự mình chưng cất.

Có cô vợ tài giỏi như vậy, có thể bớt phấn đấu được hai mươi năm, không đúng, năm mươi năm!”
Dụ Lâm Hải lạnh nhạt nhấp hớp trà, làm như không nghe thấy gì cả.

Nhưng Phó Vực không chịu buông tha cho anh, cười xấu xa một tiếng: “Vì vậy vấn đề tới rồi, bỏ lỡ một người vợ tốt như vậy, nửa đêm cậu có khóc lóc, hối hận không?”
Dụ Lâm Hải rũ mi mắt, yết hầu chuyển động, nuốt xuống ngụm trà vừa uống vào miệng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui