Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi
Anh ta quên nhưng internet vẫn còn đó.
Giọng điệu của Nam Mẫn trầm lặng: “Không phải đó chứ, tuy rằng anh xuất thân nông thôn, nhưng bố anh mở cửa hàng, mẹ cũng buôn bán nhỏ, lại là con một, điều kiện trong nhà kém như vậy sao? Về phần đội tuyển quốc gia, ở đây viết rằng Vương Dũng- huấn luyện viên nhảy cao của đội tuyển quốc gia đã từng mời anh tham gia tập huấn đội tuyển, nhưng giữa tập huấn và quay quảng cáo, anh đã lựa chọn cái sau, sau đó bước vào làng giải trí”.
Cô dễ dàng chọc thủng lời nói dối của anh ta, cũng giúp anh ta tìm lại trí nhớ, gương mặt Triệu Tĩnh lộ chút lúng túng, không hiểu vì sao Nam Mẫn lại nói những chuyện này với mình, không lẽ cô thực sự muốn tán gẫu với bản thân sao?
“Vậy sao, hình như có chuyện này nhưng tôi đều quên rồi”.
Triệu Tĩnh hời hợt giải thích, nói tiếp: “Tổng giám đốc Nam, thời gian cũng không còn sớm nữa, cô muốn tắm rửa hay là…”
Còn chưa dứt lời, Nam Mẫn đã cắt ngang và tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Sau khi tiến vào làng giải trí, anh bắt đầu nền móng từ diễn viên đóng thế cảnh võ thuật phải không?”
“… Đúng”.
Triệu Tĩnh có chút không kiên nhẫn, có câu nói anh hùng chớ hỏi xuất xứ, đối với anh ta những ngày đóng thế đó không phải là hồi ức đáng nhớ gì, nó chỉ có thể nhắc nhở anh ta về quá khứ quá đỗi hèn mọn, nhưng nhà đầu tư là thượng đế, là đối tượng mà một diễn viên chân ướt chân ráo mới bước chân vào nghề như anh ta không thể đắc tội tới nên chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo.
Anh ta đè nén tính tình, tiếp tục nở nụ cười nịnh nọt với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, đêm xuân ngắn ngủi, hay là chúng ta…”
Nhưng Nam Mẫn lại không quan tâm tới anh ta mà hỏi tiếp: “Đóng thế cảnh võ thuật vui không?”
Nụ cười của Triệu Tĩnh cũng vụt tắt: “Không vui?”
Cô rốt cuộc muốn làm gì?
“Chắc hẳn bản lĩnh của anh rất tốt?”
Triệu Tĩnh kéo căng da đầu đáp lại: “Cũng được”.
Rốt cuộc đã xong hay chưa?
“Là anh đẩy Tư Đạc phải không?”
“Đúng”.
……
Bầu không khí trong chớp mắt đông cứng lại.
Triệu Tĩnh theo bản năng trả lời, anh ta hoàn toàn thốt ra câu này trong vô thức, trong lòng không khỏi bực bội, sau đó khi ý thức được cô vừa hỏi điều gì, mà bản thân lại đáp lại như thế nào, anh ta ngẩng phắt đầu lên.
Nam Mẫn đang lặng lẽ nhìn anh ta.
Tim gan anh ta như quặn thắt lại.
Dường như anh ta lại nhìn thấy ánh mắt xa xăm mà lạnh lẽo của cô tại phim trường ngày đó, như có thể nhìn thấu anh ta chỉ với một cái liếc mắt, không chốn che thân.
Cũng gần như trong giây tiếp theo, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Triệu Tĩnh lập tức ngoảnh đầu nhìn lại liền thấy quản lý của mình- Tôn Việt đang bước vào.
Anh ta sững sờ, trợn mắt như đang hỏi: Sao anh lại tới đây?
Tôn Việt cũng không kém phần mờ mịt: Làm xong rồi à? Nhanh như vậy?
Nam Mẫn ngồi trên sofa sừng sững không nhúc nhích, chỉ uể oải tắt phần ghi âm, lạnh nhạt nói: “Dẫn theo nghệ sĩ của anh rời khỏi đây đi”.
Trong giọng của cô không nghe ra vui thích hay phẫn nộ, nhưng bọn họ không dám phỏng đoán, cũng không dám dò hỏi, chỉ có thể bối rối nhặt quần áo đi ra khỏi phòng.
Vừa đẩy cửa liền đối diện với một gương mặt lạnh như băng.
Dụ Lâm Hải đang thương lượng với nhân viên bảo vệ cánh cửa liền được đẩy mở từ bên trong và có hai người đàn ông đi ra, một trong số đó còn đang vội khoác quần áo lên người…
Gương mặt của anh lập tức đen như đáy nồi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...