“Cô Cảnh, cô cứ yên tâm, tôi đảm bảo là cô sẽ không chết đâu. Tôi chưa từng thấy cô gái nào chết vì kinh nguyệt cả.”
“...” Nghe vậy, trong lòng Cảnh Y Nhân lộp bộp một cái, vô thức thì thào: “Kinh nguyệt?”
Hóa ra là kinh nguyệt à? Đúng là cô đã từng nghe nói về chuyện này, khi nữ tử đến kỳ kinh nguyệt thì sẽ phải cử hành lễ thành nhân, chứng minh rằng không lâu sau là có thể đính hôn.
Cô chỉ mới nghe nói khi có kinh nguyệt thì sẽ bị ra máu, nhưng lại chưa từng được trải nghiệm.
Hóa ra là thân dưới sẽ chảy máu à?
Nghĩ tới đây, Cảnh Y Nhân theo bản năng nhìn cái gói dày dày trong tay, sợ là vật này dùng để ứng phó vụ chảy máu này đây.
Cảnh Y Nhân ngồi dậy, tay cầm cái gói rồi chống người rời khỏi giường, mông toàn là máu, mất mặt chết đi được, sợ máu lại tiếp tục chảy xuống chân nên cô phải bò xuống khỏi giường rất chậm. Lục Minh tiện tay đỡ lấy cô, dìu cô đến nhà vệ sinh. Cảnh Y Nhân vốn không định để Lục Minh cùng vào hỗ trợ nên thuận tay đóng cửa lại luôn.
“...”
Chuyện này đương nhiên phải tránh đi để xử lý rồi, nhưng rốt cuộc cái thứ quái quỷ này dùng như thế nào đây? Cảnh Y Nhận đặt mông ngồi xuống bồn cầu để tránh máu me chảy khắp nơi. Cô sờ sờ túi xanh lam trong tay, lật qua lại lật lại. Cứ thể kẹp giữa hai chân à? Cảnh Y Nhân nghĩ nghĩ rồi nhíu mày, lắc đầu. Không phải, cái thứ này to quá, chỉ hơi cử động một cái là rơi mất rồi còn gì? Cảnh Y Nhân lại nghiên cứu một lúc, đột nhiên mắt sáng lên, cô nhìn thấy mép túi có đường răng cưa, nhìn là biết phải xé nó ra.
Cô cười cực kỳ đắc ý, trực tiếp xé toạc ra, quả nhiên còn có một vật khác nữa. Bên trong có khá nhiều miếng vuông màu phấn hồng. Cô rút một miếng ra quan sát.
Hình như hơi ngắn quá thì phải, hay là phải đặt thêm hai miếng nhỉ?
Nghĩ tới đây, Cảnh Y Nhân cởi quần bị bẩn ra, đúng lúc này, cửa phòng vệ sinh bị gõ hai tiếng.
Bên ngoài có tiếng của người giúp việc vọng vào: “Cô Cảnh, tôi đã lấy quần áo mới để cô thay rồi ạ.” Cảnh Y Nhân buông cái váy bị bẩn xuống để che khuất mông, khép chặt chân đứng dậy, rón rén bước về phía cửa, mở ra một khe nhỏ rồi thò tay ra cầm lấy quần áo và quần lót rồi lại rón rén trở lại bồn cầu.
Lại chảy thêm một đống máu nữa. Cái cảm giác dấp da dấp dính này khiến cô vừa thẹn vừa khó chịu. Chết tiệt! Chỉ là phụ nữ trưởng thành thôi mà, sao lại phiền toái thế cơ chứ? Cảnh Y Nhân dứt khoát cởi hết quần áo rồi tắm nước ấm cho sạch sẽ. Hôm qua được người giúp việc chỉ bảo rõ ràng nên cô đã hiểu cái máy tạo mưa này phải dùng như thế nào rồi.
Cô tắm xong lau khô người, mặc quần tam giác nho nhỏ vào rồi lấy hai miếng mềm mềm màu phấn hồng ấy định lót lên thì lại phát hiện thêm một điểm đáng chú ý nữa.
Cảnh Y Nhân cầm lên nhìn kỹ thì mới phát hiện ra nó còn có một lớp dán, sau khi bóc ra thì thấy bên trong là một dải bông trắng, còn có họa tiết bông hoa nữa, một mặt thì trơn nhẵn, một mặt thì có một lớp keo dán.
Mặt có keo dán chắc là dùng để dán vào nơi đó ngăn máu chảy ra.
Mỗi lần dùng một cái là đủ rồi, không cần dùng tới hai cái. Nghĩ tới đây, Cảnh Y Nhận thấy mình quá ư là thông minh, không nói hai lời, lập tức “xoẹt” một cái, cô dán luôn xuống dưới thân, kéo quần nhỏ lên rồi mặc váy mới sạch sẽ vào.
Thứ này đúng là tiện lợi thật, không hề bị chảy tràn ra, chỉ là khi đi lại thì không được thoải mái lắm.
Cứ đi một bước là vật kia lại dần tách ra khỏi mông một chút, nhưng khi bước thêm một cái thì nó lại dính trở lại.
Đi một bước thì dính vào, đi một bước thì bóc ra, làm cô cảm thấy cứ như có người đang sờ mông mình vậy. Kỳ quặc, khó chịu! Đi lại cũng không được tự nhiên nữa. Nhưng cũng không sao, thế vẫn còn hơn là bị mất mặt trước bao nhiêu người.
Ra khỏi nhà vệ sinh, mọi người đã giải tán hết, trong phòng chỉ còn một mình “cậu“.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...