- Tôi không cảm thấy gì cả, đừng nắn mất công, đỡ phiền tới các người.
Thư Viễn không dừng động tác, tiếp tục xoay khớp tay cho Từ Dịch Phong.
- Nếu anh không thử thì sao có thể biết được kết quả.
- Tôi không cần sự thương hại của cô!
- Em không thương hại anh.
- Ra ngoài!
Thư Viễn vẫn cần mẫn làm việc của mình, hôm nay cô không hỏi về công việc như mọi hôm nữa, suốt một quá trình đều im lặng.
- Tôi bảo cô ra ngoài!
Dịch Phong vẫn một mực ngoan cố, dường như lúc này con người luôn bộc lộ sự yếu mềm nhất của bản thân mình.
- Anh không cần sự khoẻ mạnh nhưng anh có nghĩ đến những người xung quanh không? Ai cũng mong anh hồi phục...tại sao anh lại nói như vậy?
- Cô có ở vị trí của tôi đâu!
- ....!
Kết thúc liệu trình hàng ngày, Thư Viễn thu dọn dụng cụ ra khỏi phòng.
Cảm xúc của cô vừa man mác buồn lại xen chút bất lực.
Cô biết mình chỉ có thể bù đắp giúp anh mặt thể chất, còn tinh thần thì không sao có thể sánh bằng với người ấy.
Từ Dịch Phong biết mình vừa rồi lỡ lời, đó là lần đầu tiên anh thấy Thư Viễn có phản ứng trái chiều với mình.
- Cậu đúng là đồ ngu ngốc.
Vũ Ôn nhấp một ngụm cà phê, chán nản nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình.
- Phong, cậu là kiểu người khôn ba năm dại một giờ à? Lúc kinh doanh sáng suốt bao nhiêu giờ lại thành người chậm tiêu cần được dỗ dành chắc?
- Ý cậu là sao?
Từ Dịch Phong cau mày nhìn Vũ Ôn đang càu nhàu ngồi ở ghế sofa.
- Có ai rảnh đâu mà tự nhiên phải đi chăm sóc một tên sáng nắng chiều mưa, hơi tí lại nổi cáu như cậu chứ.
Vợ cậu thì một mực lo lắng còn cậu thì lại một lòng tìm người bỏ mình đi lúc khó khăn nhất.
Chuyện Từ Dịch Phong sai người tìm tung tích của Tâm Khắc anh đã biết từ lâu, Vũ Ôn thấy Thư Viễn hết tất bật chuyện công ty rồi lại chịu đựng cái tính khí nóng nảy của Dịch Phong, có là bạn thân anh cũng bênh không được.
- Nhỡ em ấy xảy ra chuyện gì thì sao?
Nhìn thấy sự lo lắng rõ ràng trong ánh mắt của Dịch Phong, Vũ Ôn chỉ muốn đánh cho anh tỉnh ngộ ra.
- Tôi biết tình yêu đầu đời của cậu rất đẹp nhưng nó lại làm cậu trở nên dại khờ rồi!
"Nếu không phải tôi mà là Ứng Thiên thì cậu chết với nó rồi!" Vũ Ôn gật gù cảm thán.
- Cậu phải đối xử với vợ mình thật tốt vào, tôi chỉ khuyên thế thôi.
- ....!
- Đừng im lặng, bốn tháng vừa rồi đủ để cậu thấy tâm ý của em ấy rồi, hay là cậu thuyết phục chính bản thân là mình không thấy?
Vũ Ôn nói một câu trúng tim đen của Từ Dịch Phong, những điều Thư Viễn làm trước nay anh đều tự nói với lòng mình rằng đó là bổn phận của một người vợ.
Thấy vẻ mặt mông lung của anh, Vũ Ôn biết mình đã đoán đúng.
- Không nói chuyện với cậu nữa, tự kiểm điểm bản thân đi.
Anh đẩy Dịch Phong vào rồi quay về nhà của mình.
- Thiếu gia có cần tôi làm gì không ạ?
- Không cần, cứ đi làm việc của các cô đi.
- Dạ.
Han thấy anh ngồi bơ vơ giữa phòng khách rộng lớn, cô có chút để ý.
- Chờ đã!
- Dạ?
Tiếng gọi giật của Từ Dịch Phong cũng làm Han đứng tim.
- Ngài có gì sai bảo ạ?
- Hôm nay mấy giờ Thư Viễn về?
Cô định trả lời anh nhưng trong đầu lại loé lên ý nghĩ nghịch ngợm.
- Thưa ngài, hiện tại tôi không mang điện thoại ở đây, tôi có thể mượn máy của ngài để gọi cho thiếu phu nhân được không ạ?
- Hỏi xem ở đây có ai mang máy theo không?
- Thưa thiếu gia, ở đây có quy tắc các người hầu không được phép mang di động bên người trong giờ làm việc nên không ai có đâu ạ.
- Vậy thì thôi, đẩy ta về phòng.
- Dạ.
Thấy Dịch Phong không hề có ý định gọi cho Thư Viễn nữa, Han vô cùng hụt hẫng, "Sao ngài lại bỏ cuộc nhanh như vậy? Phải mau chóng gọi điện cho Tiểu Viễn của chúng tôi đi chứ ạ!".
Cô trong lòng hậm hực đẩy gia chủ về phòng.
- Nhưng tôi hỏi mấy giờ cô ấy về, tại sao lại cần điện thoại?
Anh vẫn một mực hỏi về giờ giấc của Thư Viễn.
- Tại vì tôi không biết thưa thiếu gia.
"Thực ra là tôi có biết ạ".
Vì Từ Dịch Phong quay lưng với Han nên không nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của cô lúc này.
- Đây là ý tôi cho phép, về phòng lấy điện thoại của cô và liên lạc với Thư Viễn đi.
- Dạ thưa ngài.
Một lúc sau, Han đã quay lại, cô bấm gọi một dãy số.
- Em nghe ạ!
Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói êm tai của Thư Viễn.
- Tiểu Viễn à, hôm nay mấy giờ em sẽ về vậy?
- Hôm nay em có nhiều việc quá chị ạ, chắc tầm tám giờ tối em sẽ về, chị chăm sóc cho Dịch Phong giúp em nhé!
- Em cứ yên tâm làm việc!
- Dạ cảm ơn chị rất nhiều, em chào chị!
Điện thoại đã ngắt, Han không nói gì, thực ra tim cô đang đập thình thịch xem phản ứng của Dịch Phong thế nào, cảm giác như trải nghiệm cá cược vậy.
- Chờ cô ấy về rồi ăn tối, lui ra đi.
- Dạ vâng thưa ngài, tôi xin phép.
Han hớn hở chạy ra ngoài, bàn tay đấm vào không trung thể hiện sự phấn khích.
Từ lúc Tâm Khắc rời khỏi cái nhà này, cô thấy ở đây như thiên đường, Han lúc này còn đang mải mê dồn toàn tâm toàn ý để chăm lo cho thiếu phu nhân đích thực trong lòng mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...