Buổi chiều tà nhuộm
chân trời thành một mảnh màu đỏ, sa mạc mênh mông càng có vẻ xa xôi
trống trải, mặt hồ yên ả trong như gương, là cây liễu đỏ lay động dáng
người, trên bờ nối thành một đám mây màu tím nhạt.
“Thải liên nam đường thu, liên hoa quá nhân đầu. Đê đầu lộng liên tử, liên tử thanh như thủy.
Trí liên hoài trong tay áo, liêm tâm triệt để hồng. Hồi ức lang lang không tới, ngửa đầu vọng phi hồng”
(*Đây là Khúc Tây Châu là tên dân ca nhạc phủ Nam Triều ( nhạc phủ: quan đời
Hán chuyên sưu tập thơ ca dân gian và âm nhạc, đời sau gọi những thể thơ và tác phẩm làm theo loại này cũng là nhạc phủ). Là bài thơ trữ tình
dài nhất trong dân ca nhạc phủ Nam Triều, lúc trước được coi là tác phẩm tiêu biểu của dân ca nhạc phủ Nam Triều. Trong thơ miêu tả một thiếu nữ từ đầu mùa xuân đến cuối mùa thu, từ thực tế đến cảnh trong mơ, đau khổ nhớ người yêu thương, tràn đầy nồng đậm hơi thở cuộc sống và sắc thái
tìm cảm tươi đẹp, thể hiện rõ ràng đặc sắc của vùng sông nước Giang Nam
và biểu hiện sự khéo léo.)
Nhịp tim chợt tấu như nhịp trống, nàng theo tiếng chạy như bay.
“Này – ” Nhan Tiêu không hiểu ra sao nhìn thoáng qua bước chân mất trậy tự của nàng, đành phải gia tăng cước bộ đi theo.
Lại còn nhớ một hồ màu xanh biếc, từng đóa hoa sen hồng nhạt dính sương mai trong suốt, nàng cùng y đi Tiểu Châu, y đánh đàn, nàng vọc nước, ngẫu
nhiên nghịch ngợm hái xuống một đóa đánh lén y, trước đó một giây rõ
ràng bàn tay thon dài kia còn lưu luyến ở trên dây đàn, nháy mắt tiếp
theo lại chính xác bắt được đóa hoa sen nàng ném tới.
Tiếng nhạc róc rách, chấn động không biết là dây đàn, hay tiếng lòng nàng.
Khi bình tĩnh lại, nàng nâng cằm chăm chú nhìn phía bên sườn gương mặt tuấn tú của y, nàng còn không biết xấu hổ tưởng rằng thứ mới ném là tú cầu,
cảm thấy đỏ mặt liền quay đầu làm bộ xem phong cảnh trên hồ, sợ bị y
nhìn ra manh mối.
Ánh nắng màu vàng xế chiều trong không khí, lửa trại đã được đốt lên, bạch y nam tử ngồi trên chiếu sáng ngời trong ánh lửa, trên gối gối cầm, ngón tay tung bay, gió nhẹ tràn vào, thổi bay
một chút đốm lửa nhỏ, cũng thổi bay vạt áo của y.
Vị Vãn cứ như
vậy cách đống lửa nhìn y, dung nhan tuấn tú, tiếng đàn trong vắt lại du
dương, y cảm giác được ánh mắt của nàng, thì cười nhẹ với nàng.
Vị Vãn cũng cười, rốt cuộc rũ mắt xuống, một chút ánh sáng cuối cùng trong mắt chậm rãi tắt - nàng muốn nghe tiếng đàn, nàng muốn thấy nụ cười
tươi tắn này, nhưng luôn cách trăm ngàn núi sông.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Tiếng sáo tươi đẹp lại xao động phá vỡ tiếng đàn yên tĩnh nhàn hạ, rồi lại
thần kỳ hợp lại, yên tĩnh khẽ động, lộ ra một loại phong tình kỳ lạ.
Tiếng sáo này lúc cao lúc thấp, giống như lời nói thì thầm nhỏ nhẹ, lại như
ngâm xướng bừa bãi, khiêu khích giác quan của mỗi một cá nhân, Vị Vãn
theo tiếng nhìn sang, không hề ngoài ý muốn chạm phải một đôi mắt màu
xanh tà mỹ, Tạ Khâm nhìn nàng, khóe miệng giương nhẹ.
Ngay sau đó một bóng dáng thướt tha nhảy tới trước người y, vây quanh y múa - là nữ tử Dị tộc mũi cao mắt sâu, khuôn mặt xinh đẹp lại dã tính, vô cùng làm
càn liếc mắt đưa tình.
Tiếng nhạc dừng lại thời khắc đó, nàng ta
thuận thế tiến sát vào trong lòng Tạ Khâm, một đôi cánh tay gắt gao quấn ở trên cổ y, kẻ sau ai đến cũng không cự tuyệt, một phen ôm mỹ nhân
trong lòng, có lẽ là mỹ nhân ghé vào lỗ tai y nói gì đó, y vui vẻ cười
ra tiếng: “Thích, đương nhiên ta thích nàng!”
Lông mày Vị Vãn nhăn lại, nhớ tới ngày ấy ở đổ phường, y cũng ôm nói thích
nàng, ngày ấy là tình thế bắt buộc, hôm nay là gặp dịp thì chơi, có thể
thấy được nam nhân này không đứng đắn, chỉ sợ tình yêu ở trong miệng y
cũng không đáng một đồng
Đang lúc xuất thần lại nghe một tiếng
kêu thảm, mới vừa rồi mỹ nhân còn đang làm nũng cầu vui, đã bị ném ra
ngoài rất xa, thiếu chút vào trong đống lửa, mà trong tay Tạ Khâm đã cầm sẵn một chủy thủ, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi xem ta là ai hả?”
Trong nháy mắt, nhạc hay múa đẹp bên hồ biến thành ma quỷ chém giết tàn khốc, Vị Vãn khiếp sợ nhìn đám thành viên trong thương đội mới vừa rồi còn
nâng cốc cùng vui với bọn họ đã rút loan đao ra đánh về phía đám người
Tạ Khâm, trong bóng ảnh đao kiếm, máu tươi bay lên, nhuộm đỏ bóng đêm kỳ lạ.
Ngưng mắt nhìn nơi ảnh đao kiếm thoáng qua, nàng phi thân
xông đến, chỉ cảm thấy sau lưng xẹt qua đau nhức, rồi lập tức mất đi ý
thức.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
“Mọi người tránh ra!” Dung Trạm quát lớn, mặt mũi xưa nay tao nhã lại đang
căng thẳng, hắn cẩn thận để nữ nhân trong lòng đến trên giường, xé áo
sau lưng nàng, vẻ mặt càng trầm xuống.
“Dao găm chứa chất độc.” Tạ Khâm quan sát làn da màu đen xanh quanh miệng vết thương, ngắn gọn lên tiếng.
“Tần Qua, lấy nước sạch tới đây.” Dung Trạm không cần nghĩ ngợi phân phó.
“Điện hạ - “ Tần Qua cả kinh quên cả đổi xưng hô.
“Còn không mau đi!” Dung Trạm giương mắt, giọng nói phá lệ nghiêm khắc.
“Huynh muốn làm gì?” Đợi khi Tần Qua bưng nước đến, Tạ Khâm đưa tay ngăn cả
Dung Trạm cúi người, giọng điệu nhàn nhạt, “Thân thể của chính mình vẫn
còn chưa hồi phục, muốn cả hai đều ngã xuống sao?”
Dung Trạm sợ
run, chau mày lại nói: “Mặc kệ nhiều như vậy, nàng là vì cứu ta mới bị
thương, ta không thể để nàng gặp chuyện không may.”
“Vậy thì để cho ta tới.” Tạ Khâm vỗ vỗ bờ vai của hắn, ngay sau đó cúi thân mình xuống hút độc trên miệng vết thương Vị Vãn.
Có thể là có cảm nhận sâu sắc, vốn người đang ở trong hôn mê lại không an
phận vặn vẹo đứng lên, Dung Trạm đưa tay muốn đè nàng lại, lại bị tay
nàng bắt lấy, hung hăng nắm chặt.
Hắn nhịn đau để nàng nắm, lại
thấy cặp mắt khép chặt kia chảy ra hai giọt lệ, óng ánh trong suốt, từ
trên khuôn mặt trắng bệch chảy xuống, thấm vào gối, trong miệng nàng thì thầm, lại nghe không rõ ràng đang nói cái gì, chính là trên khuôn mặt
nhỏ nhắn kia lộ ra đau đớn và tuyệt vọng, thấy thế làm lòng hắn chua
xót.
Kìm lòng không đậu, hắn vươn tay lau mồ hôi trên trán nàng,
vén tóc rối dính ở trên gò má nàng, ngón tay lưu luyến ở trên da thịt
nhẵn nhụi theo bản năng.
Khóe mắt Tạ Khâm liếc thấy động tác của hắn, trong mắt hơi lóe lên, lại cái gì cũng chưa nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...