Vì Sơ Ý Tôi Lỡ Cướp Mất Kịch Bản Vai Nữ Phụ


Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Hương
Vì chuyện khúc mắc kia, nên lúc nằm trên giường thì cả hai đều đưa lưng về phía đối phương.
Tuy cả hai không đắp cùng chăn, nhưng vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.

Dù sao trước đây hai người toàn nằm ngủ một mình, bây giờ có người nằm bên cạnh, quan hệ hai người lại… chính là… trước lạ sau quen.
Cũng bởi vì chưa quen, nên cả hai người đều bị mất ngủ.

Họ lắng nghe hơi thở của nhau, cảm nhận mùi hương từ cơ thể đối phương.

Còn nhạy bén quan sát một cách thầm lặng từng chuyển động của đối phương.

Sau một hồi phân vân do dự, Vân Thư nhấp nháy khóe môi, đột nhiên cô xoay người lại, bàn tay của cô run rẩy chạm vào chăn của người kia, ngón tay đụng phải lưng của Phó Nhiên.
Phản ứng đầu tiên của anh là ngạc nhiên, sau đó anh quay lại nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, ôm chặt cô vào lòng, đầu của cô tựa vào lồng ngực của anh.

Cùng lúc đó, cái chăn nhỏ đáng thương đã bị Vân Thư đá lăn lóc xuống sàn nhà.
Cơ ngực của anh vừa rắn chắc vừa mềm mại, cô ngơ ngác nhìn.

Bờ môi nhỏ nhắn Vân Thư khẽ mở ra: “Phó… Phó…”
Vì quá hoảng sợ, nên cô bây giờ không thể nói lên lời.
Phó Nhiên cũng không khá hơn là mấy, khuôn mặt anh dần đỏ ửng lên, thở hổn hển, vì không muốn để cô nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của mình nên anh đã ôm chặt lấy cô, giọng nói trở nên khàn khàn: “Là Phó Nhiên, em mau gọi anh là Phó Nhiên, em mau gọi tên của anh đi.”
Trái tim Vân Thư đập thình thịch, cô thở hổn hển, cổ họng của cô trở nên khô khác, ngay cả giọng nói cũng trở nên khô khốc: “Phó… Phó Nhiên.”
“Ừ, Vân Thư.” Ôm chặt lấy cô gái trước mặt, Phó Nhiên nhắm mặt lại, cằm của anh đặt lên cái đầu nhỏ của cô.
Khuôn mặt Vân Thư đỏ ửng lên, không ngờ lúc anh gọi tên của cô lại dễ nghe như vậy.

Cô không biết nên diễn tả như thế nào!
Cô kéo chiếc áo sơ mi của Phó Nhiên—— vị kim chủ đáng thương này vì không có đồ ngủ, nên đành phải mặc áo sơ mi cùng quần âu—— cô cảm nhận Phó Nhiên ngày càng ôm cô chặt hơn, tuy không làm cô đau nhưng khiến cô không thể thoát ra được.

Vân Thư cũng không có ý định rời đi, cô có hơi thắc mắc.
“Phó Nhiên, anh… có phải muốn…”
Có phải anh muốn làm… chuyện kia không?
Vân Thư liếm khóe môi, cô không hề có ý định từ chối, bởi vì từ khi cô nhận tấm chi phiếu cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước.


Lý do vì sao cô lại nhận tấm chi phiếu kia, không phải cô thèm tiền, mà là cô thèm khát cơ thể của anh.

Tuy tối nay, khi cô nhớ lại ký ức kiếp trước của mình, mặc dù lúc đó cô hơi hoảng sợ, nhưng khi cô nhìn thấy anh thì càng ngày càng gợi nên suy nghĩ đen tối trong đầu cô, bởi vì ——
Đây chính là nam chính! Tiêu chuẩn đã chọn nam chính? Ngoài vẻ đẹp trai ra, chắc chắn hàng to chất lượng cao!
Nhưng cô quá nhát gan, rõ ràng cô muốn chiếm lấy cơ thể của anh, nhưng cô không đủ dũng khí để nói ra.
Tuy nhiên, Phó Nhiên hiểu được ý của cô, khuôn mặt anh dần đỏ ửng lên.
Phó Nhiên nghiêm túc nói: “Em đừng suy nghĩ nhiều, mau ngủ đi.”
“Hả?” Vân Thư ngơ ngác.
Phó Nhiên đã hiểu sai ý của cô, giải thích nói: “Anh biết em chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Nên em không cần phải căng thẳng, với lại vẫn còn nhiều thời gian, đợi khi hai chúng ta trở nên thân thiết hơn.

Việc đó… để về sau nói tiếp, được không?”
Vân Thư cũng hiểu sai, cô tự cho rằng mình đã hiểu ý của kim chủ, ý của anh là muốn hai người đều tình nguyện.


Cô rất muốn nói, cô rất muốn, cô thực sự rất muốn, nhưng ——
“Đã muộn rồi, em mau ngủ đi.

Sáng mai em còn phải tham dự sự kiện đúng không? Em mau ngủ đi.”
Vân Thư lại nhớ đến lịch trình ngày mai, cô bĩu môi, vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của kim chủ ba ba, từ từ nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, tại sao cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng? Là sao nhỉ?
Tác giả nói: Ừ, một người rất muốn, nhưng lại còn ngại không nói ra, lại còn nghĩ đối phương không thích.

Người còn lại rõ ràng rất muộn nhưng lại nghĩ người kia không muốn, nên cố tình giả bộ mình không muốn.
Chỉ cần nhìn tiêu đề chương, là các bạn đã tìm ra đáp án【 ha ha ha ha ha 】~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui