Cô lại trốn việc nữa rồi.
Nhưng cái này không phải là điểm quan trọng.
Quan trọng là, anh có vẻ rất giận, rất tức giận, mà cô lại bị bắt ngồi ở "Hiện trường vụ án", khoảng cách gần làm cô cảm nhận được sự tức giận của anh, lúc nào cũng lo lắng phóng viên có thể theo sau chụp hình hay không, tiến tới sẽ phát hiện nữ chính trong tin đồn thực ra là cô.
Vì né tránh sự tức giận của anh và để không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, dọc theo đường đi cô đều cúi đầu, nếu cần thiết, cô còn có thể lấy túi che mặt mình, thẳng đến khi tới xe của anh.
Lúc xuống xe, anh liền lôi kéo cô vào trong phòng.
" Vì sao không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn?"
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, đột nhiên anh xoay người, dùng hai tay vây cô ở trên cánh cửa, vẻ mặt hung ác như muốn ăn thịt cô!
Cô hút ngụm khí, hoảng loạn dọc theo đường đi gộp lại, rốt cuộc không che dấu được.
Đầu tiên là cô mãnh liệt lắc đầu, tiếp theo khuỵu gối xoay người, muốn thoát khỏi cái trói buộc của anh, nhưng mà anh sớm đã hiểu rõ ý đồ của cô, trong nháy mắt cô thoát ra từ dưới nách, liền kéo cô vào trong lòng.
"Á! " Cô hoảng sợ la lên, cảm giác được lồng ngực rộng lớn rắn chắc của anh dán trên lưng cô.
Nhiệt độ nóng của cơ thể anh, trong nháy mắt xuyên thấu qua quần áo hai người, thấm vào cơ thể của cô, mà cánh tay mạnh mẽ của anh chặt chẽ vờn quanh cô, chặt chẽ vây quanh, như là nhà giam, làm cô trốn không được.
" Nói! Có phải em đang trốn tránh tôi?" Anh hung dữ chất vấn, cơn giận dữ nóng bỏng, suýt nữa đốt luôn da cô.
Vưu Vịnh Kỳ thấp thỏm không yên, vốn không dám mở miệng nói chuyện, đương nhiên cũng không dám thành thực trả lời. Đúng vậy, cô chính là đang trốn tránh anh, cô còn quyết định "công việc" buổi tối cũng không làm, đột nhiên anh lại xuất hiện. . . . . .
"Tại sao em không nói lời nào?" Quyền Thiên Sóc nghiêm mặt chăm chú, hoàn toàn không thể chịu đựng được cô im lặng và lẩn tránh.
Đêm đó, anh khát vọng cô như vậy, nhưng mà sự quý trọng cô cuối cùng vẫn chiến thắng dục vọng, sau đó anh ôm cô rất lâu, mới có thể mở cửa xe, đưa cô tới cửa khu chung cư- nơi anh chưa từng bước vào.
Trong nháy mắt buông tay đó, anh gần như tiêu hao hết ý chí toàn thân, mới không một lần nữa ôm vào trong lòng, nhưng mà cô cũng không quay đầu mà biến mất sau cánh cửa, sau đó một chút tin tức cũng không có.
Cho nên anh không ngủ không nghỉ, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết tất cả vấn đề, gấp rút trở về, cô không vui mừng một chút nào, một mực im lặng, đến nỗi muốn trốn thoát anh!
"Tôi.......Tôi...... Không biết nên nói gì....." Cô trả lời qua loa. Dưới sự vây quanh lửa giận hừng hực của anh, cho dù cô không dám mở miệng, cũng phải bất chấp khó khăn nói một chút.
"Không biết?" Khóe mắt nheo lại, anh tức giận đến muốn nổ tung. " Em né tránh tôi suốt ba ngày, chẳng lẽ em không biết là em đang thiếu tôi lời giải thích sao?" Nếu không phải xác định công việc lồng tiếng vẫn bình thường, anh thật đáng chết cứ nghĩ đến cô phát sinh chuyện gì!
Giải thích?
Cô có thể giải thích cái gì?
Anh như là thần tiên đứng trên đám mây, từ lâu có thói quen dạo chơi nhân gian , mà cô chỉ là một người rất bình thường, một lồng tiếng viên quá mức bình thường, đối với anh mà nói, đêm đó hôn môi có lẽ hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì, cho dù cô thật sự giải thích, lại có ý nghĩa gì?
Còn về tâm tình của cô, tội ác của cô, ngay cả nỗi đau trong lòng của cô, vốn không nên tồn tại, cho dù cô có nói, anh có thể hiểu được không? Hay là, chỉ cảm thấy buồn cười?
Nhìn cánh tay kia đan xen trên lưng cô, trong đầu cô hiện lên, cũng là một bức ảnh anh cũng một người phụ nữ khác thân mật đứng chung một chỗ. Vĩnh viễn bên cạnh anh đều không thiếu phụ nữ, cho dù lúc này cô sắm vai tình nhân của anh, tin đồn của anh với Diêu Ty chưa từng chấm dứt.
Quan hệ của anh với Diêu Ty, sớm đã không phải là nghe đồn, mà quan hệ của cô với anh, lại chỉ là một bí mật được sinh ra từ một vở kịch.
Trong lòng đau đớn kia dường như ngày càng đau, Vưu Vịnh Kỳ lại chỉ có thể nắm chặt đôi bàn tay trắng, ép buộc bản thân chịu đựng.
"Tôi......thật xin lỗi." Cô áy náy nhẹ giọng nói, đây là điều duy nhất cô nghĩ đến, phương pháp làm anh giảm bớt tức giận, chỉ là vừa mới dứt lời, cô lại lập tức cảm thấy cơ bắp đang áp trên người cô, trong nháy mắt trở nên vừa chặt vừa lạnh.
Anh xoay người buông cô ra, nhanh chóng đi tới trước mặt cô.
"Thật xin lỗi cái gì?" Anh híp mắt chất vấn, vẻ mặt trầm tĩnh mà nguy hiểm, không phải ảo giác của cô, mà cô cảm nhận được tiếng nói của anh đều là căng lên.
Cô nhịn xuống xúc động chạy trốn, rụt rè nói: "Thật xin lỗi vì làm anh tức giận."
"Tôi muốn không phải là xin lỗi!" Anh không nhịn được tăng âm lượng. " Tôi chỉ muốn em nói thật, em trốn tôi, có phải bởi vì tôi hôn em hay không?" Anh hỏi thẳng vào vấn đề, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Cô không cách nào trả lời, chỉ nhanh chóng cúi đầu, mà trốn tránh của cô, không thể nghi ngờ chính là đáp án tốt nhất.
"Đáng chết!" Anh thấp giọng rủa, cảm giác lại thêm phẫn nộ.
Anh đã dự đoán được cá tính của cô, nhất định sẽ cảm thấy bất lực khó xử, cho nên anh ép buộc bản thân buông tay, bắt buộc bản thân cho cô thời gian một đêm lắng đọng lại, tạm gác lại ngày mai nói sau, nhưng mà bất ngờ xảy ra ngoài ý muốn, phá hư kế hoạch của anh, càng làm cho cô bắt được cơ hội chạy trốn.
Cái hôn kia tốt đẹp như vậy, trong nháy mắt anh không khống chế được, anh mới hiểu rõ, có rất nhiều thứ từ lúc trong bất tri bất giác đã thay đổi tính chất, bọn anh không thể trở lại quan hệ trong sáng cố chủ và tình nhân, mà làm cô toàn tâm tin cậy dựa vào lòng ngực anh, mềm mại đáng yêu nỉ non tên của anh thì anh càng xác định, cô và anh giống nhau.
Sự thật chứng minh, bọn anh hấp dẫn lẫn nhau, hai bên đều động tâm.
Anh vì cô điên cuồng!
Suốt ba ngày không nghe được âm thanh của cô, không thấy được cô, anh gấp đến độ muốn điên rồi, anh tuyệt đối không cho phép cô lại tiếp tục trốn tránh!
Cho dù giờ phút này, anh thầm nghĩ gắt gao ôm cô, dùng nụ hôn nồng nhiệt để ôn lại vẻ đẹp của cô, nhưng là cô trốn tránh, anh chỉ có thể kiềm chế bản thân, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất, giúp cô hiểu rõ mọi thứ.
"Em chán ghét nụ hôn kia?"
". . . . . ." Cô cuí đầu thấp hơn.
Cô muốn quên đi nụ hôn kia như thế, nhưng mà nồng nhiệt và kích động mãnh liệt của anh, cũng đã in dấu thật sâu vào trong đầu, anh vừa hỏi, kỷ niệm như thủy triều trào ra, cô muốn xoay người, anh lại bắt được cô, cũng nâng mặt cô lên.
Bốn mắt nhìn nhau, rốt cuộc cô không thể che dấu được ngượng ngùng trên mặt.
Ánh sáng nóng rực chợt lóe qua ở trong con mắt đen, anh không nhịn được gợi khóe môi, cảm giác tức giận tràn đầy trong lòng, trong nháy mắt toàn bộ đều hóa thành bọt nước.
"Hay là, em chán ghét tôi?" Anh nhẹ giọng hỏi, ánh mắt nóng rực không nhịn được xảo quyệt nhìn về môi cô.
Dường như nhận thấy được dục vọng của anh, Vưu Vịnh Kỳ nghe thấy tim mình đập nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ.
Trời! Cô chính là sợ sệt như thế, sợ cường hãn và bá đạo của anh, sẽ làm cô không thể thoát ra.
Anh không phải nghiêm túc, anh chỉ đang đùa giỡn, anh còn có Diêu tiểu thư, cô nên nhanh chút đẩy anh ra, hoặc là bất chấp thưởng anh một tát, làm cho anh hiểu được lập trường của cô, nhưng mà cô lại chỉ có thể nhả ra âm thanh rất yếu ớt, rất yếu ớt cầu xin anh.
"Cầu xin anh, buông. . . . . ." Á, cô thật vô dụng.
"Không được. " Chẳng những anh nhẫn tâm từ chối khẩn cầu của cô, mà còn ôm cô chặt hơn. "Tôi rất nhớ em." Cảm giác ôm cô là tốt đẹp như vậy, anh thở dài, cũng không thể kiềm chế nỗi nhớ tràn đầy.
"Không nên như vậy. . . . . ." Nháy mắt tiếng lòng rung động, cô nhịn xuống xúc động muốn khóc, nhát gan lắc đầu.
"Vì sao? Em rõ ràng không ghét tôi."
"Tôi mới không có nói như vậy! "
"Nhưng em cũng không có phủ nhận. " Anh nâng mặt cô. "Không được lừa gạt bản thân, em hẳn là cảm giác được, chúng ta trong lúc đó --"
"Không!" Trong lúc hoảng loạn, cô chỉ có thể đưa hai tay ra, ngăn cản anh phun ra nhiều lời nói làm cho cô dao động. " Tôi, tôi phải trở về đi làm, trưởng ca không tìm thấy tôi, nhất định sẽ lo lắng, với lại chị Lương cũng sẽ hiểu lầm, nếu cô ấy nói ra chuyện này, vậy thì nguy rồi." Cô quay khuôn mặt điêu khắc, cũng vội vàng rời đi ngực của anh.
"Cô ta sẽ không nói, người phụ nữ kia không cái can đảm đó." Anh bắt được cô, lại một lần nữa kết thúc chạy trốn của cô.
"Nhưng nhận ra tôi, có lẽ không chỉ có chị Lương." Cô vội vàng lại nói, không nhịn được liên tưởng đến Diêu Ty. Nếu cô ấy xem tin tức này, có thể khó chịu hay không? Có thể tìm anh cãi nhau hay không?
Cảm giác tội ác lập tức tràn đầy lòng ngực, trong lòng Vưu Vịnh Kỳ nặng trĩu gần như không thể hô hấp.
"Thì tính sao? Cô vốn chính là người của tôi, cho dù bị người khác biết, đó cũng là sự thật. " Quyền Thiên Sóc lại cho rằng đây không có gì ghê gớm, thậm chí cho rằng đây là một chuyện tốt.
Đám nhà báo này thích bắt gió bắt bóng, thậm chí biên soạn tin đồn không có thật, khó được có một lần như vậy, đám nhà báo này cuối cùng viết đúng một chuyện, nếu thực sự có người nhận ra cô, anh nhất định sẽ hào phóng thừa nhận đoạn tình cảm này, cũng thuận tiện biểu thị công khai chủ quyền với toàn thế giới, làm cho đàn ông mơ ước cô triệt để hết hy vọng!
Quyền Thiên Sóc phơi phới ảo tưởng tương lai, Vưu Vịnh Kỳ lại trợn to mắt kinh ngạc, hiểu lầm ý tứ của anh.
Chẳng lẽ ý tứ của anh là, cũng bởi vì cô không kháng cự anh được, để cho anh hôn, cho nên anh liền cho rằng cô là đồng ý " Chơi một chút" với anh?
Anh cho rằng cô là cái loại phụ nữ tùy tiện?
Trước nay chưa từng tức giận cuốn sạch lý trí của cô, cô dùng sức đẩy anh ra, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Không dự đoán được cô nói chạy là chạy, Quyền Thiên Sóc sửng sốt một giây, mới đuổi theo.
"Em muốn đi đâu?"
"Tôi muốn đi làm!" Cô cũng không quay đầu lại la to, lần đầu tiên, thành công nói một lời nói dối.
Rốt cuộc cô không thể ở trước mặt anh làm bộ như không có việc gì, cô rời đi nhanh chút, nếu không cô nhất định sẽ không nhịn được khóc lên thành tiếng!
"Chúng ta còn chưa nói xong." Cau mày, anh tự tay đè lại cánh cửa.
Cô hít một hơi, cảm giác nước mắt nóng trong nháy mắt tràn đầy hốc mắt, vì che dấu bản thân yếu ớt, cô nhanh chóng nắm chặt hai đấm, tìm lý do. " Hôm nay phần diễn rất quan trọng, tôi không thể vắng họp, buổi tối chúng ta cũng có thể bàn lại."
"Em. . . . . ." Có một nháy mắt, Quyền Thiên Sóc cho là mình nghe được tiếng khóc, nhưng giọng nói của cô hết lần này tới lần khác lại lạnh và yên tĩnh như vậy, ổn định, thậm chí là hờ hững.
Đây là lần đầu tiên anh khát vọng có được một người phụ nữ như vậy, anh muốn ôm cô, muốn hoàn toàn độc chiếm cô, nhưng đối với cô mà nói, quả nhiên vẫn là quá đột ngột sao?
Thực rõ ràng, cô một mực trốn tránh, hơn nữa tương đối do dự.
Anh hiểu được mọi thứ đều xảy ra quá nhanh, cũng hiểu được cô quá mức bảo thủ, cần càng nhiều thời gian suy nghĩ, nếu như có thể, anh nhất định sẽ chậm rãi dụ dỗ cô, chứng minh tâm ý của mình với cô, nhưng anh không có thời gian!
Ba ngày nay chuyến đi về vùng phía nam hoàn toàn là ngoài ý muốn, kế tiếp chuyến đi Nhật Bản, là hành trình một tháng trước đã lên lịch xong, chuyến bay Nhật Bản, anh hiệp đàm nội dung một bộ phim hoạt hình khác --
Đáng chết! Nếu cô không phải là nhân vật nữ chính do anh tuyển chọn, nếu "Hồn chi ca" Có thể lùi lại vài ngày phát sóng, anh nhất định sẽ mang theo cô xuất ngoại.
Xa nhau ba ngày cũng đã là cực hạn của anh, nhưng mà chuyến đi lần này, anh lại ở Nhật Bản nghỉ ngơi một tuần!
"Tôi thật sự cần phải đi. " Nhìn bàn tay lớn trên cánh cửa, Vưu Vịnh Kỳ dùng sức nháy ánh mắt, mới thành công che dấu nước mắt.
Quyền Thiên Sóc phiền chán cào bới tóc, trong khoảng thời gian ngắn cũng tìm không được lý do lưu lại cô.
Cô nói đúng, hôm nay buổi diễn rất quan trọng, mà hai giờ sau, anh phải ngồi trên máy bay đi Nhật Bản, cô và anh, đều không có dư thời gian để có thể lãng phí.
"Được rồi, chờ tôi sửa sang lại hành lý, tôi sẽ đưa em quay về công ty, nhưng mà chờ tôi từ Nhật Bản trở về, tôi ta muốn lập tức nhìn thấy em."
Anh quay người cô lại, dùng biểu cảm nghiêm túc trước nay chưa từng có, nói: "Đến lúc đó, chúng ta nhất định phải nói xong chuyện này ."
Anh muốn đi Nhật Bản?
Tuyên bố bất thình lình của anh, tuy rằng làm cho cô cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng làm cho cô thở phào nhẹ nhõm, anh đi Nhật Bản cũng tốt, như vậy cô còn có đầy đủ thời gian hoà hoãn tâm tình của mình.
Để đến khi gặp lại thì cô chắc chắn càng thêm bình tĩnh đối mặt với anh.
Cô và anh chỉ có thể là quan hệ tình nhân và cố chủ, trừ lần đó ra, không có khác.
`````````````````````````` ta là dãy phân cách```````````````````````````````
Thời gian qua rất nhanh, dưới sự hợp tác chặt chẽ tất cả thành viên lồng tiếng cùng cố gắng, tiến độ lồng tiếng "Hồn chi ca " đã thuận lợi đi tới hồi kết, tuy rằng còn hai tập nữa mới kết thúc, nhưng dưới sự xuất hiện của luồng không khí lạnh, cách ngày được nghỉ là vào buổi tối, nên có người đề nghị trước tiên tự tổ chức Lễ Chúc Mừng, mời một đám đi ăn lẩu.
Bởi vì lúc trước đã vắng mặt nhiều lần, nên lần này Vưu Vịnh Kỳ không tiện từ chối, mới tan tầm, cô liền đi theo vài đồng nghiệp nữ, ngồi lên xe của đồng nghiệp nam, đi tới quán lẩu được tạp chí bình chọn hạng nhất.
Thời tiết rét lạnh, cho dù mặc áo khoác lông vào, tay chân cô vẫn là lạnh như băng, hơn nữa mưa phùn nhẹ nhàng kéo dài không dứt, lại làm cho cô không hiểu sao tâm trạng lại tụt dốc.
Xuyên qua cây dù bên cạnh, cô nhìn phía bầu trời mờ mịt kia, không nhịn được đoán Tokyo chắc chắn càng rét lạnh thêm, tuy rằng xác suất tuyết rơi không lớn, nhưng tiếp xúc nhiệt độ âm này cũng đủ làm cho người ta cắn răng chịu đựng.
Ngày đó vì tận dụng thời gian đưa cô quay về công ty đi làm, anh chỉ biết lấy mấy bộ âu phục nhét vào túi hành lý, quần áo như vậy đủ để anh chống lạnh sao? Tuy rằng trong cao ốc thương mại ở Nhật Bản đều có thiết bị sưởi ấm, nhưng nếu ăn mặc không đủ ấm, vẫn có thể dễ bị cảm lạnh ——
Á, đợi chút, cô đang suy nghĩ cái gì vậy?
Không phải cô đã quyết định tốt là sẽ quên anh, mặc kệ anh nói cái gì, làm cái gì, không bao giờ chịu ảnh hưởng của anh nữa?
Hiện tại cô đang làm cái gì vậy nè?
Vậy mà cô đứng dưới mưa, lo lắng anh có thể bị cảm hay không?! Cô, cô cô cô cô nhất định là điên rồi!
Nắm cây dù, Vưu Vịnh Kỳ vội vàng thu hồi tầm mắt, không nhịn được chán nản gõ đầu của mình.
Ngu ngốc, cô thật sự là ngu ngốc!
Cô nên lo lắng hẳn là cuộc đối thoại sáng ngày mai, ngày mai là ngày anh hẹn về nước, đến lúc đó cô nhất định phải kiên định lập trường, xin anh quên đi chuyện đêm đó, hơn nữa xin anh đối đãi Diêu tiểu thư thật tốt, nếu không "Nhiệm vụ tình nhân" tới đây thôi sẽ chấm dứt, cho dù anh đuổi cô ra khỏi công việc, cô cũng không tiếp tục ——
"Đến rồi đến rồi! Chính là quán này, cũng may xe ngừng không xa, nếu không thật sự sẽ lạnh chết."
Phía trước, đồng nghiệp nữ phụ trách đặt bàn bỗng nhiên ồn ào lên, chống cây dù đi trước làm gương chạy tới cửa quán lẩu, những người khác bắt chước làm theo, cũng hưng phấn chạy như bay vào quán lẩu đầy hơi nóng.
Trên lối đi bộ, chỉ còn cô từ từ đi, đồng nghiệp nam phát hiện cô rời khỏi đội, lập tức quay trở lại đến cạnh cô.
"Tiểu Kỳ, làm sao vậy? Sắc mặt giống như không tốt lắm. " Đồng nghiệp nam quan tâm hỏi.
"Hả?" Vưu Vịnh Kỳ vội vàng hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn đồng nghiệp nam bình thường hay chiếu cố cô. "À, em không sao, em chỉ đang nghĩ một số việc." Cô cười miễn cưỡng.
Đồng nghiệp nam lẳng lặng nhìn cô hai giây, sau đó dịu dàng đưa tay sờ tóc của cô. " Mấy ngày nay em thường thường không tập trung như vậy, có phải có tâm sự hay không?"
Nụ cười trên mặt đóng băng, Vưu Vịnh Kỳ không dấu vết tăng nhanh cước bộ, né tránh đụng chạm của đồng nghiệp nam.
"À —— không, không có, có thể chỉ là hơi mệt, không cẩn thận ngẩn người." Hỏng bét, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh ta như vậy động tay động chân với cô, cô biết anh ta tựa hồ đối với cô —— Á, có ý tứ, cũng biết anh chỉ là quan tâm cô, nhưng anh ta chạm vào làm cô cảm thấy không thoải mái.
Cô thật không biết, rõ ràng đều là đàn ông, nhưng mà Quyền Thiên Sóc chạm vào, chưa từng làm cô bài xích qua, mà ngay cả lần đó anh đặt cô trên sô pha, thô lỗ thoát áo khoác trên người cô thì cô cũng chỉ cảm thấy sợ sệt, xấu hổ, thậm chí có một dòng rung động nói không nên lời ——
Á, dừng dừng dừng!
Tại sao cô lại nhớ tới anh?
Quả thực là cô hết thuốc chữa!
"Tiểu Kỳ, ăn lẩu xong, chúng ta lại đi ca hát được không?" Đồng nghiệp nam chưa từ bỏ ý định, lại đến bên cạnh cô.
"Xin lỗi, em không biết ca hát, anh vẫn là hẹn người khác đi. "Vưu Vịnh Kỳ lập tức hối hận, tại sao chính mình lại không một mạch chạy vào quán lẩu.
"Nhưng là anh chỉ muốn hẹn em."
"Còn tại sao chỉ muốn hẹn ——"Thẳng đến lúc này, Vưu Vịnh Kỳ mới phát hiện đồng nghiệp nam vẻ mặt thâm tình, suy nghĩ vừa chuyển, trong lòng cảm giác xấu hổ lập tức đánh úp lên, cô bất chấp lễ phép, chỉ có thể không tự nhiên né tránh đề tài. " Á —— tất cả mọi người đi vào, chúng ta cũng mau đi thôi, đừng để mọi người đợi lâu."
"Tiểu Kỳ ——"
"Thời tiết lạnh quá, em đi vào trước!" Cầm cây dù, da đầu cô run lên đi tới cửa quán lẩu, cho dù lúc này điện thoại trong túi của cô đúng lúc vang lên một hồi chuông, cô cũng không còn dám dừng bước lại.
Ông trời, chẳng lẽ cô ám chỉ không đủ rõ ràng sao? Vì sao anh vẫn chưa từ bỏ ý định?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...