Nếu đúng như những gì Bùi An Nhi nói thì tương lai nhân vật chính của thế giới này cũng không phải là sống với nhau hạnh phúc mãi đến già.
Là do cốt truyện có vấn đề hay thế giới này có vấn đề.
Quả nhiên, cái gọi là xuyên thư chỉ là màng bọc cho thế giới bị mục nát từ bên trong.
Bùi An Nhi không thể làm ra việc này được.
Vì nó quá sạch sẽ, sạch sẽ tới nỗi tưởng chừng như chỉ là một sự trùng hợp.
Là ai đang ở đằng sau thao túng việc này.
Là kẻ đột nhập vẫn là một người khác?
Nhìn lại Bùi An Nhi đang điên cuồng ngào thét, Diệp Doanh Như đau đầu không thôi.
Cô nhận ra từ khi bước vào thế giới này không chỉ cô mà còn rất nhiều người khác tính cách và hành động trở nên táo bạo và thái quá lên.
Như Bùi An Nhi bây giờ, rõ ràng hiện tại cô ta không hề bình thường chút nào.
Phải làm sao đây?
"Bùi An Nhi, bình tĩnh lại đi!"
Dường như lời nói của Diệp Doanh Như cũng chưa thể đả động đến Bùi An Nhi, cô ta vẫn điên cuồng trách móc mọi thứ.
Như thể thế giới này rất bất công với cô ta.
"BÙI AN NHI! CÔ RẤT TỐT, CHỈ LÀ CHƯA TÌM ĐƯỢC NGƯỜI THẤY CÔ TỐT MÀ THÔI!"
Bùi An Nhi bỗng dừng la hét lại, lâu lắm rồi mới có người nói cô như thế.
Từ khi trọng sinh, ngoài việc cô gắng thiết lập bẫy cho Mã Tiểu Y, biến Hứa Y Na thành quân cờ thì hình như cô chưa làm một điều gì đó cho bản thân cô thật sự.
Sống trong tính toán cũng khiến cô rất mệt mỏi, nhưng vì tương lai cô chỉ có thể liều chết đâm theo.
Bố mẹ cô yêu thương cô nhưng cô sẽ mãi không thể nào hiểu được cách yêu của họ, dù thôi miên bản thân bao lần thì cô vẫn luôn không thể không ngừng ghét họ.
Lúc này Diệp Doanh Như lại nói tiếp: "Quay đầu vẫn kịp, cô có thể có cuộc sống tốt hơn, tại sao phải đâm đầu vào một ngõ nhỏ tối tăm? Bùi An Nhi, trước đây chỉ là chưa gặp người hợp duyên mà thôi, không phải do cô cũng không phải do chúng tôi.."
Diệp Doanh Như không giỏi an ủi người khác, cô chỉ có thể nói ra những gì hiện tại bản thân nghĩ được.
"Thật..
Thật sao?"
"Là thật, Bùi An Nhi rất tốt, rồi sẽ có người nhận ra điều đấy và yêu thương cô nhiều."
"Cô đang dỗ dành một đứa trẻ sao Diệp Doanh Như? Nhìn lại đi, tôi sống hai đời rồi, những điều cô nói sao tôi không hiểu chứ?"
[Ký chủ gặp phải đối thủ khó chơi rồi, ngài không có hào quang nhân vật chính đâu nên đừng suy nghĩ đến việc cảm hóa họ bằng vài lời đường mật.]
Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu, đồ hệ thống vô dụng.
[..] Nó cũng chỉ là nói sự thật thôi mà.
"Bùi An Nhi, cô nói cô sống hai đời rồi, đạo lý tôi nói ra cô cũng hiểu, vậy tại sao cô lại vẫn cố chấp đi vào lối mòn? Cô nghĩ cuộc sống của cô là khổ nhất ư? Thật sự tôi không hiểu nổi cô nghĩ gì, nhưng mà nhớ kỹ làm người thì nên có bộ dạng của con người, đừng có suốt ngày đội lót người rồi làm những việc mà chỉ có s** v** làm.
Tôi không có nghĩa vụ giáo dục hay đưa cô quay về con đường đúng đắn, nhiệm vụ của tôi liên quan đến cô cũng xong rồi, chỉ cần cô không chạm vào điểm mấu chốt của tôi thì tôi sẽ không động đến cô.
Cô thích làm gì thì làm, muốn biến thành gì thì biến, nhưng nhớ kỹ, mây tầng nào gặp gió tầng ấy, hạng người như cô muốn được đối xử tốt thì nên thay đổi đi, vẫn còn kịp."
Nói xong, Diệp Doanh Như xoay bước rời đi, bỏ mặc Bùi An Nhi vẫn còn thẫn thờ ở đó.
Mấy hôm sau.
Vụ Mã Tiểu Y đã được giải quyết, Hứa Mỹ Na thừa nhận mọi chuyện và bị dư luận chỉ trích suýt bị đuổi học, nhưng nhờ Mã Tiểu Y cầu xin nên cô ta vẫn có thể tiếp tục đi học.
Tại sao Bùi An Nhi lại không xuất hiện ư? Là do Hứa Mỹ Na ôm trọn mọi trách nhiệm chứ sao.
Nghe nói hai người trở thành bạn thân.
Tính tình có chút thay đổi nhưng vẫn khiến người khác khó chịu.
Chắc phải để họ chút thời gian mới thật sự khác.
Dù không biết lời nói khi ấy có tác động được đến Bùi An Nhi hay không nhưng chuyện đó cũng chả ảnh hưởng gì đến Diệp Doanh Như nên cô không tiếp tục đào sâu tìm hiểu.
Sau đó, Diệp Doanh Như không hề rảnh rỗi, cô phải đi làm việc tốt để tích lũy năng lượng cho hệ thống.
Vì làm riêng mà không thông qua các tổ chức nên Diệp Doanh Như cũng gặp rất nhiều khó khăn và vất vả.
Cô dùng tiền tiêu vặt của nguyên chủ gửi tặng cho trại trẻ mồ côi, tham gia các loại hoạt đồng từ thiện, tham gia hiếnmáu, chăm sóc người bệnh, làm cơm miễn phí chưa việc nào là Diệp Doanh Như chưa thử.
Thậm Chí cô còn vào những ngôi làng thật sâu thật xa để phổ cập kiến thức, xây nhà, làm đường, giải cứu các cô gái bị bắt cóc.
Vì chỉ có một mình nên Diệp Doanh Như cũng suýt chết mấy lần vì nhiều lý do, nhưng cuối cùng hóa dữ thành lành.
Nhưng cô biết rằng có người đang ở sau giúp đỡ cô, cứu cô khỏi những hiểm nguy.
Tiền tài cô đập vào những việc này không ít, nhưng cha mẹ nguyên chủ chưa bao giờ hỏi cô rằng số tiền ấy đã đi đâu.
Chỉ biết khi nào cô cần thì sẽ gửi thêm.
Có cha mẹ như thế Diệp Doanh Như cảm thấy rất thoải mái, tài chính không phải lo, chỉ việc góp một phần sức lực vào những công việc này.
Dần dần việc cô làm không chỉ để tích lũy năng lượng cho hệ thống, mà còn giúp cô hiểu nhiều chuyện hơn, cô dần mang cả tâm đi vào.
Một năm chớp mắt cái đã đi qua.
Hệ thống từ trong ngủ đông cũng tỉnh dậy: [Ký chủ! Ta nhớ ngài quá!]
Nghe thấy hệ thống ở nói chuyện, Diệp Doanh Như biết đã đến lúc phải xử lý kẻ sau màn rồi.
Ngươi ngủ ngon thật đấy hệ thống.
Đã lấy được thông tin ta cần chưa.
[Đang ở dowload, ký chủ chờ trong giây lát]
[Đã hoàn tất việc tải xuống]
Diệp Doanh Như im lặng chờ đợi hệ thống.
[Ký..
Ký chủ..]
Sao vậy?
[Thông tin từ chủ hệ thống cho thấy nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ nam phụ Đỗ Mạc Viễn và bắt lấy kẻ đột nhập.]
Kẻ đột nhập?
[Đúng vậy, thế giới này vốn dĩ không có nhiều năng lượng xấu như bây giờ nhưng bỗng một ngày kẻ đột nhập xuất hiện và thay đổi nó hoàn toàn.
Trước khi ký chủ đến đây, cũng có vài người thử sức nhưng đều thất bại, thậm chí giúp kẻ đột nhập mạnh hơn.
Hắn ta thay đổi nhân sinh của mọi người, trương dương, tùy ý, ngạo mạn, độc ác.
Dù không hiểu làm cách nào hắn có thể thay đổi nhiệm vụ của chúng ta nhưng thế giới đang dần được chữa khỏi]
Tại sao ta lại bị xuất hồn sang thế giới khác?
[Là Thiên Đạo của thế giới này muốn bảo vệ ký chủ, nó chỉ có thể giúp ký chủ tránh xa kẻ ác kia và khi đủ nănglượng sẽ giúp ký chủ quay lại]
Thiên Đạo đúng là rất coi trọng ta.
[Có lẽ do ngài là người được chọn? Hoặc là linh hồn của ngài mạnh mẽ nên thiên đạo đã chọn ngài? ]
[Ký chủ, giờ chúng ta nên làm gì? ]
Tất nhiên là tìm kẻ đột nhập rồi.
Chỉ là một con chuột cống mà lại khiến ta phải mệt mỏi như này, chỉ cần kiếm được hắn ta sẽ không để hắn lành lặn đi ra.
[..
Nhưng..
Người đó rất mạnh]
Ngươi không cần lo lắng, bởi vì ký chủ nhà ngươi cũng không có yếu.
[..] Sự thật là nó không tin tưởng ký chủ nhà mình cho lắm..
[Đúng rồi ký chủ, nam phụ..]
Ta không gặp qua hắn, đến bóng dáng cũng chả thấy đâu.
Như thế mất tích khỏi thế gian này vậy.
[ Liệu có phải do kẻ đó làm? ]
Không đâu, hắn vẫn rất an toàn.
Dù không hiểu lý do gì nhưng Diệp Doanh Như tin rằng Đỗ Mạc Viễn không gặp nguy hiểm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...