Editor: Tứ Phương Team.
Chỉ đạo xong công việc cho học sinh, hơn nửa ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng Vi Tưởng đâu nữa, trong lòng Lộ Thượng thầm nghĩ không phải mới vừa rồi mình nói chuyện quá nặng lời, khiến tiểu cô nương tức giận bỏ đi rồi chứ.
Bất quá sau khi xong việc anh vẫn theo bản năng tìm kiếm, phát hiện cô không đi chỉ là đứng ở cuối hành lang suy nghĩ gì đó, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Đứng ngược chiều ánh sáng, bóng dáng mảnh khảnh của cô dường như một bức hoạ duy mĩ được cuộn tròn, trong nháy mắt Lộ Thượng nhìn đến xuất thần.
“Nhìn cái gì mà nhập thần như vậy?”
Không nghĩ tới Lộ Thượng sẽ chủ động lại đây bắt chuyện với mình, trong lòngVi Tưởng âm thầm vui sướng, ngoài miệng lại bất động thần sắc nói: “Không nhìn cái gì, giáo sư Lộ, ngài tốt.”
“Giáo sư Lộ, ngài tốt.” Năm chữ rõ ràng được nhấn mạnh so với các chữ khác, cô chính là cố ý, ai bảo vừa rồi anh làm bộ không quen biết cô, nói ra những lời nói khó nghe như vậy.
Nghe Vi Tưởng gọi chính mình như thế, trong lòng Lộ Thượng vừa có chút không thoải mái vừa có chút buồn cười.
“Cô tới nơi này làm gì, hôm nay không đi làm?” Rốt cuộc cũng hỏi ra, sợ nhất là cô theo đuổi đến tận trường học gây thêm phiền toái cho anh, cho nên vừa rồi anh dứt khoát trước mặt học sinh làm bộ không quen biết cô.
Vi Tưởng ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh, cong mắt cười tủm tỉm nói: “Người ta nhớ anh, cho nên tới đây xem anh, anh không muốn sao?” Trong giọng nói không che dấu ái muội, sau khi nói xong, chính cô còn khinh bỉ bộ dạng ghê tởm mình.
Dù sao nơi này không có người khác, cô chính là muốn nói như thế.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lộ Thượng nhíu mi lại sắc mặt chuyển đen, trong mắt có chứa một tia nguy hiểm: “Cô có thể nói chuyện bình thường hay không, cô thực nhàm chán sao?”
Thấy anh tức giận, Vi Tưởng bĩu môi không dám lại nói chuyện như vậy nữa, mà là đổi thành ngữ khí bình thường: “Được rồi đừng nóng giận, tôi nói thật, không phải người ta nói theo đuổi anh sao, chính là vài ngày không thấy anh, anh cũng không chủ động liên hệ với tôi, nên tôi chỉ có thể tới nơi này.”
“Tôi nhớ rõ lần trước đã nói rất rõ ràng, cô không cần ở nơi này lãng phí thời gian, tôi rất bận không có thời gian bồi cô chơi đùa như vậy.” Lộ Thượng nói không chút khách khí, nói xong lúc sau cũng không đợi Vi Tưởng nói cái gì anh đã hờ hững đi.
Nói thật, Lộ Thượng nói có chút khó nghe, cho dù da mặt Vi Tưởng dày vẫn là không thể chịu được mà đỏ mặt, một mình đứng ở nơi đó thương tâm ảm đạm.
Hơn nửa ngày, chờ cô điều chỉnh lại tâm tình thật tốt mới trở lại phòng nghiên cứu.
Khi tiến vào, Vi Tưởng phát hiện Lộ Thượng ngồi ở trước bàn công tác bận rộn, không có để ý cô. Lại nhìn Trinh Trinh, chỉ thấy cô ấy đang an tĩnh ngồi ở chỗ kia tiếp tục bận rộn, chỉ là ánh mắt nhìn Vi Tưởng tràn đầy đau khổ.
Vi Tưởng chỉ có thể đồng tình vỗ vỗ lưng cô để an ủi.
……
Thời gian qua thật mau, 5 giờ nhiều, Lộ Thượng chào hỏi mọi người xong liền đi trước.
Vi Tưởng thấy Lộ Thượng đi rồi, mình cũng không cần thiết đợi thêm nữa, vì thế không quá vài phút cô cũng đứng dậy tạm biệt.
Trinh Trinh thấy thế cảm thấy có lỗi nói: “Cậu đi vội như thế làm gì, chờ một lát, chờ thầy giáo đi xa, mình và cậu cùng nhau ăn cơm chiều, ăn xong cậu lại đi cũng không muộn.”
“Không cần, mình sợ giờ cao điểm kẹt xe đến trễ. Một hồi đi ra ngoài mình tìm cái gì đó để ăn là được rồi. Cậu vội cậu không cần phải lo cho mình, lần sau chúng ta sẽ ăn cùng nhau.” Nói xong liền đi lấy túi.
“Được, không giữ cậu nữa, cậu nhanh đi đi đừng để đến trễ.”
Sau khi chào hỏi những người khác trong phòng nghiên cứu xong Vi Tưởng liền rời đi.
Chờ cô đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy Lộ Thượng đã đi tới trước một khu dạy học, Vi Tưởng vội vàng chạy bộ đuổi theo, khi cách Lộ Thượng gần mười mét, cô thở hổn hển kêu: “Giáo sư Lộ, từ từ đã.”
Nghe được thanh âm Vi Tưởng, Lộ Thượng dừng lại bước chân, xoay người nghi hoặc mà nhìn cô.
Vi Tưởng tự cổ vũ bản thân, cợt nhả nói: “Lần đầu tiên tôi tới xem anh, anh không mời tôi ăn cơm sao?” Ý tứ thực rõ ràng, anh ít nhất nên mời tôi ăn cơm chiều đi.
Xem Lộ Thượng không dao động, cô dứt khoát đáng thương nói: “Giáo sư Lộ, tôi thực sự rất đói bụng.”
Mặt Lộ Thượng không biểu tình nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Mời hay không là chuyện của tôi.”
“Anh…… Hừ…” Bị anh làm nghẹn một chút, Vi Tưởng căm tức nhìn bóng dáng anh rời đi, có chút nhụt chí dậm dậm chân tại chỗ.
Lộ Thượng đi vài bước không cảm giác được bước chân sau lưng, không kiên nhẫn quay đầu lại hung hăng nói: “Còn không mau đuổi kịp.”
Là đang nói cô sao?
Xác định Lộ Thượng quay đầu lại kêu mình, trong lòng Vi Tưởng tràn đầy mất mát tức khắc đã không thấy tăm hơi, chạy nhanh lên phía trước đuổi theo anh.
“Tôi biết anh sẽ không mặc kệ tôi, anh mới không phải loại nam nhân không phẩm chất như vậy?” Sau khi nói xong Vi Tưởng nhấp miệng cười trộm, hạnh phúc tới quá bất ngờ, xem ra kiên trì không ngừng vẫn có tác dụng.
“Đừng đánh giá tôi quá cao.” Nói xong Lộ Thượng liền tiếp tục đi nhanh về phía trước, không hề để ý tới cô bên cạnh.
Chẳng qua Vi Tưởng cũng không thèm để ý lời anh nói, cô đi ở bên tay phải Lộ Thượng vui vẻ giống như tiểu ngốc tử, trong miệng ríu rít nói không ngừng.
“Khen anh anh còn không vui.”
“Tôi nói cho anh nghe, tính tình của anh thật sự rất xấu, đối với tôi cũng xấu, đối với học sinh của anh cũng thế. Cũng may tâm địa tôi thiện lương kiên cường lạc quan, nếu đổi nữ sinh khác e rằng sớm bị anh tức chết rồi.”
Lộ Thượng không nghĩ lại nghe cô ồn ào, trừng mắt nhìn cô một cái trầm giọng nói: “Còn nói nhiều như vậy cô liền một mình đi ăn cơm.”
Bị chê phiền, sợ anh thật sự thay đổi chủ ý không mang theo mình đi ăn cơm, Vi Tưởng chạy nhanh ngoan ngoãn ngậm miệng lại không hề nói nhiều nữa.
Có thể là các tiệm cơm ở gần trường học đều biết anh là thầy giáo, không quá thích hợp, nên Lộ Thượng không có mang cô ăn cơm ở bên ngoài trường học, mà là đánh xe đi một đoạn đại khái gần phía bắc phố buôn bán.
Anh chọn là một nhà hàng cháo hải sản.
Chờ sau khi gọi đồ ăn xong, Vi Tưởng rốt cuộc không nhịn được, bởi vì nãy giờ không nói gì làm cô không được tự nhiên.
“Không nghĩ tới anh còn rất chú ý sức khỏe, anh thường xuyên tới nơi này ăn cơm sao?”
“Ngẫu nhiên sẽ tới.”
“A, anh không thấy xa rất phiền toái sao?” Nàng tiếp tục hỏi.
Lộ Thượng không nhanh không chậm nói: “Không sao, tới kịp.”
Không tới một lúc, đồ ăn cùng cháo được bê lên.
“Giáo sư Lộ.” Bình thường vẫn kêu tên này thuận miệng, cô cũng thích. “Trường học nhất định có rất nhiều cô giáo và học sinh thích anh đi? Anh không coi trọng người nào sao” thật lâu trước kia cô đã muốn hỏi vấn đề này, lần này cuối cùng cũng được đơn độc ở chung với anh, cô một nửa tò mò một nửa hài hước hỏi.
Đối với loại vấn đề không đâu vào đâu này, Lộ Thượng đến phản ứng cũng lười, tiếp tục thong thả ung dung ăn.
Không nghe được câu trả lời của Lộ Thượng, Vi Tưởng cho rằng anh cam chịu. Lập tức ngồi thẳng người ánh mắt lấp lánh chờ mong nhìn anh: “Nếu là như vậy, có phải đại biểu tôi vẫn còn có hy vọng hay không?”
“Cô suy nghĩ nhiều.”
Mặc kệ anh nói như thế nào, Vi Tưởng như cũ tràn đầy tin tưởng: “Chỉ cần anh còn độc thân, tôi còn có hi vọng không phải sao?”
“Cô thấy vui là được rồi.” Dù sao anh nói cái gì cô cũng không nghe, vậy tự cô một mình tiêu khiển đi. Lộ Thượng chỉ nghĩ nhanh ăn xong bữa cơm này, thoát khỏi cái tiểu nha đầu bám người này.
Thấy anh lần này không tức giận, Vi Tưởng cười hắc hắc bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Lần sau tôi tới xem anh nữa được không.”
“Tôi rất bận, cô đừng tới, tới tôi cũng sẽ không cho cô cơ hội gặp mặt.” Lộ Thượng có chút không vui.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì để ảnh hưởng đến anh hay quấy rầy công việc của anh, tôi bảo đảm.” Vi Tưởng vỗ ngực thề son sắt.
Lộ Thượng nhíu mày, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm cô từng câu từng chữ mà nói: “Ý tôi là cô không cần đến nữa.”
Bất quá lần này Vi Tưởng cũng không có bị hơi thở nguy hiểm của anh dọa sợ, ngược lại bị vẻ mặt tàn khốc đẹp trai của ạnh mê hoặc. Cô nuốt nuốt nước miếng, cười tủm tỉm nói: “Tôi không tới thì sao có thể đuổi anh được, anh lại không trả lời tin nhắn của người ta, lại hờ hững với người ta. Nếu không như vậy đi, tôi thêm WeChat anh được chưa, tôi gửi cho anh tin nhắn anh phải trả lời, bằng không tôi muốn gặp anh lại không nhịn được muốn tới quấy rầy anh, anh khẳng định sẽ không cao hứng.”
Lộ Thượng suy nghĩ một hồi nói: “Tôi ít dùng WeChat.”
“Không sao, mau đưa cho tôi kết bạn một chút.”
Lộ Thượng sợ cô lại đi trường học cấp mình thêm phiền toái, đành phải đưa WeChat cho cô.
Có thêm WeChat, Vi Tưởng cảm thấy quan hệ giữa mình và Lộ Thượng rốt cuộc lại tiến thêm một bước. Có WeChat của anh, cô không những có thể tùy thời biết động thái mỗi ngày của anh, hơn nữa có thể mỗi ngày dùng WeChat đi quan tâm anh một chút. Tưởng tượng, Vi Tưởng cầm di động ha hả cười ngây ngô.
Nhìn Vi Tưởng ở đối diện, Lộ Thượng không tiếng động đỡ mắt kính: “Cô nói cô sẽ không đến, cô tốt nhất nên nhớ kỹ lời nói của mình.”
“Hì hì, giáo sư Lộ, anh cần phải tin tưởng nhân phẩm tôi, tôi bảo đảm nói được thì làm được.”
Lộ Thượng không quá tin tưởng: “Cô lấy cái gì bảo đảm?”
Vi Tưởng bị hỏi đến nghẹn họng, nhất thời không thể nghĩ được lý do thích hợp, “Tôi…… Tôi……”, Lắp bắp nửa ngày, bỗng nhiên kế chạy lên não, cô nhếch miệng cười nói: “Giáo sư Lộ, anh xem như vậy được không, nếu là tôi không có giữ lời, liền phạt tôi mời anh ăn cơm như thế nào?”
“A” nhìn ra trò lừa bịp của cô, từ trong lỗ mũi anh hừ lạnh giọng nói trào phúng: “Tôi cũng không phải là trẻ con ba tuổi, đừng có lừa tôi kiểu đó. Bằng không đến lúc đó đừng trách tôi không cho cô sắc mặt tốt.”
Người này thật đúng là không cho cô tí mặt mũi nào, sợ tiếp tục kiên trì đề tài này sẽ phá hư không khí, Vi Tưởng quyết định trước hết tạm thời nghe anh, “Được rồi, tôi đã biết.”
Cơm nước xong, cô nói mình phải đi làm, nhìn bộ dáng Lộ Thượng thờ ơ hẳn là sẽ không hảo tâm đưa mình đi, cô biết điều nói gặp lại liền đi về trạm xe bus.
Đợi nửa ngày cũng không thấy một chiếc xe bus nào lại đây, Vi Tưởng nhìn đồng hồ, nếu xe không tới nữa có thể thật sự sẽ bị muộn rồi, cô nhịn không được thầm mắng mình vừa rồi quả nhiên không nên vì chuyện cá nhân mà đi ăn cơm, mắt thấy thời gian đi làm sắp bị trễ. Đang ảo não, thì một chiếc màu đen xe chạy đến trước mặt, còn không kịp thấy rõ biển số xe thì cửa sổ xe đã hạ xuống.
“Lên xe, tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Hóa ra là Lộ Thượng, Vi Tưởng không dám chậm trễ thời gian liền chạy nhanh lên xe.
Sau khi ngồi xuống, Vi Tưởng cười hỏi: “Anh không phải đi rồi sao, sao lại trở lại?” Biết anh cố ý trở lại đón mình, cô chính là biết rõ còn cố hỏi.
Không có để ý đến cô, Lộ Thượng chỉ chăm chú nhìn phía trước nói: “Làm chút chuyện tốt, không cần cảm ơn tôi.”
“Anh, người này nói một câu dễ nghe có thể chết sao, thật là.” Vi Tưởng xấu hổ nói xong, rồi mới hung hăng kéo đai an toàn buộc vào mình.
Lộ Thượng không có nói cái gì, chỉ nhìn bộ dáng Vi Tưởng thở phì phì, khóe miệng hơi hơi cong cong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...