“Ngại quá, tôi quen thế rồi!”
Tần Hạo sờ mũi, mỉm cười: “Học đại học toàn thế!”
Đồ Nhất Phàm điên máu lắm. Anh ta vênh mặt giáo huấn: “Anh tốt nghiệp trường đại học nào?”
Tần Hạo thản nhiên nói: “Ây da, vẫn chưa tốt nghiệp nữa!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lộ vẻ khinh thường. Một thằng cha chưa tốt nghiệp đại học lại dám ngạo mạn đến vậy cơ à?
Lẽ nào anh tưởng tập đoàn Triều Dương là nhà mình chắc, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?
Đồ Nhất Phàm lạnh giọng quát lớn: “Tôi không biết anh vào đây kiểu gì nhưng đã vào rồi thì phải tuân thủ chế độ quy định của công ty. Anh đã không hiểu gì lại còn dám ngủ gật, quá coi thường tôi rồi đấy!”
Tần Hạo thản nhiên nói: “Đúng là tôi coi thường anh thật!”
Cả đám đông nín thở.
Tên này dám bật lại cả thầy giáo, coi như xong đời con ong rồi, bị đuổi là cái chắc.
Đồ Nhất Phàm nổi giận đùng đùng.
Nào ngờ, Tần Hạo lại nói tiếp: “Tôi được Tổng giám đốc Lâm Vũ Hân của các anh giới thiệu vào. Anh làm gì được tôi? Anh dám đuổi tôi không?”
“Hả!”
Tất cả đám thực tập sinh đều câm nín. Tên này ăn nói gớm nhỉ!
Đồ Nhất Phàm cũng sững sờ. Không ngờ đối phương lại bưng vào một ‘ông Phật’ lớn như vậy.
Khỏi bàn nhiều, anh ta không dám thật!
Tần Hạo cười khinh bỉ: “Không dám phải không! Ha ha. Vậy thì ngậm miệng lại, đừng làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của tôi. Đương nhiên, tốt nhất là anh mau chóng kết thúc buổi đào tạo chẳng được tích sự gì này cho rồi. Nói một câu hơi khó nghe là anh không đủ trình hướng dẫn cho sinh viên thực tập. Nên đổi người đi thôi!”
“Hả? Anh nói cái gì? Nói lại một lần nữa thử coi. Đồ Nhất Phàm tôi đã làm việc ở đây tám năm, hướng dẫn không biết bao nhiêu thực tập sinh. Đến ngay cả giám đốc của bộ phận nhân sự hiện tại cũng từng là thực tập sinh của tôi, là tôi đào tạo ra. Vậy mà anh dám nói tôi như vậy à! Tôi thấy anh chán sống rồi đấy!”
Đồ Nhất Phàm tức tới mức muốn xì khói. Anh ta chỉ thẳng vào mặt Tần Hạo rồi chửi. Thật lòng chỉ muốn lập tức đuổi ngay cái thằng thực tập sinh dám bật thầy giáo này đi.
Tần Hạo tức giận nói: “Động tí là lôi chút thành tích ra huênh hoang, bỏ đi! Anh ngầu như vậy thì sao không làm giám đốc nhân sự đi? Sao lại để một thực tập sinh trở thành cấp trên của mình thế? Điều đó có nghĩa là gì? Nghĩa là anh là đồ bỏ đi. Đừng lãng phí thời gian nữa. Chắc chắn những vị ngồi đây sau này sẽ trở thành cấp trên của anh hết, đủ để cho anh khoe khoang cả đời luôn!”
“Á à…Anh…Anh…”
Đồ Nhất Phàm nghẹn họng, đùng đùng nổi giận ném cây bút trong tay rồi đạp cửa lao ra ngoài.
“Nhất định mình sẽ đuổi anh ta. Mình không tin là không làm được!”
Đồ Nhất Phàm mặt đỏ tía tai, lập tức gọi điện thoại cho quản lý, báo cáo tình hình.
Quản lý Liêu Chí Bằng trầm mặc một hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Tôi đã phản ánh với giám đốc Hứa rồi. Không đuổi được đâu. Thế này đi, anh mặc kệ anh ta, để anh ta tự sinh tự diệt. Dù sao cũng là thể loại ăn chơi làm càn do cấp trên cử xuống, mặc kệ anh ta thích làm gì thì làm!”
Nói xong, Liêu Chí Bằng cúp máy.
Đồ Nhất Phàm cầm điện thoại đứng ngây người. Lúc này anh ta mới khẳng định lúc nãy Tần Hạo không hề khoác lác khi nói rằng anh được Tổng giám đốc giới thiệu vào đây.
“Phải làm sao bây giờ?”
Đồ Nhất Phàm đi tới đi lui mấy vòng trước cửa trung tâm. Cuối cùng anh ta nghiến răng, vênh mặt đi vào nhưng không nói gì mà chỉ tiếp tục giảng dạy giống như chuyện hồi nãy chưa từng xảy ra.
Tần Hạo lại nằm bò ra bàn ngủ tiếp. Lần này không có ai làm phiền anh nữa.
Ấy vậy nhưng mấy cô gái bên cạnh thi thoảng lại liếc nhìn anh. Dường như họ tò mò với người hùng thần bí này. Đương nhiên, điều họ để ý chính là những lời nói vừa nãy của Tần Hạo.
Có vẻ Tần Hạo và Tổng giám đốc Lâm khá thân, vậy có nghĩa là chắc chắn gia thế của anh cũng ghê gớm lắm, ít nhất cũng là cậu ấm. Nếu không làm sao có thể quen một người trẻ như Tổng giám đốc Lâm Vũ Hân được?
Đồ Nhất Phàm nhẫn nhịn lắm khi thấy Tần Hạo ngáy o o ở phía dưới. Chưa bao giờ có một thực tập sinh nào dám lớn tiếng trước mặt anh ta. Vậy mà hôm nay lại bị một thực tập sinh chửi té tát, còn định thế này thế nọ với mình nữa.
Vật lộn tám năm ròng mới ngoi lên được như ngày hôm nay, thực sự đã đủ uất ức lắm rồi.
Thực ra Tần Hạo nói cũng có lý. Nếu không tại sao người ta lên làm giám đốc còn anh ta thì vẫn chỉ là một thầy hướng dẫn cỏn con?
Nói trắng ra thì thầy hướng dẫn chỉ là nhân vật phụ, có hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, túm đại một thành viên tinh anh từ bộ phận nào ra mà chẳng được. Đảm bảo họ còn nói những vấn đề hữu dụng hơn mấy lời sáo rỗng này nhiều.
Buổi đào tạo cứ thế trôi qua trong tiếng ngáy o o kéo dài.
Tới sáu giờ chiều, Tần Hạo bỗng bật dậy: “Báo cáo thầy, đã đến giờ tan làm, tôi phải đi trước đây!”
Nói xong cũng không đợi Đồ Nhất Phàm đồng ý, anh đứng dậy ra khỏi trung tâm đào tạo, đi xuống lầu.
Cả đám người nhìn theo bóng Tần Hạo đi xa. Ánh mắt sùng bái thì khỏi phải bàn.
Những người từng trải qua cảm giác cháy giáo án của thầy giáo đều hiểu rằng phải có dũng khí lớn lắm mới dám làm chuyện như vậy!
Ở trong trường có thể chỉ bị mắng một trận rồi về nhà ăn tiếp một trận đòn. Nhưng ra khỏi trường bước vào đời mà còn dám như vậy thì một là vì nhà nhiều tiền hai là vì có bản lĩnh.
Tần Hạo lái xe đỗ trước cửa tòa nhà của tập đoàn đợi Lâm Vũ Hân.
Đợi khoảng năm phút thì mới thấy Lâm Vũ Hân xách cặp chậm rãi đi ra.
Lúc này là giờ tan làm nên rất nhiều người tận mắt nhìn thấy Tần Hạo lái chiếc Maserati của Tổng giám đốc. Và họ cũng thấy Lâm Vũ Hân bước lên xe, ngồi bên tay lái phụ.
Khi Tần Hạo lái xe từ từ rời khỏi tập đoàn Triều Dương thì còn có người chụp ảnh, đăng lên group công ty. Thế là phần lớn mọi người đều đã biết chuyện.
Cha nội mới tới này đúng là rất thân với Tổng giám đốc Lâm Vũ Hân. Thân tới mức gần gũi. Thế cho nên khuyên các vị đừng chọc giận anh ta làm gì!
“Thế nào? Tôi lại nghe nói anh không nghiêm túc, lên lớp mà còn ngủ à?”
Lâm Vũ Hân vừa lên xe là bắt đầu phàn nàn.
Tần Hạo đau khổ vỗ trán, càm ràm: “Tôi nói này, một Tổng giám đốc như cô, không đi lo việc kinh doanh tiền tỷ hằng ngày lại cứ soi một nhân viên quèn ở bộ phận kinh doanh như tôi làm cái gì? Ăn no nên rửng mỡ phải không?”
“Tôi quan tâm tới anh, đừng không biết điều như vậy chứ!”
Lâm Vũ Hân trợn mắt rồi bỗng bật cười: “Nghe nói anh khiến Đồ Nhất Phàm tức điên lên, thật không?”
"Giả đấy!”
Tần Hạo uể oải nhả ra hai từ.
“Anh có biết nói chuyện đàng hoàng không thế?”, Lâm Vũ Hân nhéo mạnh anh một cái.
“Ây da, đau!”, Tần Hạo vội vàng nói thật: “Là thật là thật. Haizz. Thằng cha đó cả ngày chẳng có việc gì làm đi luyên thuyên một lô xích xông. Giống như một con ruồi cứ lởn vởn quanh mình, kêu ong ong…À mà không, tôi nói sai rồi, xin lỗi, là giống một con ruồi bay qua bay lại. Ối giời ơi. Tôi chịu hết nổi rồi!”
Lâm Vũ Hân cười nghiêng ngả. Đúng là chịu hết nổi.
Cô cũng nghe danh Đồ Nhất Phàm của trung tâm đào tạo. Người này đúng là một nhân tài đối với tập đoàn Triều Dương. Thường những sự kiện tổ chức tại công ty đều do anh ta làm MC, tài ăn nói khá lắm!
Nhưng không biết hôm nay làm sao mà lại bị Tần Hạo mắng tới mức hộc máu!
Tần Hạo nói xong cũng bật cười: “Nói tóm lại thì, nơi này thú vị hơn trường học nhiều!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...