Ve Kêu Mùa Hạ FULL


Biểu tình của Hạ Dịch Nặc có chút vi diệu, không có nói tiếp.
Cố Nhất Trĩ: "Sao biểu tình như nuốt phải con ruồi vậy, hậu bối có thể được tiền bối yêu thích, không phải nên cảm thấy vui vẻ và may mắn sao?"
Hạ Dịch Nặc chợt cảm thấy là bản thân quá nhạy cảm: "Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.

Chẳng qua là bây giờ còn cách lúc tốt nghiệp một thời gian nữa, ta cũng cần một chút thời gian.

Cám ơn Cố sư tỷ đã để mắt đến ta."
Cố Nhất Trĩ: "Như vậy còn tạm được.

Hoan nghênh ngươi tùy thời tới công ty tham quan, ngươi sẽ thấy một đội ngũ trẻ trung khiến cho ngươi bất ngờ."
Hạ Dịch Nặc: "Được.

Cố sư tỷ, vậy còn việc riêng..."
"Oh", Cố Nhất Trĩ thảnh thơi nói, "Tiểu Đường nói cuối tuần cùng đến nhà Đường lão sư ăn cơm, sư mẫu đã bắt đầu chuẩn bị.

Đến lúc đó ngươi nhớ gọi các sư muội sư đệ của ngươi cùng đến."
Hạ Dịch Nặc thở phào nhẹ nhỏm: "Được rồi."
Ngay hôm đó, Đường gia ngồi kín hai bàn.

Ngoại trừ những sinh viên còn đang học, còn có Cố Nhất Trĩ và Lâm Thâm một trước một sau đi đến.
Lâm Thâm, cũng chính là Thâm ca ca mà Tiểu Đường nhắc đến, trưởng thành coi như đẹp trai, mặc comple nghiêm chỉnh, một bộ dáng thanh niên tuấn tú, dẫn tới những người ở đây liên tục liếc mắt nhìn.

Lâm Thâm tự giới thiệu với một đám sư đệ sư muội, nói mình cũng là học trò của Đường lão sư, cùng khóa với Cố Nhất Trĩ, gọi sư huynh là được rồi.
Mà chuyện làm cho mọi người giật mình nhất là, trong bữa tiệc Đường sư mẫu rõ ràng hỏi Lâm Cố hai người khi nào chuẩn bị kết hôn.

Lâm Thâm cười nói còn chưa vội, mà Cố Nhất Trĩ lại không có bất kỳ tỏ vẻ gì cả.

Nghe giọng điệu của Đường sư mẫu, Lâm Cố hai người hẳn là đã có quan hệ người yêu nhiều năm, chẳng qua là khí tràng của hai người tựa hồ không thích hợp lắm, trong đó có thể nhìn ra quan hệ giữa hai người không cạn, nhưng mà không giống như quan hệ tình lữ.
Hạ Dịch Nặc hoàn toàn không có tâm tư cho những chuyện bát quái, cả tối nhìn đồng hồ đeo tay vô số lần.


Chuyến bay của Lương Giác Quân hơn chín giờ đến C thành, Hạ Dịch Nặc thầm nghĩ phải nhanh chóng kết thúc buổi cơm chiều, đến phi trường đón người.
Sau khi ăn xong, mọi người nói chuyện phiếm vui đùa ầm ĩ, Đường Tiểu Đường lôi kéo Lâm Thâm hỏi cái này hỏi cái kia, vẻ mặt sùng bái.

Cả tối Cố Nhất Trĩ đều không nói nhiều, yên lặng đi đến sân thượng hút thuốc.
Hạ Dịch Nặc nhìn thời gian đã không sai biệt lắm, nói với mọi người là thật xin lỗi còn có chuyện phải về sớm, sau đó vội vàng rời đi.

Đường Thụ Lương hỏi Kha Định Hào là Tiểu Hạ đang vội chuyện gì, Kha Định Hào cũng mang vẻ mặt ngỡ ngàng: "Lẽ nào là mùa xuân đến rồi?"
Sau khi Hạ Dịch Nặc rời đi không bao lâu, mọi người cũng cáo từ với Đường Thụ Lương và Đường sư mẫu, sau khi cùng nhau xuống lầu, nói tạm biệt ở cửa tiểu khu Đường gia, từng người trở về.

Lâm Thâm giữ chặt lấy Cố Nhất Trĩ, hỏi: "Ngươi uống rượu rồi, làm sao trở về?"
Cố Nhất Trĩ không có tránh ra, chỉ là có chút mệt mỏi nói: "Gọi người lái thay."
Lâm Thâm nhìn chằm chằm vào Cố Nhất Trĩ, ánh mắt sáng như đuốc, Cố Nhất Trĩ vẫn luôn là cúi đầu, Lâm Thâm đành phải buông tay: "Vậy trên đường chú ý an toàn."
Cố Nhất Trĩ: "Được."
Lâm Thâm khẽ thở dài một hơi: "Hút thuốc ít một chút."
Cố Nhất Trĩ: "Được."
Hiếm khi đường ra sân bay được thông suốt, đến sớm một giờ, Hạ Dịch Nặc đứng chờ ở cổng bay quốc tế.
Thời gian còn sớm, Hạ Dịch Nặc ngồi xuống ghế, chung quanh là đám người rộn ràng, từng chiếc xe hành lý đẩy lướt qua bên cạnh, mọi người ôm hôn, biểu thị sự vui mừng khi gặp lại.

Lúc đi Lương Giác Quân kiên trì không cho Hạ Dịch Nặc đưa tiễn, sau khi hai người cùng một chỗ, ngoại trừ lần trước chính mình đến Đại Liên tham gia hội nghị phải tách ra mấy ngày, đây là lần thứ hai phải tách ra trên ba ngày.

Hạ Dịch Nặc cảm thấy lần này cảm giác rất kỳ quái, có thể là bởi vì người kia đang ở nơi tha hương đất khách lại không có cùng một múi giờ, làm cho người ta đặc biệt không có cảm giác an toàn.
Có lẽ chúng ta vô pháp hiểu được, rốt cuộc tại sao bản thân mình lại yêu mến một người khác.

Có thể trong lòng mỗi người đều có một lỗ hổng, cần có một trái tim có hình dáng vừa vặn đến bổ sung.

Loại cảm giác này dần dần tích lũy, thẳng đến khi ngươi không thể rời khỏi đối phương, muốn từng giây từng phút, vẫn luôn buộc cùng một chỗ với đối phương.
Hạ Dịch Nặc bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy khẩn trương.
Trên màn hình xuất hiện thông tin chuyến bay của Lương Giác Quân đã thuận lợi hạ cánh.


Nửa giờ sau, rốt cuộc nhìn thấy Lương Giác Quân xuất hiện ở trong đám người, Hạ Dịch Nặc nghênh đón, ôm chặt lấy Lương Giác Quân.

Lương Giác Quân mỉm cười, vỗ vỗ người trong lòng: "Được rồi, ta đã trở về!"
Hạ Dịch Nặc có chút xấu hổ mà buông tay ra: "Về nhà."
Lấy xe, xuất phát.

Hạ Dịch Nặc lái xe, trên đường đi gặp đèn đỏ liền quay đầu nhìn Lương Giác Quân, nắm lấy tay Lương Giác Quân, mỉm cười dịu dàng, như thế nào cũng đều nhìn không đủ.
"Ngươi xem, ngươi vừa về đến, sương mù ở tổ quốc đều tiêu tan rồi!"
Lương Giác Quân vỗ nhẹ bàn tay Hạ Dịch Nặc: "Đừng lộn xộn, chuyên tâm lái xe."
Lái xe vào tiểu khu, dừng xe, xuống xe, hai người đều không có lên tiếng, ăn ý chuyển hành lý xuống.

Hạ Dịch Nặc còn đặc biệt mua đồ ăn, chuẩn bị nấu cơm cho Lương Giác Quân.

Vừa vào thang máy, Hạ Dịch Nặc liền giữ chặt lấy tay Lương Giác Quân.

Lương Giác Quân nhanh chóng nhìn thoáng qua cameras trong thang máy, Hạ Dịch Nặc cúi đầu cười thầm, tăng thêm lực đạo nắm tay.
Đinh một tiếng, hai người lướt ra khỏi thang máy.
Lương Giác Quân lấy chìa khóa ra mở cửa, sau khi vào cửa ném những thứ trong tay xuống, không có mở đèn, liền bắt lấy Hạ Dịch Nặc còn đang đứng ở cửa, kéo Hạ Dịch Nặc áp lên phía sau cánh cửa, hung hăng hôn lên.
Hạ Dịch Nặc bị đau, tiếp theo liền rơi vào tay giặc.

Ôm lấy cần cổ Lương Giác Quân, Hạ Dịch Nặc nhiệt tình đáp lại, khắc sâu nụ hôn thiên lôi địa hỏa này.

Đầu lưỡi ở trong miệng làm càn, bá đạo mà lại chân thật, thật không giống với phong cách nhất quán của Lương Giác Quân.
Thẳng đến khi hai người đều thở không nổi, mới khẽ tách ra một chút để hít thở.

Không đến 10 giây lại dính vào nhau, cũng may lần này dịu dàng hơn rất nhiều, toàn bộ nhớ nhung, đau lòng đều hòa tan giữa hai bờ môi.
Thật lâu sau, Hạ Dịch Nặc tựa vào đầu vai Lương Giác Quân, bình phục nhịp thở một chút mới nói: "Ngươi đi tắm đi, nghỉ ngơi một chút, ta đi làm cơm chiều cho ngươi."
"Được."

Chờ đến khi Lương Giác Quân tắm rửa xong bọc áo choàng tắm đi ra, đã là mười một giờ đêm.

Hạ Tiểu Bảo cởi áo khoác, mang tiểu tạp dề đáng yêu, đứng ở trong phòng bếp, rất giống một cô vợ nhỏ đảm đang.
Tâm tình của Lương Giác Quân thật tốt, đi vào phòng bếp, từ phía sau lưng dính vào, ôm lấy eo Hạ Dịch Nặc, hỏi: "Đang làm món gì vậy?"
Hạ Tiểu Bảo giơ cái xẻng lên, đôi mắt nhìn phía trước, cất giọng hùng hồn: "Mì sợi dinh dưỡng của Hạ thị!"
Bên cạnh cái thớt có để một tờ giấy A4, trên tờ giấy dầy đặc chi chít những hàng chữ, mà trong nồi, đang đun sôi một nồi nước.

Lương Giác Quân khe khẽ bấm lên eo Hạ Dịch Nặc một cái: "Vừa làm lái xe lại vừa làm đầu bếp, vất vả cho ngươi rồi.

Nhưng mà, nấu mì cũng phải mất thời gian lâu như vậy, xin hỏi rốt cuộc sư phụ có thể làm được hay không a? Ta còn nhớ rõ, người nào đó chỉ biết làm cà chua xào trứng và trứng chiên cà chua!"
Hạ Tiểu Bảo xoay người lại, trừng mắt nhìn Lương Giác Quân, thành thật nói: "Oh! Làm sao ngươi biết ta đang làm mì cà chua trứng? Ân, bởi vì cái gọi là, không biết làm bếp không biết lái xe thì không phải là tiến sĩ tốt! Cho nên xin không cần hoài nghi năng lực chuyên ngành của ta!" Nói xong, chu miệng hôn lên gương mặt Lương Giác Quân một cái, sau đó quay lại, tiếp tục nghiên cứu mảnh giấy dạy nấu ăn kia.
Nhìn nhìn bộ dáng nhu thuận lại rất nghiêm túc của Hạ Dịch Nặc, Lương Giác Quân nhịn không được tiến đến, hôn lên lỗ tai và cổ của nàng.
Hạ Dịch Nặc sợ nhột, rụt cổ lại xin khoan dung, thấy Lương Giác Quân không có ý tứ muốn dừng lại, cảnh cáo nói: "Lương lão sư! Ngài không thể như vậy! Ngài có biết hay không, hậu quả khi khiêu khích đầu bếp là rất nghiêm trọng!!! Sẽ không có cơm để ăn nha!"
Lương Giác Quân thổ khí như lan bên tai Hạ Tiểu Bảo: "Thật sao? Kỳ thật cũng đã ăn một chút trên máy bay rồi, cũng không đói bụng..."
Này không thể nghi ngờ chính là một tấm thiệp mời.

Thông minh như Hạ Tiểu Bảo, nghe nói như vậy, nhanh chóng tắt bếp, ném cái xẻng đi, xoay người ôm lấy Lương Giác Quân, bắt đầu một cuộc chiến môi lưỡi mới.
Ngoài cửa sổ đêm đã rất sâu, ngôi sao lấp lánh.

Trong phòng bếp của Lương trạch sự mập mờ lại tăng cao, mờ mịt lưu luyến.
Phòng bếp vốn cũng không lớn, bất tri bất giác, Hạ Dịch Nặc lại bị áp lên cửa tủ lạnh, móng vuốt cũng không ngoan ngoãn mà thăm dò vào áo choàng tắm của Lương Giác Quân, du tẩu trên bờ lưng bóng loáng của Lương Giác Quân.

Bên trong áo choàng tắm Lương Giác Quân cũng không có mặc gì cả, khi nàng đi vào phòng bếp từ phía sau ôm lấy Hạ Dịch Nặc, Hạ Dịch Nặc liền đã cảm nhận được rất rõ ràng.
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Hạ Dịch Nặc sát phong cảnh mà kêu ngừng lại, sau đó thở hổn hển hỏi: "Sư tỷ, ngươi đối với tủ lạnh có phải là có sự yêu thích đặc biệt gì hay không?"
Lương Giác Quân bắt lấy bàn tay heo ăn mặn* của Hạ Tiểu Bảo, buồn cười: "Không có a! Sao lại hỏi vậy?"
(*Mò mẫm lung tung)
Hạ Tiểu Bảo giơ chân: "Vậy tại sao mỗi lần ta đều bị ngươi ấn lên trên tủ lạnh!"
Lương Giác Quân bừng tỉnh đại ngộ: "Oh! Đúng vậy! Vậy chúng ta chuyển sang nơi khác!"
Lảo đảo đi từ phòng bếp đến phòng tiếp khách, liên tục chiến đấu ở các chiến trường cho đến phòng ngủ.

Hai người ngã ngồi xuống giường, từ trong ánh mắt nóng bỏng của đối phương, liền biết được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Phòng ngủ lờ mờ, ánh sáng từ phòng tiếp khách truyền tới vẫn có thể làm cho Hạ Dịch Nặc nhìn thấy xuân quang kiều diễm bên trong áo choàng tắm của Lương Giác Quân.

Lương Giác Quân ngồi thẳng lên, tiến đến muốn cởi quần áo của Hạ Dịch Nặc, Hạ Dịch Nặc vội vàng nói ta tự mình làm.


Nhăn nhăn nhó nhó mà cởi bỏ tạp dề cùng áo len, ai ngờ Lương Giác Quân ra lệnh một tiếng: "Cởi hết toàn bộ!"
"Oh..." Hạ Dịch Nặc hé miệng run rẩy tiếp tục cởi quần áo.
Lương Giác Quân ngồi xếp bằng ở trên giường, lấy tay chống cằm nhìn Hạ Tiểu Bảo, một bộ thần sắc trêu chọc, hài lòng nói: "Quả nhiên là, giọng nói uyển chuyển thân thể mềm mại dễ đẩy ngã..."
Quần áo cởi đến một nửa, Hạ Tiểu Bảo thẹn quá hoá giận nhào tới lôi kéo áo choàng tắm của Lương Giác Quân: "Để cho công bằng!"
"Ta cảm thấy, chuyện tiếp theo có khả năng lại càng không công bằng," Lương Giác Quân trở mình áp lên Hạ Dịch Nặc, cười đến tà mị, "Có vài người, bình thường không hảo hảo rèn luyện, tay trói gà không chặt, đến thời khắc mấu chốt cũng chỉ có thể bị đè ép!"
Hạ Dịch Nặc nằm ở trên giường loạn gào thét một trận, lại bị Lương Giác Quân gắt gao khống chế.

Lương Giác Quân cười to, từ trên cao nhìn xuống Hạ Tiểu Bảo, mái tóc dài trút xuống, cảnh xuân quang bên trong áo choàng tắm mơ hồ lộ ra, bờ ngực đầy đặn, vùng bụng săn chắc, cùng với, cơ bụng hình chữ Xuyên (川)!!! Hạ Tiểu Bảo lập tức cảm thấy muốn trào máu não, hai mắt liền đỏ lên.
Đáng chết! Lương lão sư, ngươi có thời gian thì xem tài liệu một chút cũng được đi, có thể đừng nhiệt tình yêu thích vận động như vậy có được hay không, loại cảm giác nhìn được ăn không được này, thật là...
Lương Giác Quân cúi người xuống, cường thế hôn lên môi Hạ Dịch Nặc.

Hạ Dịch Nặc lập tức ngoan ngoan im miệng.

Bên người Lương Giác Quân còn mang theo hương vị sữa tắm, dễ ngửi vô cùng.
Kéo quần áo còn lại trên người Hạ Dịch Nặc, ném sang một bên, sự nhiệt tình, nụ hôn nóng bỏng của Lương Giác Quân, rơi xuống đôi má, mí mắt, khóe môi, vành tai, cần cổ của Hạ Tiểu Bảo, một đường đi xuống, châm lửa trên toàn thân Hạ Tiểu Bảo.
Hạ Dịch Nặc rõ ràng nhận biết được, thân thể hai người hòa vào cùng một chỗ, loại xúc cảm trơn trượt này khiến cho người ta say mê.

Hạ Dịch Nặc khép đôi mắt lại, toàn thân căng thẳng, chẳng dám thở mạnh.

Cảm giác kỳ quái chưa từng có trước đó ùa đến, khiến cho Hạ Dịch Nặc khẩn trương kích thích nói không nên lời.
Lương Giác Quân trở lại trước mắt Hạ Dịch Nặc, thả bàn tay Hạ Dịch Nặc ra.

Hạ Dịch Nặc xấu hổ thẹn thùng đến không chịu nổi, dứt khoát che đôi mắt lại.

Lương Giác Quân mỉm cười, đẩy bàn tay Hạ Dịch Nặc ra, cất giọng dịu dàng: "Tiểu Bảo, nhìn ta." Ánh mắt Hạ Dịch Nặc có chút mê ly, hai người đối mặt nhau, Hạ Dịch Nặc liền muốn chết chìm trong ánh mắt ôn nhu của Lương Giác Quân, chăm chú nắm chặt lấy cổ áo choàng tắm của nàng.
Lương Giác Quân khẽ vuốt ve gương mặt Hạ Tiểu Bảo, hỏi: "Lần này không có truyền thuyết cổ xưa của phương Đông sao?"
"Ân?" Vào lúc này, Lương lão sư ngươi rõ ràng vẫn còn nhớ rõ về nụ hôn đầu tiên.
Hạ Dịch Nặc cắn răng trả lời: "Phương Đông cổ xưa có một con rồng, tên của nó là Trung Quốc!!!"
Lương Giác Quân ha ha mà bật cười: "Vốn ta còn muốn hỏi ngươi một chút, ngươi còn có nguyện vọng gì muốn thực hiện đây!"
Đôi mắt sư tử đỏ lên thấp giọng gào thét: "Nguyện vọng bây giờ của ta, không phải ngươi hẳn là biết rõ sao?!"
"Không cần khẩn trương, " Lương Giác Quân làm chuyện xấu xa cắn xuống lỗ tai Hạ Tiểu Bảo, "Thật sự mà nói, ở Mỹ giáo dục giới tính cho thanh thiếu niên chính là rất tốt.

Sư tỷ ta, sẽ không bạc đãi ngươi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui