Convertor: Vespertine – Editor: An Devy
Đám cưới của hai người được tổ chức tại một trang viên ở Anh.
Phù dâu gồm có Lâm Vu, Sở Quỳnh cùng Ôn Nhu.
Lúc Phó Thanh Hành đến đón dâu, anh đã bị chặn ngoài cửa, anh chỉ được ngắm ảnh trên màn hình điện thoại của Sở Quỳnh, cô gái nhỏ của anh đang ngồi trên ghế đeo khăn chùm đầu màu trắng, quay lưng về phía máy ảnh.
Lâm Vu nói, “Được rồi, cô dâu nhỏ đang trong tay chúng em.
Đừng nghĩ đến việc qua loa cho xong chuyện rồi đưa cô ấy đi.”
“Ba giây! Nói ba biệt danh của cô dâu!!! 3.2.1! Bắt đầu.”
“Bảo bối, cô bé, vợ yêu.”
“Ding!!! Thất bại!!! Nộp phong bao đỏ!!!”
“Cậu làm sao vậy!” Sở Mộ lo lắng đưa một phong bao đỏ, “Hôm nay tâm trạng chú rể hồi hộp, tôi làm thay cậu ấy.”
“Anh cũng tham gia à? Cho đổi người chơi.” Sở Quỳnh cười ẩn ý.
“Chọn một người, chống đẩy 20 cái trên người người ta.”
Sở Mộ nhìn xung quanh, chọn được một người khá gầy, người đó nằm xuống để anh ta thực hiện 20 cái chống đẩy, làm xong tóc cũng không rối nhưng mặt đã đỏ lên.
Trò chơi tiếp theo, đám đàn ông bị vần cho đến thở không ra hơi.
Cánh cửa phía sau mở ra, Ôn Nhu đi ra ngoài.
“Anh muốn đón dâu?” Người đàn ông ngoan ngoãn gật đầu.
“Cô dâu nói, trong những dấu son này, đoán xem cái nào là của cô ấy.
Nếu đoán đúng, e hèm, được rước dâu, nhưng nếu không đúng đành ngậm ngùi đi về.” Ôn Nhu cười và mở khăn giấy.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào hàng chục dấu môi trên giấy, chỉ ra chính xác một trong số chúng, nhẹ nhàng liếc nhìn và cười.
“Chúc mừng, mời anh vào.”
Phó Thanh Hành bước vào cửa đã nhìn thấy người con gái ngồi trên giường, anh sờ sờ mũi mình, hơi bồi hồi.
Anh chưa từng thấy cô mặc váy cưới, người phụ nữ anh yêu mặc váy cưới xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, hơn nữa, cô đang nhìn anh với nụ cười rạng rỡ.
Người phụ nữ sẽ đi cùng anh đến đầu bạc răng long là cô gái nhỏ của anh.
“Từ từ đã!!!” Sở Quỳnh ngăn bước chân người đàn ông đang tiến về phía trước.
“Anh tưởng đến đây là hết rồi hả, không có chuyện đó đâu!”
“Để đón được người con gái xinh đẹp nhất hôm nay, còn một thử thách cuối cùng, chính là tìm ra giày cưới.
Có một đôi giày cao gót được giấu trong phòng.
Nếu anh tìm được nó, cô dâu xinh đẹp sẽ là của anh.”
Chú rể bất giác nhìn về phía cô dâu nhỏ nhưng đã bị Lâm Vu đứng ra chắn mất, mặt bên kia, Nguyễn Nhuyễn cũng lo lắng căng thẳng chờ mong… Nơi bọn họ giấy giày thực sự rất khó tìm.
Phó Thanh Hành cùng mấy người lục bới xung quanh phòng vài lần, người đàn ông nóng ruột liếc nhìn cô dâu, cô mím môi đảo mắt nhìn lên bàn trang điểm, sau đó anh đã thuận lợi tìm thấy đôi giày cao gót được giấu dưới tấm ván ở tít sâu trong hộc bàn trang điểm.
“Á à, cô dâu phản bội chị em mình ~~” Nguyễn Nhuyễn lè lưỡi, cô đây muốn được gả đi lắm rồi nên không ai được gây khó dễ với người đàn ông của cô.
Anh quỳ một gối xuống, giữ chân cô, xỏ đôi giày cao gót màu bạc vào cho cô… ngón tay anh chạm vào mu bàn chân trắng nõn và mềm mại.
“Đi thôi, cô dâu của anh.” Anh cuối cùng cũng có thể cười sảng khoái, đứng dậy bế cô đi.
Buổi lễ được tổ chức trên bãi cỏ của trang viên, hoa trong đám cưới vẫn là hoa hồng trắng, không có nhiều khách mời, hầu hết là bạn của Phó Thanh Hành và bạn của ông nội.
Sở Mộ làm chủ hôn, anh đã cố tình pha trò trêu đôi vợ chồng mới cưới trước khi dành thời gian cho hai người trao nhẫn.
“Tôi có chuyện muốn nói.” Chú rể đột ngột lên tiếng, Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn anh, cô thấy đôi bàn tay anh đang run.
“Cô bé, trước khi gặp em, anh chưa từng nghĩ nửa sau cuộc đời mình sẽ như thế nào, sau khi gặp em, anh mới biết phần đời còn lại của mình đã hoàn toàn thuộc về em.” Anh cười ngượng ngùng.
“Nỗi nhớ của anh dành cho em sẽ không phai đi theo thời gian, tình yêu của anh dành cho em sẽ không giảm đi bởi bất kỳ điều gì.”
Yết hầu anh chuyển động lên xuống theo từng lời anh nói, thế mà có lúc người đàn ông lúc nào cũng lạnh lùng ấy run run căng thẳng.
“Sự xuất hiện bất ngờ của em đã thắp sáng cuộc đời anh như ánh mặt trời, làm cho cuộc sống của anh bớt tẻ nhạt và cô đơn.
Nhiều người nói, em không xứng với anh, nhưng họ đâu biết, em chính là khát vọng đẹp đẽ nhất anh muốn có được trong cuộc đời này.
Em đơn thuần như một tờ giấy trắng nhưng tình yêu của em mang đến ấm áp sưởi ấm trái tim anh, điểm tô cho bức tranh cuộc đời anh.
Em đã dạy anh biết yêu thương, lo lắng cho một người là như thế nào.
Anh không nhớ nổi cuộc sống trước khi anh gặp em và anh cũng không muốn nhớ lại cuộc sống không có em.
Anh không mong ước gì hơn nữa, vì giờ đây đã có em rồi, người sẽ cùng anh đi đến cuối cuộc đời này.”
“Anh có rất nhiều điều muốn nói với em nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Mỗi ngày anh sẽ dùng hành động chứng minh anh yêu em nhiều thế nào, Nhuyễn Nhuyễn, anh sẽ mãi mãi yêu em.”
Phó Thanh Hành đeo nhẫn cho cô, sau đó kéo cô vào trong lòng.
“Ưm…”
“Bảo bảo, em định để anh tự đeo nhẫn sao?” Phó Thanh Hành bật cười khi thấy Lâm Vu đứng sau lưng cô, một tay đang bưng khay đựng hộp nhẫn, một tay lau nước mắt.
“Anh không muốn ôm nữa sao?” Nguyễn Nhuyễn cọ đầu vào trong ngực anh, không muốn tách ra.
Người đàn ông vỗ vai rồi nhẹ nhàng kéo cô ra, lấy chiếc nhẫn để trong hộp trên khay, đưa cho cô dâu, “Đeo cho ông xã nào.”
Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu, khịt khịt mũi, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, cô nắm tay anh và đeo nhẫn vào ngón áp út cho anh, giây tiếp theo, người đàn ông nâng mặt cô lên và đặt xuống một nụ hôn sâu.
HẾT.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...