Thật ra bản thân cô cũng không biết nữa.
" Thiển Thiển, thật ra mình luôn cảm thấy kì lạ, những lúc cậu với Lục An Thành đứng cùng nhau mình luôn cảm thấy hai người có một khoảng cách, nhưng nhìn kỹ lại lần nữa thì không giấy gì cả, giống như đó là áo giác của mình vậy, Tiểu Vũ cậu có từng thấy không?"
" Lần trước đến nhà cùng Thiển Thiển ôn tập mình cũng từng có cảm giác này, mình cứ tưởng là ảo giác của mình chứ?"
Khoảng cách?
Thật sao!
Hai chữ khoảng cách này cứ mãi lẫn quẫn trong đầu của Lâm Thiển đến lúc ra về, cô ngồi trong xe không nhịn được cứ quay qua nhìn chăm chú Lục An Thành đang ngồi ở ghế lái.
" Thiển Thiển, em là đang muốn dùng ánh mắt để quyến rũ anh sao, nếu đúng thì chúc mừng em, em đã thành công" Lục An Thành đột nhiên bật cười, nghiên người áp sát cô, nói khẽ:" Anh cứng rồi.
"
Nói xong anh đột nhiên cúi đầu xuống ngậm lấy cánh môi của cô.
Lâm Thiển mở to mắt nhìn anh, không đáp lại, cũng không đẩy ra, cô cứ như một khúc gỗ ngồi yên ở đó, bàn tay bấu chặt lấy chiếc ghế.
Lục An Thành thấy Lâm Thiển không đẩy anh ra liền như gió táp mưa sa mà hôn cô.
Mật ngọt chết ruồi quả thật không sai.
Anh vì sự ngọt ngào của người con gái này dù đi qua trăm cay nghìn đắng, thậm chí mất mạng cũng không hối tiếc.
Đến khi Lục An Thành buôn Lâm Thiển ra thì cô mới hoảng loạn lao ra khỏi xe chạy nhanh lên phòng.
Cô vẫn luôn kìm chế, kìm chế bản thân, kìm chế cảm giác không nói lên lời đang lớn dần kia.
Cô ngồi trên giường dùng hai tay tự ôm lấy thân thể đang không ngừng rung rẩy của mình thật chặt.
Lại là cảm giác đó.
Giống như lần anh ôm cô lúc trước.
Nhưng lần này lại mãnh liệt hơn rất nhiều.
Rất nhiều cảm xúc đang xem, rất uất nghẹn, rất khó chịu!
Cô cảm nhận được có cái gì đó đang vùng vẫy muốn thoát ra.
Rồi bị giam cầm lại.
Là cái gì chứ?
Thật khó hiểu, khó hiểu y như cô lúc này.
Cô khóc rồi.
Nhưng tại sao lại khóc chứ?
Tại sao lại khó chịu đến như vậy?
Tại sao bản thân lại kì lạ đến vậy?
Đầu đau quá.
Trái tim đập nhanh đến khó thở.
Tại sao chứ?
Rốt cuộc là TẠI SAO! ?
' Áaa!.
'
' Xoảng xoảng '
Lâm Thiển la lên một tiếng đưa tay hất văng chiếc ly để trên bàn nằm cạnh giường, như đang phát tiết, sao đó trước mắt dần trở nên mơ hồ, bị màn đêm bao phủ, trước khi cô hoàn toàn mất đi ý thức thì mơ hồ thấy một bóng dáng quen thuộc, một cảm giác quen thuộc.
Màn đêm đã buông xuống, bên ngoài là một bầu trời đầy sao lấp lánh, những vì sao ấy đẹp hơn bất kỳ viên đá quý kim cương nào, vẻ đẹp của thiên nhiên, một vẻ đẹp không tài nào với tới.
Ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ len lỏi soi sáng một phần dung nhan của người con gái đang nằm trên chiếc giường lớn màu xanh nước biển, hàng lông mi vừa dài vừa cong của cô gái khẽ động, rồi từ từ mở mắt ra.
Lâm Thiển xoa xoa trán rồi chống tay ngồi dậy, cái cảm giác chết tiệt kia rốt cuộc cũng biến mất, nếu không chắc cô phải vào viện tâm thần luôn quá.
Sau đó cô khó hiểu nhìn chiếc chăn bông đang đắp trên người, lại nhìn dưới sàn, cái ly vỡ đã được dọn sạch sẽ.
Chắc dì Phùng từng vào phòng trong lúc cô ngất xỉu đây mà.
Cô xuống giường, mở cặp sách, lấy cái điện thoại ra, mở màn hình lên.
21h36p
Trời đất.
Hôm nay buổi chiều không có tiết nên như thường lệ 12h30p là Lâm Thiển đã có mặt ở nhà.
Cô ngủ một mạch hết chín tiếng?
Ọc~
Đói bụng quá~
Đi kiếm cái gì để ăn mới được.
Cô đi đến tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ quần đùi tay ngắn đi vào phòng vệ sinh.
Lâm Thiển đứng hình nhìn chính mình được phản chiếu trong gương, vẫn là dung mạo này, thân hình này, nhưng không phải bộ đồ này.
Haizz.
Việc này phải nói lại với dì Phùng mới được, tuy bà cũng giống như mẹ của cô nhưng cô đã lớn vậy rồi, để người khác thay đồ cho xấu hổ chết.
Lâm Thiển rửa mặt xong thì xuống lầu, giờ này thì dì Phùng đã về từ lâu rồi, cô định vào bếp tìm cái gì đó lấp đầy cái bụng rỗng này trước.
Cô vào bếp lấy ra một gói mì, rồi mở tủ lạnh lấy thêm một quả trứng ra, đang định bắt ấm nước lên rồi chiên trứng thì phía sau bị vỗ một cái.
" Ôi má ơi.
"
Lâm Thiển giật bắn mình, quả trứng trong tay không cầm chắc lăn rớt xuống sàn bể tan nát, lòng trứng bắt chảy ra ngoài nền gạch.
" Anh có thể bớt chơi cái trò hù dọa từ phía sau này lại được không dợ? Chẳng vui một tí nào đâu.
"
Lục An Thành hơi cúi người xuống, Lâm Thiển liền ôm mặt lùi về sau.
" Làm gì? Định dở trò lưu manh nữa à.
" Cô đề phòng nói.
Chẳng có chút gì gọi là mắc cỡ cả.
" Buổi tối chỉ ăn mì không tốt cho sức khỏe.
" Anh cười nói.
" Vậy anh nấu cho tôi ăn đi.
" Cô cũng rất không biết xấu mặt mà nói.
Và thế là sau đó Lâm Thiển ôm cái bụng no nê thỏa mãn đi về phòng.
Còn Lục An Thành à? Kệ đi, ai thèm quan tâm hắn ta.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...