Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện

Lòng hoảng hốt trong nháy mắt, Ân Bích Việt nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Lúc mở ra lại thì ánh mắt trong trẻo, không nhiễm bụi trần.

Tay áo dài của hắn lay động, đứng chắp tay.

Cánh cửa sổ bằng gỗ không có gió mà lung lay, nhẹ nhàng mở ra. Gió đêm lạnh lẽo và ánh sao tiến vào, thổi đi ấm áp khô nóng khiến đầu óc người ta mê man.

Thổi màn giường khẽ bay lên, tóc đen của người kia tùy ý tung bay.

Ân Bích Việt đi tới bên giường, cúi đầu cúi người. Cái tư thế này khiến cho bọn họ cách nhau rất gần, gần như là hơi thở hòa vào nhau. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được ý cười, lồng ngực chấn động của đối phương.

Sau đó hắn giơ tay, kéo cổ áo của người trước mặt, khiến cho chúng nó khép lại, rồi lại buộc chặt vạt áo.

Lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy, động tác không thạo mà nghiêm túc.

Cuối cùng lui lại hai bước, bình tĩnh nói,

“Gặp các sư huynh sư tỷ, đọc thư Chung Sơn gửi tới. Có chuyện gì thì nói, không nên dùng pháp thuật mê hoặc ta.”

Người dựa ở trên giường không tỏ rõ ý kiến, nâng tay sửa sang lại cổ áo, hiển nhiên là bị buộc quá chặt nên có chút không thoải mái. Cho dù như vậy, người nọ vẫn thuận theo lời của hắn, “Ngươi đã hỏi những người kia, kết quả thế nào?”

Ân Bích Việt suy nghĩ một chút, “Đại khái là phải có vướng bận.”

Ma Tôn nhíu mày, “Vướng bận của ngươi còn chưa đủ sao?”

Ân Bích Việt trầm mặc.

Hắn vướng bận hồn phách chia lìa của sư huynh, sư phụ chẳng biết lúc nào thì trở về,  đồng môn ở Hề Hoa phong, còn có bằng hữu ở ngoài Thương Nhai. Tính ra một chút thì cũng không ít.

Ánh mắt của người kia nặng nề, như đáy sâu dưới biển, “Cho nên vướng bận thôi còn chưa đủ, còn phải có dục vọng.”

Ân Bích Việt thấp giọng lặp lại, “… Dục vọng?”

“Đói thì muốn no bụng, lạnh thì muốn có thêm quần áo, là dục vọng cơ bản nhất của cuộc sống, tìm kế sinh nhai, cầu danh cầu lợi, là những dục vọng sau no ấm, chúng sinh nóng vội với sống, nóng vội với chết, đều ép ra dục vọng.”

“Là người tu hành, ngươi vốn nên có dục vọng với sức mạnh, theo đuổi ngộ đạo. Nhưng bây giờ lại chẳng có gì cả.”

Dáng vẻ của người trước mắt lười biếng, lời nói lại áp sát từng bước,

“Không có chuyện vùng vẫy trong đau khổ, cũng không có chuyện cầu mà không được, ngươi làm sao mà có nổi dục vọng?!”

Ân Bích Việt không thể không thừa nhận là đối phương nói rất có lý, “Ngươi nghĩ ra cách rồi?”

“Nghĩ được cách khiến cho ngươi sinh ra dục vọng, ngươi bằng lòng thử không?”

“bàn luận về đạo với ta sao? Hỏi ra chỗ ta không rõ?”

Tiếng cười đã biến mất vang lên lần thứ hai, “Hà tất phải làm chuyện phiền phức như vậy, nói chuyện ‘Ấm no sinh dâm dục’ đi, dục vọng không phải là thứ dễ dàng nhất sao?”

Ân Bích Việt ngơ ngác.

Đi một vòng lớn như vậy, hóa ra nó lại ở đây.

Đều là cạm bẫy đã xếp sẵn!

Không thể kìm nén nổi, những hình ảnh lung tung không thể diễn tả bỗng nhiên nổi lên. Trong hang núi tối đen, ánh lửa nóng rực, những cái đụng chạm thân mật… Rồi lại đối diện với khuôn mặt của sư huynh, đáy lòng lại như bị lông chim gãi một cái, ấm áp mềm mại.

Hắn ổn định lại suy nghĩ, bất đắc dĩ thở dài, “Sao ngươi lại biến thành cái bộ dạng này?”

Sư huynh là chính nhân quân tử khỏi cần phải nói, nhưng lúc hắn là Ý Lăng Tiêu, sư đệ Mạc Trường Uyên của hắn tính tình đạm bạc, trong nóng ngoài lạnh, đối đãi với hắn vô cùng tốt. Cho dù sau đó có nhập Ma, cũng chỉ còn lại nét lạnh như băng xa cách người khác ngàn dặm.

Bất kể là ai, cũng sẽ không làm chuyện hoang đường như vậy.

Ma Tôn biết hắn đang suy nghĩ gì, cười nhạo nói, “Ngươi đã sắp biến thành dáng vẻ của Chân Tiên rồi, nếu như ta giống với cùng kiếp trước, chúng ta sẽ giẫm lên vết xe đổ.”

Năm chữ ‘giẫm lên vết xe đổ’ vừa được nói ra, Ân Bích Việt liền nhíu mày, “Cãi chày cãi cối.”

“Ngươi không muốn sao?”


Gió đêm tiến vào phòng bỗng trở nên lạnh lẽo. Ánh nến bị thổi lúc sáng lúc tối.

Hắn không trả lời, ý từ chối rất rõ ràng.

Uy thế khủng bố mà to lớn kéo đến trong căn phòng nhỏ hẹp. Ánh nến đột nhiên tắt. Bàn, giá sách, bức bình phong, giường, tất cả đều rung động trong bóng tối. Hắn biết sự kiên trì của đối phương đã cạn.

Luôn luôn cười, đi nơi nào, làm cái gì đều cho hắn quyết định, dáng vẻ dễ thương lượng mọi chuyện quả nhiên là giả.

Ánh sao chiếu vào, lúc đi ngang qua giữa bọn họ thì hơi khúc chiết. Hình ảnh kỳ diệu mà quái lạ.

Sức mạnh khổng lồ va chạm nhau, đã khiến không gian biến hình.

“Được rồi.” Ân Bích Việt đánh vỡ sự giằng co, lại không nghĩ ra lý do gì mới có thể làm cho đối phương dừng lại.

Nếu như đã nói từ trước, Mạc Trường Uyên có muốn hủy trời diệt đất thì hắn cũng không ngăn được. Nhưng tại sao người nọ lại không có ý khiêu khích tới đại trận hộ sơn?

Cuối cùng đành phải nói, “Giường sắp sụp rồi, ta không có cách nào để ngủ.”

Lý do này ngay cả chính hắn cũng cảm thấy buồn cười.

Mà bất ngờ thay, khí tức nguy hiểm một giây trước còn đang quẩn quanh sắp vượt qua ranh giới giới thịnh nộ của Ma lại đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Người kia giơ tay hơi phe phẩy ống tay áo, đứng dậy xuống giường, “Ngươi ngủ đi, ta đi a gian ngoài tĩnh tọa.”

Sau đó hắn thật sự đi ra ngoài, đi ngang qua Ân Bích Việt.

Ánh sao ngút trời rơi trên người hắn.

“Xin lỗi.”

Ân Bích Việt quay người lại nói, hắn không biết tại sao lại muốn xin lỗi, chỉ cảm thấy đối phương đại khái là rất khó để vượt qua.

Loại khổ sở này giống như đang đứng trên đỉnh núi tuyết Thông Thiên, nhìn thấy Mạc Trường Uyên cầm kiếm chỉ về phía hắn.

Ma Tôn dừng bước, nhưng không quay đầu lại,

“Không cần nói xin lỗi, ngươi không có sai. Đúng là ta cãi chày cãi cối.” Người nọ trả lời vấn đề kia một lần nữa, “Trăm vạn năm trước, ta sống quá ngột ngạt, trong lòng nghĩ cái gì cũng không nói cho ngươi, ngươi nhất định rất phiền chán. Ta đã nghĩ, dù sao ngươi cũng không thích bộ dáng của Mạc Trường Uyên, lần này được làm lại từ đầu, nên sống tùy tiện một chút. Muốn cái gì, thì cũng để ngươi biết.”

Hắn ta nghiêng người cười cười, “Bây giờ xem ra, dù ta có mang bộ dáng gì, ngươi đại khái cũng không để ý. Dù sao trong lòng có đạo lớn, tình ái ân oán có đáng là gì?”

Lòng Ân Bích Việt rung động, chân nguyên dâng trào, một bình phong vô hình ngưng tụ. Ngăn cản trước người của người nọ.

Nếu phải nói tiến bộ lớn nhất của hắn ở đời này là gì, thì đó nhất định là ‘Chưa nói xong thì không cho đi’.

Hắn mở miệng kêu, “Sư đệ.”

Một tiếng gọi này rất giống với rất lâu trước kia, chia cách trăm vạn năm nhân gian cũng không còn tồn tại nữa, “Lên núi bái sư, khai ngộ tu hành, sau đó bị cõi trần nhuốm lấy, rèn luyện sinh tử, khi đó lòng có sinh ra tình ái hay không ta thật sự không hiểu, dù sao chuyện cũ đã qua rồi, ân oán khó theo đuổi. Ta chỉ biết là ta đã đi vào ba ngàn thế giới để cầu đạo một lần nữa chỉ để thay đổi số mệnh với ngươi.”

“Nhưng ta không thể lừa ngươi, bất kể ngươi mang bộ dáng gì thì cũng không có gì khác nhau. Bởi vì bây giờ hai hồn của ngươi chia lìa, khiến ta hiểu được tình ái kiếp này, vùi sâu trong đó, là nửa hồn phách kia.”

Cho nên ta không cần gì cả. Mạc Trường Uyên cũng được, Lạc Minh Xuyên cũng được, sư huynh cũng được sư đệ cũng được, kiếp trước kiếp này, ta chỉ có một người là ngươi.

Đạo lớn là gì, tất cả mọi thứ cũng không bằng ngươi.

Sao dần tối đi. Ánh trăng chuyển về Tây, rời khỏi khung cửa sổ.

Không biết qua bao lâu, người kia nói, “Ta hiểu rồi.”

Chỉ có câu này, sau đó đánh vỡ bình phong, đi ra ngoài.

Ân Bích Việt nghe thấy tiếng vỡ tan yếu ớt trong không khí, lui lại mấy bước, cụt hứng ngồi ở trước giường.

Hắn không biết mình làm vậy có đúng hay không. Lần bộc bạch này có làm tổn thương đối phương hay không.

Một giây sau, ánh nến ở gian ngoài sáng lên lần nữa.

Tiếng bước chân trầm ổn vang lên, Ân Bích Việt nâng mắt, chỉ thấy người rời đi không ngờ đã trở lại.


Mở r hai tay về phía hắn, ánh nến rọi sáng ý cười ôn hòa trong mắt.

Hơi thở quen thuộc không sai đi đâu được, Ân Bích Việt thử ôm lại đối phương,

“Sư huynh…”

Thật sự là đã lâu không gặp.

Lạc Minh Xuyên ôm người vào trong ngực, âm thanh có chút khàn,

“Huynh đã trở về.”

Ngủ cùng giường với nhau cũng không phải lần đầu tiên.

Không có thẹn thùng lúng túng, hai người chỉ nằm cùng một chỗ. Tắt đèn đóng cửa sổ, thả xuống màn giường, Ân Bích Việt còn thay đổi một tư thế thoải mái, tự cho là rất bá đạo ôm vòng qua eo sư huynh.

Không khỏi nghĩ đến, xem ra chuyện Hợp Tịch phải gấp rút, nếu không thì việc không danh không phận này quá oan ức cho sư huynh.

Hai má dán chặt lồng ngực hơi chấn động, giọng của Lạc Minh Xuyên vang lên trên đỉnh đầu hắn,

“Thời cơ đã tới, ngày mai huynh sẽ bế quan.”

‘Chờ một thời cơ, hai người dung hợp với nhau.’ Đại sư Vô Vọng từng nói như vậy.

Cho nên không cần nhiều lời giải thích nữa, Ân Bích Việt cũng rõ ràng ý này.

Đã vậy còn quá nhanh.

“Việc này hung hiểm khó dò, ngày mai chúng ta Hợp Tịch trước đi.”

“Việc đó không làm ẩu được. Chờ huynh xuất quan rồi sắp xếp sau, còn phải làm lễ phục, phát thiệp mời, Thương Nhai mở sơn môn, mở tiệc lớn mời khách và bạn cả ba ngày…”

“Đều là huynh mượn cớ. Sau khi Hợp Tịch thì số mệnh liên kết với nhau, huynh là sợ lúc bế quan có bất trắc gì đó thì sẽ liên lụy đệ, đúng hay không?”

Lạc Minh Xuyên không có gì để nói. Sư đệ ở chút chậm ở một số mặt, nhưng phần lớn là nhạy bén thông suốt trong các tình huống, không thể gạt được.

Ân Bích Việt giương mắt nhìn y, cả giận nói, “Nếu mà sợ mấy cái đó, vậy thì chúng ta còn làm đạo lữ làm gì nữa?”

Lạc Minh Xuyên lập tức vỗ lưng thuận khí cho người kia, “Là huynh sai rồi.” Rồi bỗng nhiên cười rộ lên, “Xúc cảm của đệ hình như đã trở lại, xem ra có thể khiến đệ tức giận cũng là chuyện tốt…”

Ân Bích Việt suy nghĩ một chút, “Đại khái là bởi vì có dục vọng Hợp Tịch với huynh.”

Hoặc là nói tối hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, còn toàn là chuyện có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của ta.

Giọng của Lạc Minh Xuyên trầm xuống, “Đệ tin tưởng lời hắn ta nói?”

“… Có mấy phần lý.”

“Vậy chúng ta thử xem?”

Ân Bích Việt vừa định hỏi ‘Thử cái gì?’, thì câu nói ‘Ấm no sinh dâm dục’ nhảy ra trong óc, khiến cho hơi thở của hắn loạn một chút.

Chờ chút, đừng nói là giống như chuyện hắn nghĩ chứ.

Bỗng nhiên có mấy lọn tóc phất qua gò má của hắn, hơi có chút ngứa. Ánh sao bị che đi mất, Lạc Minh Xuyên cúi người xuống, đè tay hắn lại dưới thân. Sóng ngầm phun trào trong mắt, như là có ánh sáng.

Bọn họ trao một cái hôn thật dài.

Không giống với những cái hôn lướt qua rồi thôi lúc trước, hoặc là cái hôn dứt khoát hung ác tới từ một phương, nụ hôn này rất sâu, cũng rất triền miên.

Ân Bích Việt không nhắm mắt, nhìn thẳng vào đáy mắt Lạc Minh Xuyên. Giống như là muốn khắc người nọ vào tâm trí.

Vừa trúc trắc đáp lại, chỉ cảm thấy từ môi lưỡi đến toàn thân, gống như là đang ngâm trong dòng nước ấm, mềm yếu bất lực.


Tầm mắt dần dần mơ hồ, tinh thần cũng mơ màng ngẩn ngơ, muốn nói gì đó nhưng nơi cổ họng lại chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào không rõ ràng. Tựa như một con vật nhỏ bất lực.

Ở chốn hoang vu bốc lên ánh lửa, vì vậy ngàn dặm đều bốc cháy. Gió xuân thổi qua một đêm, cây hoa lần lượt nở rộ.



Vào lúc gần như hỏng mất, Ân Bích Việt nghe thấy giọng khàn khàn bên tai, dường như mang theo ý cười, “Sư đệ, đệ xem, đệ có dục vọng, Chân Tiên sẽ không có dục vọng.”

“Đệ chớ có trách huynh, huynh chỉ sợ không chờ được đến lúc xuất quan, đệ đã hoàn toàn biến thành dáng vẻ vô dục vô cầu, một thân thanh tịnh rồi.”

“Nếu như phải nói trên cõi đời này có thứ gì khiến huynh thật sự sợ hãi, thì việc đó chính là mất đi đệ.”

Nhưng hắn đã không có cách nào suy nghĩ ý nghĩa trong lời đó, chỉ là vô thức giãy giụa, “Sư huynh, đệ khó chịu…”

Quân tử như ngọc trong ngày thường lại đột nhiên trở nên cứng rắn, “Gọi tên huynh.”

“Lạc Minh Xuyên, Lạc Minh Xuyên…”

******

Chờ đến khi Ân Bích Việt hoàn toàn tỉnh táo lại thì đã là giữa trưa hôm sau.

Nắng nhạt đầu xuân chiếu vào trong phòng, những hạt bụi nhỏ lơ lửng trong nắng.

Trong mặt kính nước phản chiếu khuôn mặt của hai người, hắn ngồi ở trước bàn, Lạc Minh Xuyên đứng ở phía sau, vấn tóc cho hắn.

Sợi tóc trắng bạc chảy qua ngón tay thon dài, bị chia làm hai nửa, nửa buộc nửa thả.

Lạc Minh Xuyên nhìn người trong gương, cười khổ nói, “Giận sao?”

Giận cũng phải, y là người làm sai.

Ân Bích Việt đang trầm tư hoàn hồn lại, “Đệ chỉ cảm thấy kỳ quái, sư huynh sao lại làm được…”

Rõ ràng cảnh giới của đệ tiến triển cực nhanh, tâm chí kiên cố, Già Lan đồng thuật sao lại dễ dàng mê hoặc đệ như thế? Lúc trước Ma Tôn muốn dùng thuật mê hoặc nhưng không phải đã bị đệ phát hiện sao?

Lạc Minh Xuyên nghe vậy thì trong lòng đau nhói,

“Bởi vì đệ tin huynh. Không phòng bị huynh.”

Nhưng huynh lợi dụng sự tin tưởng của đệ. Mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.

Rất thất vọng đi.

Mặt kính nước vỡ vụn, hóa thành hơi nước tung bay như khói. Lược ngọc trong tay gãy thành hai khúc, nằm trong lòng bàn tay.

Mãi đến tận khi thanh niên tóc trắng xoay người lại, lộ ra nụ cười đã lâu không gặp,

“Thật tốt.”

Lạc Minh Xuyên tưởng mình nghe lầm, “Cái gì?”

Ân Bích Việt thở dài nói, “Sớm biết như thế này mà có thể giải quyết tất cả vấn đề, thì còn dằn vặt làm gì nữa…”

Nếu không phải cách này quá xấu hổ, thì hắn thật sự rất muốn viết thư nói cho Chưởng viện tiên sinh. Dù Tiên sinh có đọc qua bao nhiêu điển tịch thì cũng không nghĩ ra cái cách này.

Ân Bích Việt đứng lên, tự thấy mình phong lưu, nhẹ nhàng vuốt lại cổ áo cho sư huynh, “Khổ cực cho sư huynh rồi. Như đệ bây giờ, ít nhất có thể chống đỡ tới khi huynh xuất quan.”

Hắn rốt cuộc cảm nhận được thiện ý của thế giới này. Vui vẻ, tràn đầy hy vọng như cây khô gặp mùa xuân.

Vô tình tối thượng, không bằng việc xuân phong nhất độ. (=việc mây mưa)

Thật sự là tốt.

Lạc Minh Xuyên choáng váng.

Rốt cuộc phải giải thích sao cho sư đệ hiểu trong chuyện này đệ ấy là người chịu thiệt?

Vì vậy y thở dài.

Ân Bích Việt lập tức trở nên khẩn trương, “Sư huynh?”

Lạc Minh Xuyên dẫn hắn đẩy cửa đi ra ngoài.

Đầu xuân cây cỏ đâm chồi ra hoa, màu xanh nhạt thấm dần lớp sương mù quanh năm không tan ở Thương Nhai.

Ngày xuân chậm chạp, cây cỏ um tùm.


“Huynh chỉ đang nghĩ, đời này thật may mắn được mệnh trời chiếu cố mới đổi lấy được một người như đệ.”

Chẳng biết lúc nào mà mấy cây hoa anh đào hoang đã mọc lên trong đình, trên cây là nụ hoa nhỏ bé yếu ớt run run trong gió.

Ân Bích Việt đứng ở bên cây hoa cười, “Nào có chiếu cố gì, huynh mất hết cả thân tu vi dưới Lâm Uyên kiếm, đi vào luân hồi để cầu một cơ hội thay đổi; mà đệ lại hủy đạo tu lại qua nhiều thế giới…”

“Hôm nay có thể có được niềm vui ở cùng với nhau, đều là do huynh và đệ tìm kiếm chỗ sống trong đường cùng, phản nghịch với trời đi sửa mệnh để đổi lấy cơ hội.”

Mãi đến rất nhiều năm sau, Lạc Minh Xuyên vẫn còn nhớ cảnh này.

*******

Lúc khí trời trở nên ấm áp, Thương Nhai sơn đầy hoa dại cây cối, cỏ mọc én bay.

Có chim xanh bay tới theo gió xuân đến từ khắp nơi, mang đến tin tức khác nhau.

Liễu Khi Sương nhận được thư Đoàn Sùng Hiên gửi tới từ Bắc Địa.

Thư rất dài, ba trang đầu đều là đang xin nhờ sư tỷ chuyển lời thăm hỏi tới từng người, hỏi từ tu hành hỏi đến ăn uống. Bốn trang sau thì viết về tình hình gần đây của mình, chủ yếu là oán giận không khí trong hoàng thành khô nóng, còn Loan Nhị gần đây thì càng ăn càng nhiều, cho nên sau khi thu nhỏ người thì mập thành một cục.

Chính sự không đề cập tớ một câu.

Yến Hành đoán hắn đại khái đã làm Hoàng Đế, không thể lộ vẻ vui giận, cũng không thể nói nhiều, nhịn quá lâu nên có một chút không bình thường.

“Tội nghiệp lão ngũ.”

Ân Bích Việt xem xong thì cười rộ lên, “Còn phải làm phiền sư tỷ viết thư hồi âm.”

Liễu Khi Sương gật đầu, “Không phiền.”

Quân Dục nói, “Viết là mọi thứ đều ổn.”

Ân Bích Việt nói, “Đại sư huynh không ngại thì nói hai câu đi, ngũ sư đệ mà thấy thì nhất định sẽ rất mừng rỡ.”

Nhưng trong lòng lại nghĩ đâu chỉ là mừng rỡ, Lải Nhải mà thấy ‘đại sư huynh vậy mà nói câu dài kìa’ thì có thể mừng tới năm sau luôn.

Sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc của Quân Dục lộ ra mấy phần căng thẳng, ngón tay cầm kiếm hơi trở nên trắng, nhíu mày như là đang khốn khổ ngộ đạo, “Vậy thì thêm một câu…”, hắn nghiêm túc nghiêm túc nghĩ ngợi, “Quả thật là rất tốt. Chớ mong nhớ.”

Yến Hành suýt chút nữa cười ra tiếng.

Ân Bích Việt mang thái độ khác thường đáp rất dài, “Sư tỷ viết cho đệ ấy là đệ Hợp Tịch, ghi tên vào sách ở từ đường của Thương Nhai, đại sư huynh thay mặt sư môn nhận lễ, đệ và Lạc sư huynh lấy máu làm khế ước. Từ đây về sau đã là người có gia có thất. Đợi khi Lạc sư huynh xuất quan, hai người chúng đệ sẽ du lịch thiên hạ, có lẽ sau này sẽ đi Bắc Địa thăm đệ ấy…”

Yến Hành như là hiểu được điều gì, cũng hồi đáp rất dài.

Liễu Khi Sương ghi nhớ từng lời.

Ân Bích Việt than thở trong lòng, ngũ sư đệ chính mắt thấy cuộc chiến sống còn giữa sư tỷ cùng Ngọc cung chủ, với sự thông minh của đê ấy, sợ là đã cảm nhận được tâm tình khác thường của sư tỷ. Cho nên mới định kỳ viết thư dài gửi về.

Vì để cho sư tỷ nghĩ và làm những thứ khác mà không phải ở trong phòng cả ngày chép Đạo kinh. Trong lúc vội trăm bề mà lại viết nhiều như vậy, cũng coi như rất là để ý.

Hà Yên Vân cùng Nguyễn Tiểu Liên nhận được thư của Khúc Đôi Yên.

Chữ viết của thiếu nữ vẫn rất duyên dáng, nhưng giữa nét bút lại có thêm chút rầm rộ. Lưu loát đọc hết ba trang, đại ý là Liêm Giản và các thành trấn xung quanh cũng tu sửa sắp xong rồi, môn phái lại đi vào quỹ đạo một lần nữa, nửa cuối năm thì chuẩn bị mở sơn môn, chiêu mộ đệ tử mới. Còn Lãm Nguyệt kiếm của nàng ta thì đã đạt được bảy phần chân nghĩa, nếu như cha mẹ của nàng ta vẫn còn thì nhất định sẽ chạy đi nói với bạn bè họ hàng rồi.

Quan trọng nhất là, nàng ta sắp chuẩn bị thổ lộ lần thứ ba trong đời.

Đáng sợ tới mức Hà Yên Vân ăn hết hai con gà nướng, Nguyễn Tiểu Liên tập một bộ quyền Đảo Sơn mới tỉnh táo lại.

“Ta nói ngươi viết đi! Ngươi nói cho nàng ta biết, ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ, dù sao bây giờ nàng ta là tông chủ, mọi hành vi đều ảnh hưởng tới uy danh của môn phái, không được xúc động. Khiến cho nàng ta tỉnh táo mộ chút, tốt nhất là hẹn thời gian gặp mặt, chúng ta cùng nhau bàn đại sự, bày mưu cẩn thận rồi mới hành động…”

Hà Yên Vân nói, Nguyễn Tiểu Liên viết chữ như rồng bay phượng múa.

“Cuối cùng thuận tiện hỏi à cái người xui xẻo… Khụ, gạch bỏ chữ xui xẻo đi, mà nàng ta nói là anh tuấn vô song, cực kỳ tiêu sái đó là ai.”

Hà Yên Vân thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc là đệ tử của môn nào phái nào, thế gia đại tộc nào mà có thể yên lặng cướp được đệ nhất mỹ nhân Khúc Đôi Yên.

Đặc biệt là toàn bộ Liêm Giản sau lưng mỹ nhân này, nắm trong tay một nửa giang sơn ở Nam Địa.

“Sao nàng ta lại rơi vào lưới tình nhanh như vậy? Đầy giấy toàn là tình thế bắt buộc, sốt ruột không phải quân thì không gả, không có một chút dấu hiệu nào… Lẽ nào bây giờ đang có xu hướng làm chuyện lớn trong im lặng sao? Giống như sư huynh của ta cùng Ân sư huynh vậy, chưa chi đã âm thầm Hợp Tịch?” (quân là một loại xưng hô)

Nguyễn Tiểu Liên để bút xuống, cuốn thư bỏ vào ống trúc nhỏ, cột chắc vào chim xanh, “Lạc sư huynh cùng Ân sư huynh là tình huống đặc biệt, với cảnh giới bây giờ của bọn họ, suy nghĩ rất nhiều thứ, không phải là chuyện chúng ta có thể đoán ra… Còn Đôi Yên ấy, nàng ta luôn sốt ruột như vậy, ta cần phải gửi một con gà hấp lá sen và gạo nếp cho nàng ta, nói không chừng khi nàng ta ăn xong thì quên mất luôn chuyện lấy chồng.”

Hà Yên Vân suy nghĩ một chút, “Thôi, đừng gửi nữa, ta hi vọng nàng ta có thể gả sớm một chút, như vậy chúng ta có đủ bốn người, có thể làm bàn mạt chược…”

“Ngươi là sợ ta gửi cho nàng ta rồi thì ngươi không có đồ ăn hả?”

Hà Yên Vân rất thành thực, “Đúng vậy, ta sợ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui