Editor: @Linh Li
Beta: @Tranh Tử
Vào ngày thứ năm sau khi từ chức ở cửa hàng quần áo Cẩm Vinh, Du Uyển đã tìm được một công việc mới, là một cửa hàng cũ chuyên về sườn xám ở phía nam thành phố. Nhiều người vợ chính thức, những ngôi sao lớn thường đến đây để đặt mua sườn xám.
Du Uyển trình độ không tốt, người lại trẻ tuổi, bất quá ông chủ cửa hàng sườn xám rất lạc quan về tài năng của Du Uyển, ông đã kí hợp đồng thử việc ba tháng với cô, mức lương cơ bản trong thời gian thử việc là 50 nhân dân tệ có hoa hồng.
Ông chủ đã gần sáu mươi tuổi là Lão gia tử nổi danh về sườn xám nhất Nam Thành, Du Uyển rất kính trọng ông, bởi vậy cũng rất hài lòng phần công tác này.
Bất quá, mặc dù bây giờ Du Uyển đã làm sườn xám, cô vẫn thích tạp chí thời trang đó. Cuối tuần được nghỉ, Du Uyển đến cửa hàng sách nước ngoài ở đường Nam Hoài từ sớm. Khi đi làm với Lục Quý Hàn, mỗi tuần cửa hàng sẽ phát hành một tạp chí với số phát hành mới nhất cho nhà thiết kế, Du Uyển cũng không cần phải tự mình tới lấy. Bây giờ, nàng đã không tới đây được gần một năm.
Nàng tới sớm, trong tiệm không có khách hàng. Từ Nhuận Chi, chủ hiệu sách, nghe tiếng đẩy cửa, nhìn lên từ phía sau quầy.
Du Uyển mỉm cười lịch sự với hắn.
Từ Nhuận Chi ngạc nhiên.
Hắn nhớ Du Uyển, đã từng là đại thiếu phu nhân Lục gia. Hắn nhớ vì chữ viết tay lớn của Lục Quý Hàn, hắn đã rất ấn tượng. Tất nhiên cũng có những lí do là vì dung mạo của Du Uyển. Hôm nay cửu biệt trùng phùng, ngoại hình Du Uyển không có thay đổi gì nhiều, điều khiến cho Từ Nhuận Chi ngạc nhiên chính là bộ dáng thanh thản nhàn nhã của Du Uyển.
Giống như một cái vỏ cây đã rời khỏi lồng, ánh mắt nàng trong veo như nước, màu da trong trắng lộ hồng, căn bản nhìn không ra nàng đã từng gả cho người khác.
Hắn lần đầu tiên nhìn một cô nương mà ngây người.
Du Uyển có chút đỏ mặt.
Từ Nhuận Chi ý thức được sự thất lễ của mình, nói xin chào một cách lịch sự: "Chào mừng đến với..."
Du Uyển gật đầu, trực tiếp hướng tạp chí bên kia đi đến.
Từ Nhuận Chi lần nữa ngồi xuống, ánh mắt lại không tự chủ được liếc nhìn Du Uyển ở phía bên kia. Lục Quý Hàn mở một tiệm bán quần áo, cữu cữu hắn cũng sở hữu một cửa hàng sườn xám, cửa hàng của Lục Quý Hàn cướp đi của cữu cữu hắn một chút kinh doanh, cữu cữu, cữu mẫu thỉnh thoảng mới đề cập đến tình hình bên Lục gia, vì vậy Từ Nhuận Chi mới vô tình nghe về tin tức của Du Uyển, hắn biết cô họ Du, cũng biết cô và Lục Tử Khiêm lặng lẽ li hôn, nguyên nhân li hôn không rõ.
Từ Nhuận Chi không hiểu tính cách của Du Uyển, nhưng lúc này, nhìn cô chăm chú cẩn thận lật giở tạp chí, Từ Nhuận Chi không thể giải thích được, nhất định là đã làm sai gì đó với Lục gia.
Du Uyển lấy hai quyển tạp chí, tới tính tiền.
Từ Nhuận Chi mỉm cười tính nàng mười nhân dân tệ, Du Uyển cầm cuốn sách lên muốn đi, Từ Nhuận Chi quỷ thần xui khiến nói một câu "Du tiểu thư đi thong thả."
Du Uyển ngạc nhiên quay đầu,người này làm sao biết nàng họ Du? Lần trước nàng đến, ông chủ chỉ nói "Đi thong thả."
Từ Nhuận Chi nhận ra sai lầm của mình, hắn muốn giải thích, nhưng căn bản không tìm thấy lí do.
May mắn, có khách đang đến, Từ Nhuận Chi vội vàng mỉm cười chào khách, như thể hắn chưa nói gì.
Du Uyển thấy hắn có chút bận, mang theo một tia nghi hoặc rời đi.
Buổi chiều tiệm sách đóng cửa, Từ Nhuận Chi đến trường đón con gái học lớp một, rồi đưa con gái về thăm gia đình, hôm nay là sinh nhật của lão thái thái.
Trước khi trò chuyện, ông lão đã đề cập đến một nhà thiết kế mới trong cửa hàng.
Từ Nhuận Chi lúc đầu chỉ là tùy tiện nghe một chút, về sau nghe nói nhà thiết kế kia là một cô gái trẻ họ Du, Từ Nhuận Chi trong lòng hơi động.
Hai ngày sau, Từ Nhuận Chi đưa con gái đến cửa hàng sườn xám, vừa lúc Du Uyển lại đang làm trợ thủ giúp Sầm lão gia tử, nàng nghiêm túc làm việc, Từ Nhuận Chi trước thấy được nàng, xác định nữ nhân viên của cửa hàng sườn xám chính là Du tiểu thư trong hiệu sách, Từ Nhuận Chi liền âm thầm cao hứng trở lại.
"Cữu gia gia."Cô bé vui vẻ kêu lên.
Sầm lão gia cùng Du Uyển nhìn lên một lúc, thấy cháu gái và cháu trai, Sầm lão gia hạnh phúc lạ lùng: "Hai người các con sao lại tới đây?"
Du Uyển nhìn Từ Nhuận Chi bất ngờ.
Từ Nhuận Chi hướng nàng gật gật đầu, lại giải thích với Sầm lão gia: "Con muốn làm sườn xám cho Tiểu Lan"
Con mắt Sầm Lão gia cũng không mù, nhìn thấy cháu trai cùng với Du Uyển vừa trao đổi ngắn gọn, lại nghe cháu trai ném ra một cái cớ vớ vẩn như vậy, Sầm lão gia liền đoán được mấy phần, cười hỏi cháu trai: "Con biết Du Uyển?"
Từ Nhuận Chi giải thích đơn giản.
Sầm lão gia đã hiểu.
Sau đó, Sầm lão gia cùng vợ hỏi thăm về gia đình Du Uyển.
Sầm Lão thái thái phái người đi đến ngõ hẻm Vĩnh Bình, biết Du Uyển là một góa phụ, bà không hài lòng lắm, cảm thấy nhất định là Du Uyển đã mắc lỗi gì trước khi bị Lục gia đuổi đi.
Sầm lão gia đã làm việc với Du Uyển được nửa tháng, trong mắt ông, Du Uyển là một cô gái nghiêm túc, trầm tính và thông minh. Hơn nữa, Du Uyển là một góa phụ, cháu trai là mang theo nữ nhi goá vợ, hai người trẻ tuổi rất xứng đôi.
"Bà nói không tính, muốn nhìn Nhuận Chi nói thế nào." Sầm lão gia không lãng phí môi và lưỡi với vợ, tìm một cái cớ để gọi cháu trai qua.
Từ Nhuận Chi đã phải lòng Du Uyển, nhưng anh không nghĩ quá xa, không ngờ hai người họ lại lo lắng, ngay cả gia đình của Du Uyển cũng tra rõ.
"Con tuổi không còn nhỏ, Tiểu Lan cũng cần có người chăm sóc, gặp được ý trung nhân sớm, Du Uyển lại là một cô gái tốt, con không sốt ruột, cẩn thận bị người khác nhanh chân đến trước." Sầm Lão gia tử cười híp mắt nói, một bên sầm Lão thái thái mím môi thật chặt.
Từ Nhuận Chi nghĩ nghĩ, có chút ngượng ngùng nói: "Con cùng Du tiểu thư còn không thân quen đến thế, con nghĩ trước tiên thử cùng với nàng làm bạn bè."
Sầm Lão gia tử cau mày nói: "Lại là tự do yêu đương kia, trước kết hôn quen đi nữa tất có cái gì không tốt?"
Sầm lão thái thái nhanh chóng đứng về phía cháu trai và giúp Từ Nhuận Chi xua tan ý tưởng rằng Sầm lão gia sẽ ngay lập tức kết hợp cả hai.
Du Uyển cũng không biết sầm lão gia nghĩ gì, nàng một bên nghiêm túc làm việc, đi theo Sầm Lão gia tử học kinh nghiệm, một bên để mắt đến tờ báo buổi sáng.
Giữa tháng 7, Du Uyển cuối cùng cũng thấy tin tức về Lục Quý Hàn, báo đã chụp ảnh trên bến tàu, Lục Quý Hàn, Lục Tử Khiêm cùng nhau đưa quan tài của Lục Vinh trở lại.
Cỗ quan tài màu đỏ tươi, Lục Vinh thực sự đã chết.
Bên trái quan tài, Lục Quý Hàn một thân tây trang màu đen, bên phải quan tài, Lục Tử Khiêm một thân trường sam màu đen.
Du Uyển cẩn thận quan sát Lục Quý Hàn, ảnh không rõ lắm, nhưng Lục Quý Hàn mặt mày bên trong lạnh lùng cùng lăng lệ vẫn soi ra được. Lại nhìn Lục Tử Khiêm, Du Uyển vô thức lau tờ báo, rồi xác định rằng mặt trái của Lục Tử Khiêm có một vết sẹo, không phải báo bẩn.
Xem ra, Lục Vinh xảy ra chuyện, Lục Tử Khiêm cũng bị thương, cũng may, hắn còn sống.
Sau đó, Lục gia thay Lục Vinh làm một trận tang lễ long trọng, nghe nói tất cả nhân vật có mặt mũi ở Nam Thành đều đến để tỏ lòng thành kính.
Du Uyển không có đích thân tới, chứng kiến hết thảy đều đến từ báo chí, ngay lúc Lục Vinh tang được bảy ngày, hôm nay là thứ hai, trên báo chí lại đăng một cái tin: Lục Tử Khiêm cùng Lục gia đoạn tuyệt quan hệ con nuôi tự lập môn hộ.
Du Uyển giật nảy cả mình, tinh tế nhìn xem, phía trên nói Lục Tử Khiêm là tự nguyện rời đi Lục gia, không có tranh chấp gì về tài sản với Lục gia.
Buông tờ báo xuống, Du Uyển tâm tình phức tạp. Lục Tử Khiêm cùng Lục Vinh ở giữa đến cùng là dạng tình cảm gì?
"Uyển Uyển thế nào?" Tống thị bưng điểm tâm tới, gặp nữ nhi nhìn tờ báo đến ngẩn người, nàng nghi hoặc mà hỏi, "Ngày hôm nay có tin gì mới sao?"
Du Uyển trở lại và nói với mẹ mình rằng Lục Tử Khiêm đã rời khỏi Lục gia.
Tống thị cũng không biết nhà lớn Lục gia cố sự, đối với Lục Tử Khiêm đã từng là con rể tốt, Tống thị vẫn còn có chút tình cảm, thở dài suy đoán nói: "Người đi trà lạnh, Lục lão gia lúc còn sống bất công với Đại thiếu gia, Lục gia thân sinh ba vị thiếu gia khẳng định trong lòng còn có bất mãn, hiện tại Lục lão gia đi rồi, bọn họ đương nhiên muốn đem Đại thiếu gia trục xuất khỏi gia môn, nếu không Đại thiếu gia khỏe mạnh tại sao muốn rời khỏi Lục gia."
Du Uyển không quá đồng ý với mẫu thân, Lục Bá Xương, Lục Trọng Dương, Lục Quý Hàn đều không giống cái loại người này.
Bất quá, chuyện đó với nàng có liên can chăng?
Sau khi ăn sáng, Du Uyển đã sẵn sàng lên đường.
Tống thị cầm theo dù che mưa đi ra cùng, căn dặn nữ nhi: "Ta nhìn ngày hôm nay khả năng trời mưa, Uyển Uyển nên mang dù."
Du Uyển mỉm cười và cầm lấy chiếc ô.
Buổi sáng trời u ám, Du Uyển và hai đồng nghiệp đã ăn trưa bên ngoài và vừa trở lại cửa hàng sườn xám.
Đến cuối ngày, mưa nhẹ hơn một chút
Du Uyển đi đến cửa tiệm sườn xám, vừa muốn mở dù ra, chợt thấy trên đường trước cửa tiệm ngừng một chiếc xe hơi màu đen, và Lục tử Khiêm đang đứng ở bên cạnh xe. Hắn một thân trường sam, dưới tán dù gương mặt ôn nhuận thanh nhã, vết sẹo ở má trái cũng tự nhiên làm giảm bớt uy nghi của hắn. Hai mắt nhìn nhau, Lục Tử Khiêm cười cười, hướng nàng đi tới.
"Đại thiếu gia." Du Uyển quen thuộc gọi hắn.
Lục Tử Khiêm nói: "Ta đã không còn là Đại thiếu gia Lục gia, Uyển Uyển về sau trực tiếp gọi ta Tử Khiêm đi."
Một tiếng đã lâu "Uyển Uyển", một gợn sóng trào lên trong lòng của Du Uyển, Lục Tử Khiêm đã thật lâu không có gọi nàng như vậy.
"Đi thôi, ta đưa nàng về nhà." Lục Tử Khiêm lấy chiếc ô của mình.
Du Uyển đi theo Lục Tử Khiêm học ngoại ngữ lâu năm, hai người có chút cũng vừa là thầy vừa là bạn, nàng không có cách nào từ chối lời mời của Lục Tử Khiêm. Nàng cúi đầu và đi dưới chiếc ô của Lục Tử Khiêm, Lục Tử Khiêm lập tức tới gần nàng, lấy tư thế bảo hộ che chở nàng đi đến phía sau xe hơi, lại thay nàng mở cửa xe, Du Uyển ngồi xong, hắn mới lên xe.
Chiếc xe màu đen di chuyển.
Trong tiệm sườn xám, Sầm lão bản lắc đầu không thể nhận ra, ông biết rằng một cô gái như Du Uyển sẽ không thể không bị ai đoạt.
Bên ngoài cửa hàng sườn xám, Từ Nhuận Chi một tay bung dù một tay cầm một cây dù đứng ở bên cạnh cột nhà trước cửa hàng nhìn qua đã mờ xe ô tô màu đen, hắn tự giễu cười một tiếng. Hắn đọc báo, nhận ra người đàn ông vừa gặp Du Uyển, chính là chồng cũ của Du Uyển, Lục Tử Khiêm. Sau khi Lục Tử Khiêm rời nhà của anh ta, anh ta vẫn có thể lái xe, có thể thấy, anh ta có rất nhiều tiền tiết kiệm.
Nhìn chiếc dù trong tay, Từ Nhuận Chi quay người, dọc theo đường cũ đi trở về, đi tới, một chiếc xe màu đen khác đi qua, Từ Nhuận Chi trong lúc vô tình nhìn sang, qua cửa sổ, anh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc khác, tứ gia Lục gia Lục Quý Hàn. Chiếc xe màu đen lóe lên và nó thực sự đang đuổi theo chiếc xe Lục Tử Khiêm.
Tiếng cười của Từ Nhuận Chi xuất hiện, nhưng anh không có hy vọng.
Nước mưa liên tục càng không ngừng nện ở trên cửa sổ xe, Du Uyển nhìn xem Lục Tử Khiêm, chỉ vào mặt của hắn hỏi: "Làm sao lại bị thương?"
Lục Tử Khiêm thấp giọng nói:"Vết thương nhỏ, không cần để ý tới cũng được, còn nàng, gần đây thế nào?"
Du Uyển cười cười: "Rất tốt, ngược lại là anh, làm sao nhanh như vậy liền biết tôi đổi việc làm?"
Lục Tử Khiêm nhìn chằm chằm đôi mắt trong veo của cô, nói: "Từ khi nàng rời khỏi Lục gia, ta liền phái người đi theo bảo hộ nàng."
Du Uyển giật mình.
Lục Tử Khiêm nhẹ nhàng cầm tay của nàng, trong ánh mắt tất cả đều là ôn nhu.
Cánh tay Du Uyển cứng đờ, vừa muốn tránh ra, Lục Tử Khiêm lần nữa mở miệng, hắn cầm tay của nàng, nhìn nàng buông xuống tầm mắt nói: "Uyển Uyển, lúc nàng gả cho ta, trong lòng ta chỉ có nàng, chỉ là khi đó ta thân bất do kỷ, nhất định phải giấu diếm tình cảm của mình với nàng, nàng bị ủy khuất, ta cũng không thể làm chỗ dựa cho nàng, tóm lại, ta có lỗi với nàng."
Du Uyển tâm bình tĩnh trong nháy mắt loạn cả lên. Lục Tử Khiêm, thế mà sớm như vậy liền thích nàng sao? Thế nhưng là, hắn cùng Lục Vinh đến cùng là quan hệ như thế nào? Hắn là không ưa thích... Nam nhân sao, thân bất do kỷ là có ý gì?
Nàng suy nghĩ lộn xộn, Lục Tử Khiêm không muốn giải thích quá nhiều về sự bất lực của anh. Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Uyển Uyển, thành tâm khẩn cầu: "Uyển Uyển, cho ta thêm một cơ hội, mang bá mẫu cùng Phượng Thời, Phượng Khởi, tất cả theo ta đi. Chúng ta dọn đi phương bắc, trong tay của ta có tiền, đủ để nàng mở một cửa hàng trang phục của riêng mình đến lúc đó, chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu."
Không có nhiều người biết những bí mật của Lục gia ở Nam Thành, nhưng cũng có một vài người. Lục Tử Khiêm không muốn ở đây để chịu đựng những tin đồn. Hắn không sợ bị đập phá, nhưng anh sợ Du Uyển sẽ bị tổn thương. Nếu không có Lục Quý Hàn, hắn có thể từ từ theo đuổi Du Uyển, kiên nhẫn chờ đợi Du Uyển chấp nhận hắn một lần nữa, nhưng Lục Quý Hàn cũng sẽ cướp Du Uyển, Lục Tử Khiêm không biết Lục Quý Hàn sẽ làm gì, vì vậy, hắn phải ngay lập tức thể hiện trái tim mình với Uyển Uyển.
Mưa càng to, xe càng tĩnh.
Du Uyển nhìn vào bàn tay của Lục Quý Hàn, bàn tay của hắn rất tinh tế. Lục Tử Khiêm trong lòng bàn tay cùng ngón trỏ đều có một tầng kén* hơi mỏng, trên cổ tay trái còn có một vết sẹo.
*kén: vết chai tay
Tay của bọn họ đều rất ấm áp, nhưng tay Lục Quý Hàn, đã từng đưa nàng ra khỏi nguy hiểm.
Hơn nữa, ngay cả khi không có Lục Quý Hàn, cô và Lục Tử Khiêm là không thể. Trong ba năm qua, sự thật tàn khốc của cuộc đời này, Du Uyển có thể cố gắng làm bạn với Lục Tử Khiêm, nhưng không thể kết hôn với hắn nữa.
Nàng đè lại mu bàn tay của Lục Tử Khiêm, từng chút từng chút tránh né hắn.
Lục Tử Khiêm ánh mắt đột nhiên thay đổi, hắn khẩn trương mở miệng: "Uyển Uyển, ta..."
Du Uyển ngẩng đầu, dùng ánh mắt ngăn lại hắn.
Đáy mắt Lục Tử Khiêm lướt qua một vòng tự ti, nàng, vẫn là để ý quá khứ của hắn sao?
Du Uyển xem hiểu ánh mắt của hắn, không hiểu, nàng nhớ lại kiếp trước trước khi chết, Lục Tử Khiêm khóc nói hắn bẩn.
Du Uyển không muốn Lục Quý Hàn hiểu lầm. Cô cầm tay anh và rồi bất ngờ khi thấy tay của Lục Tử Khiêm đã lạnh.
"Nàng không cần bày ra bộ dạng này, là ta, cân nhắc không chu toàn." Lục Tử Khiêm chủ động kéo tay ra, hắn thà rằng nàng cự tuyệt, cũng không cần nàng đồng tình.
Du Uyển lắc đầu, nàng nhìn xem khe hở giữa hai người, duy chỉ có Lục Tử Khiêm có thể nghe thấy thanh âm giải thích nói: "Tử Khiêm, anh rất tốt, chỉ là, trong lòng ta đã có người khác."
Tại thời điểm nàng không phát giác ra, người kia liền bá đạo chen vào trong nội tâm nàng, đợi nàng ý thức được điểm ấy, Du Uyển ý đồ đem loại cảm tình này hiểu thành bắt đầu tại ân cứu mạng nên cảm kích, có thể càng nhiều thời điểm, nàng nhớ tới chính là hắn một lần lại một lần vô lại cười, mơ tới chính là hắn hống hách bắt nàng ăn các loại đồ ăn vặt.
Du Uyển cũng không nói đến danh tính của người kia, Lục Tử Khiêm lại đoán được, kỳ thật rất dễ đoán, bên người nàng nam nhân nhiều như vậy, mà Lục Quý Hàn đã cứu nàng, lúc ấy hắn lại là một người chồng bất lực.
Lục Tử Khiêm nương đến trên ghế dựa, ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ.
Hắn nghĩ cô là một bông hoa mỏng manh và cần sự chăm sóc của con người. Hắn cố gắng hết sức để bảo vệ cô, nhưng đã muộn một bước.
Thì ra, hắn cùng Lục Quý Hàn ở giữa căn bản không có tất yếu tranh đoạt, bởi vì, hắn đã thua.
Tình trạng trầm mặc kéo dài, đến trước con hẻm Vĩnh Bình ô tô mở ra.
Du Uyển kịp thời yêu cầu lái xe: "Dừng xe đi."
Lái xe xin chỉ thị nhìn về phía Lục Tử Khiêm.
Lục Tử Khiêm gật gật đầu.
Lái xe dừng xe ở bên đường, Du Uyển cầm lấy dù để ở một bên, lại hướng Lục Tử Khiêm nhìn lại, không chờ nàng mở miệng, Lục Tử Khiêm nghiêm túc nhắc nhở nàng: "Các người muốn ở cùng một chỗ, chỉ sợ không dễ dàng." Giờ này khắc này, hắn lại khôi phục ôn hòa như bình thường, trong tròng mắt đen chỉ có sự quan tâm đối với Du Uyển.
Du Uyển mỉm cười: "Tôi hiểu."Là không dễ dàng, nhưng nàng cũng không thể bởi vì không dễ dàng, liền làm trái lương tâm, nàng nhìn ra ngoài đường.
Vô cùng đơn giản ba chữ, Lục Tử Khiêm cũng rõ ràng, hắn tôn trọng lựa chọn của Du Uyển, nhìn xem nàng nói: "Vậy ta chờ nàng, chờ các người ở cùng một chỗ, ta lại đi Bắc thượng."
Chờ, vậy muốn chờ tới khi nào, Du Uyển đều không xác định mình có thể chờ hay không đến ngày đó, nàng chỉ là biết mình thích người nào, đối với con đường phía trước vẫn như cũ mờ mịt.
Du Uyển muốn thuyết phục Lục Tử Khiêm đừng lãng phí thời gian của mình một lần nữa. Lục Tử Khiêm bước bước đầu tiên để chặn miệng cô lại và mỉm cười và nói lời tạm biệt với cô: "Xuống xe đi, bây giờ mưa không lớn."
Du Uyển bất đắc dĩ, bung dù xuống xe.
Nàng đứng ở bên đường, Lục Tử Khiêm ra hiệu lái xe quay đầu.
Chiếc xe ở rất xa, Du Uyển mới đi về phía nhà mình.
Trên đường có nước đọng, giày Du Uyển ướt, về đến phòng đang đổi giày, Tống thị vội vã chạy đến gian phòng nữ nhi, lo lắng nói: "Uyển Uyển, Tứ Gia tới, nói muốn nói với con chuyện từ chức, ta nhìn sắc mặt hắn rất kém, sẽ không có phiền toái gì chứ?"
Du Uyển đứng dậy trong sự hoài nghi, cô chỉ vào nhà được một lúc, Lục Quý Hàn đến, xe của Lục Quý Hàn có ở sau xe của Lục Tử Khiêm không?
"Con, con đi xem một chút." Du Uyển tinh thần có chút không tập trung nói.
Tống thị muốn cùng nữ nhi cùng đi, Du Uyển thấp giọng khuyên nhủ mẫu thân: "Nương, Tứ Gia chỉ là mặt lạnh, kỳ thật rất nói đạo lý, đây là việc của con và anh ta, nương đừng đi, con có chút cảm lạnh, nương nấu cho con bát canh gừng đi, một hồi con trở về uống."
"Thật sự không có chuyện gì sao?" Nghĩ đến Lục Quý Hàn mặt lạnh lùng Tống thị vẫn là sợ.
Du Uyển nói: "Nếu Tứ gia thực sự là một người xấu, làm sao anh ta có thể tiếp tục thuê con đi làm ở công ty anh ta? Con đoán anh ta muốn mời con trở lại với mức lương cao."
Tống thị ngẩn ngơ, tỉ mỉ nghĩ lại, giống như đúng là đạo lý này.
"Vậy được, nương cho người nấu canh gừng, con cẩn thận cùng Tứ Gia đàm, có việc gì thì gọi nương." Tống thị liên tục dặn dò.
Du Uyển cười đáp ứng, cầm lấy ô và đi ra cửa hàng.
Du gia không có đèn điện, cửa hàng bên trong dùng vẫn là dầu hoả, ánh đèn lờ mờ, Du Uyển vừa tiến đến, liền gặp Lục Quý Hàn mặt hướng nàng đứng ở bên phải cửa hàng phía, ánh mắt âm trầm.
Hai người đã rất lâu không thấy, vừa thấy mặt hắn liền bày ra mặt lạnh, Du Uyển không khỏi cảm thấy mạch phát lên, giống như trước khi hắn đi Nam Dương đưa cho nàng vòng tay của mẹ hắn. Nụ hôn nóng bỏng kia dường như đều chỉ là một giấc mộng.
Thu dù, Du Uyển bình tĩnh hỏi: "Tứ Gia sao lại tới đây?"
Lục Quý Hàn nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng đứng ở cửa ra vào bất động, hắn dùng âm thanh lạnh lùng nói: "Tới."
Du Uyển hướng sau lưng mắt nhìn.
Cứ như vậy được một chút, Lục Quý Hàn cuối cùng không còn một tia kiên nhẫn, hai ba bước xông lại giở thịt đoạn bắt lấy Du Uyển, hướng bên cạnh trên ván cửa kéo một phát đẩy, hắn liền đè lên, chế trụ cái ót Du Uyển vội vàng ngăn chặn môi của nàng.
Du Uyển theo bản năng đẩy hắn, tay lại đụng phải áo khoác âu phục bị nước mưa làm ướt nhẹp của hắn, áo khoác giờ ẩm thấp thanh lương, vải áo mỏng cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch.
Môi của hắn cũng lạnh, động tác thô lỗ, giống như là lo lắng con mồi bị những dã thú khác cướp đi, hắn vội vã nuốt nàng vào bụng.
Du Uyển từ bỏ đẩy hắn, chỉ miễn cưỡng hướng cánh cửa phía bên phải chuyển.
Vừa động, Lục Quý Hàn liền nhìn nàng, ánh mắt không vui.
Du Uyển buông thõng mắt, không mở miệng không giải thích được: "Đừng, đừng để cho nương của ta trông thấy."
Lục Quý Hàn lập tức ngây ngẩn cả người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...