Người dịch: dtbpkmte
- --------------------------------------------
Trình Dạ mặc dù chỉ vét một máy ở mỗi khu thương mại, nhưng vẫn làm một số người chú ý.
Không tránh được, kỹ thuật gắp bách phát bách trúng kia của Trình Dạ là quá kinh thế hãi tục.
Cứ làm như vậy trong mấy tháng, danh xưng “Thú Bông Vương” của Trình Dạ được lưu truyền rộng rãi trong các khu trung tâm thương mại, trở thành một trong những truyền kỳ dân gian của Thanh Thành.
Trình Dạ lại đến đầu cầu hôm qua bày sạp bán hàng. Vẫn là một tấm các-tông cứng, trên đó viết mấy chữ to "Năm đồng một con, tùy ý chọn lựa".
Trình Dạ mượn cái ghế nhỏ ngồi xuống thu tiền. Mặc dù mỗi khu Trình Dạ chỉ gắp một cái máy, nhưng mà Thanh Thành là thành thị cấp một, số lượng khu mua sắm lớn nhỏ nhiều không kể xiết, vơ vét cho tới trưa, Trình Dạ gắp được khoảng hơn hai trăm con thú nhồi bông.
Không có hai đại mỹ nữ Mục Lãnh cùng Tô Tiểu Tiểu làm bảng hiệu sống, tốc độ bán hàng quả nhiên hạ xuống không ít. Nhưng mà Trình Dạ phỏng đoán có lẽ có thể bán xong trước giờ cơm tối.
Nhìn từng tờ tiền chảy vào ví, Trình Dạ cả người tràn đầy động lực. Đây mới thực sự là dùng dị năng để kiếm tiền. Sau này, Trình Dạ tin tưởng, dị năng số liệu hóa của hắn sẽ mang đến cho hắn kinh hỉ ngày càng lớn.
Trình Dạ còn đang khẽ ngâm nga tưởng tượng về một tương lai tốt đẹp, chợt nghe thấy một thanh âm thần bí từ trên truyền tới, "Tiểu huynh đệ, hôm nay tâm tình có vẻ không tệ nha!"
"Là ngươi?!" Ngẩng đầu một cái, hắn thấy ngay khuôn mặt tươi cười kia của Quản Thành ngay trước mặt.
Quản Thành chắp hai tay sau lưng, khom người, cười lạnh nhìn Trình Dạ.
"Cái đó…thành quản đại ca, thú bông mới tinh, ngươi muốn một con không?" Trình Dạ hai tay buông thõng, gượng cười, đem một con búp bê nhét vào trong tay Quản Thành.
Không thể nào, lại là con ma xui xẻo này, thế nào hôm nay lại đụng phải hắn.
Không đúng!
Trình Dạ tinh mắt phát hiện một sự thật. Hôm nay Quản Thành cũng không mặc đồng phục thành quản mà là thường phục. Hơn nữa nhìn trong tay hắn túi lớn túi bé, hẳn là đang đi mua sắm!
"Thế nào, còn muốn hối lộ ta không?"
Nụ cười trên mặt Quản Thành càng nồng hơn.
Trình Dạ đoán không sai, hôm nay Quản Thành đúng là đi mua sắm cùng mẹ hắn. Sau khi đi mua đồ một vòng, hai người đang muốn tìm chỗ ăn, đúng lúc đi qua chỗ này, Quản Thành hơi tò mò không biết thiếu niên ngày hôm qua làm hắn ngã 3 lần còn ở đó hay không, thế là lại mò tới chỗ này.
Kết quả chính là một màn chào hỏi kia.
"Được rồi, tiểu tử, ta cũng không muốn làm khó ngươi, chuẩn bị tiền nộp phạt đi!" Quản Thành vừa nói, liền chuẩn bị móc ra giấy phạt từ trong túi.
Sau đó Quản Thành liền ngẩn ra.
Cmn, hôm nay hình như…ta không mang cái gì nha!
Quản Thành sắc mặt biến đổi tự nhiên đã bị Trình Dạ nhìn thấy. Xem ra, mình không đoán sai nha!
Trình Dạ cười hì hì nói, "Thế nào, thành quản đại ca, có phải ngươi đã tỉnh ngộ, quyết định không trừng phạt ta?"
"Tiểu tử, ngươi chớ đắc ý." Nhìn Trình Dạ không có dáng vẻ sợ hãi gì, Quản Thành tức mà không có chỗ phát tiết.
Đắc ý à, ta cho ngươi đắc ý!
Quản Thành lấy điện thoại di động ra, nói với Trình Dạ, "Bây giờ ta sẽ gọi ngay cho đồng nghiệp của ta tới đây, ta cũng không tin không trị được ngươi thằng nhãi con này!"
Trình Dạ nghe thấy vậy, thầm nói không tốt. Một giây kế tiếp, Trình Dạ quả quyết nhận sai.
"Ca ca ca, đừng, đừng." Trình Dạ vội vàng ngăn Quản Thành lại, ánh mắt vô cùng chân thành cầu xin tha thứ, "Ta sai, ca, ta sai. Ta không nên bày sạp ở chỗ này, bất quá, ngươi xem ta còn là mầm non tương lai của đất nước, có thể tha cho ta một lần này được không…"
"Nếu được, ta còn có thể hiến thân cho ngươi." Vừa nói, Trình Dạ còn làm ra một động tác với Quản Thành.
Nôn~ ~Nôn~ ~
Quản Thành cảm giác hắn sắp phun bữa cơm đêm qua ra. Giời ạ, tiểu tử ra chiêu không theo lẽ thường nha!
Đúng lúc này, một phụ nữ trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi đi tới, cau mày hỏi, "Quản Thành, sao vậy, gặp vấn đề gì à?"
"Mẹ, không có việc gì, chỉ là gặp phải một người quen." Quản Thành cười một tiếng."Chờ một chút, ta xong ngay."
Quản Thành sải bước đến trước mặt Trình Dạ, níu lấy cổ áo Trình Dạ nhỏ giọng nói, "Nể mặt ngươi gọi ta một tiếng ca, ta lần này bỏ qua cho ngươi, bất quá, tốt nhất lần sau đừng để ta lại gặp ngươi bày sạp."
"Nhất định, nhất định." Trình Dạ cười đáp ứng. Dù sao làm xong lần này Trình Dạ cũng không làm nữa, quan tâm lần sau làm gì!
Người phụ nữ trung niên đứng trước mặt này, hẳn là mẹ của vị gọi là Quản Thành này đi.
Trình Dạ nhân cơ hội liếc số liệu một cái.
Thân cao 160.54 cm, khối lượng cơ thể 63.58 ki-lô-gam, dung tích sống 2154, số lượng tế bào ung thư 745 vạn…
Bỗng nhiên, con mắt Trình Dạ đông lại một cái, hắn thấy một số liệu chưa bao giờ thấy qua trên người —— số lượng tế bào ung thư!
Cái số liệu này lúc Trình Dạ dò xét người khác chưa từng thấy.
Nói cách khác, người phụ nữ trung niên trước mặt Trình Dạ này mắc bệnh ung thư! Nhưng người mắc bệnh có tự biết điều đó hay không, Trình Dạ cũng không biết.
"Được rồi, tự quản cho tốt, ta đi đây." Quản Thành vỗ vỗ bả vai Trình Dạ chuẩn bị rời đi.
"Quản ca, chờ một chút." Trình Dạ gọi Quản Thành lại, hỏi một câu, "Quản ca, người trước mặt kia là mẹ của ngươi?"
"Đúng rồi, làm sao?"
"A di thân thể ra sao? Không có vấn đề gì chứ?"
"Ngươi nói cái gì vậy, chẳng lẽ đang nguyền rủa mẹ ta mắc bệnh! Nói cho ngươi biết, mẹ ta vô cùng khỏe mạnh!"
Trình Dạ xem ra Quản Thành còn không biết chuyện mẹ hắn mắc bệnh ung thư. Hơn nữa nhìn số lượng tế bào ung thư, hiển nhiên vẫn đang ở giai đoạn đầu, không phát hiện ra cũng rất bình thường.
Bất quá, nếu Trình Dạ đã biết, cũng sẽ không lờ đi. Dù sao dựa trên việc Quản Thành vừa bỏ qua cho hắn một lần, hắn cũng nên nhắc nhở Quản Thành một câu. Nếu không, Quản Thành cũng sẽ phải đối mặt với sự thống khổ bao gia đình có người thân mắc ung thư khác gặp phải.
"Quản ca, ta nói với ngươi một chuyện, ngươi nhất định phải tin tưởng ta!" Trình Dạ thần sắc nghiêm túc nhìn Quản Thành.
Ánh mắt Quản Thành có một chút hồ nghi, chẳng lẽ tiểu tử này muốn đùa bỡn cái gì? Bất quá Quản Thành cũng không sợ, khoanh tay mở miệng nói, "Ngươi nói đi, ta nghe đây."
Trình Dạ sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, "Quản ca, mẹ của ngươi, rất có thể đã mắc bệnh ung thư!"
Quản Thành ngẩn ra một chút liền tức giận. Cmn, tiểu tử này bảo ai bị ung thư! Mẹ của ta bây giờ đang rất khỏe mạnh, làm gì có chuyện bị bệnh!
Trình Dạ vội vàng giơ tay lên ngăn Quản Thành đang muốn nói, "Quản ca, ngươi nghe ta nói hết, nghe ta nói hết đã."
Trình Dạ chắp hai tay sau lưng, làm bộ như thế ngoại cao nhân, nếu là có một bộ râu tóc bạc nữa thì tốt.
Hắn rủ rỉ chém gió ra thân phận của mình.
"Thật ra thì, thân phận chân thực của tiểu đệ là truyền nhân một thế gia y học cổ xửa. Tổ tiên ta chính là một trong ba đại đệ tử của Thần Nông. Đối với bệnh ung thư này, chúng ta đã nghiên cứu mấy ngàn năm, một người có bị ung thư hay không, chúng ta liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Mẹ của ngươi, quả thật mắc bệnh ung thư. Vốn là gia tộc chúng ta sẽ không được nói bí mật này cho người khác, sinh tử phú quý, đã có thiên mệnh. Bất quá, vì ngươi vừa rồi mới giúp ta một lần, ta xem như là báo ân ngươi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...