Cảm giác của Tình Phi lúc này rất khó chịu không thể nói thành lời.
Lòng nàng dâng lên bi thương vô tận, còn có cảm giác chán ghét, thù hận đối với người kia.
Tình Phi có chút không tự chủ được nhìn sang người đó.
Chỉ thấy hắn lặng lẽ ngửa đầu uống cạn một vò rượu.
"Không lẽ hắn là người quen của thân thể này?" Nàng thầm nghĩ.
"Kinh mạch rối loạn, Tình Phi hồn phách của con bị xung động sao?" Mạnh lão phu nhân nhíu mày thật chặt, trong lòng có chút suy nghĩ miên man.
"Con không biết, chỉ cảm thấy màu huyết dâng trào, tâm thần hơi choáng một cái liền muốn nôn ra máu." Tình Phi lặng lẽ cụp mi mắt.
Nếu không thì là do xung đột hồn phách của nàng với thân thể cũ.
"Đi lên phòng, ở đây không tiện." Mạnh lão đầu nhìn khách điếm bắt đầu đông nghịt người.
Nhiều đoàn áp tiêu đã vào tìm chỗ nghỉ ngơi, khung cảnh có chút ồn ào náo nhiệt.
Người nam nhân đeo mặt nạ bạc không nhanh không chậm gắp vài món ăn, nhưng ngón tay không tự chủ được mà khẽ run lên.
Hắn âm thầm bắn một luồng thần thức của mình lên người Tình Phi đang trở về phòng.
"Một hồn ba phách? Ba phách bị phong ấn?" Hắn thâm trầm phát hiện ra sự việc này, trong lòng phức tạp không ít.
Hắn trải rộng thần thức tìm kiếm xung quanh mấy trăm dặm, dò xét tàn hồn còn xót lại của nàng nhưng không phát hiện ra điều gì.
Chỉ có điều, tại sao ba phách của nàng bị phong ấn? Thiếu mất hai hồn bốn phách còn lại rốt cuộc nằm ở đâu?
Cửa lớn khách điếm bị gió tuyết thổi tạt vào mang theo hơi lạnh.
Tức thì trong màn tuyết ấy xuất hiện một đoàn người mặc đồ của bảo tiêu, hàng ngũ chỉnh tề tiến vào bên trong.
"Ông chủ, còn phòng không?" Một người trong đó lên tiếng.
"Khách quan có bảy người sao? Hiện tại chỗ của chúng ta chỉ còn ba phòng, mấy đoàn áp tiêu khác vừa đến đã nhận phòng rồi." Tiểu nhị cười áy náy.
Tên vừa nói lúc nãy khuôn mặt đen lại, hiển nhiên là sắp sửa nổi giận.
Nhưng bên cạnh hắn là một tiêu đầu khác cao lớn mặt đầy râu cản hắn lại.
"Vậy làm phiền rồi, chúng ta đi chỗ khác vậy." Nói rồi đoàn áp tiêu này rời đi, bọn họ lựa chọn khách điếm sát bên cạnh.
Nam nhân mặt nạ bạc cảnh giác soi xét bóng lưng bọn họ, một người trong đám tiêu đầu lúc nãy đột nhiên dừng chân lại bên đường.
"Sư huynh sao thế?"
"Có gì đó không đúng, ta cảm giác như ai đó đang dò xét ta." Nam tử này có gương mặt thanh tú, nho nhã, da dẻ trắng toát, mỹ mạo phát ra chính khí mãnh liệt, càng trông giống người của tiên môn hơn.
"Sư huynh, chắc là ngươi đi đường mấy ngày nay mệt mỏi nên tâm thần có chút mơ màng đó.
Hơn nữa tu vi của ngươi cao như thế hiếm có cao thủ nào có thể dò xét được ngươi đâu." Người lúc nãy hỏi phòng cho đám tiêu đầu cười.
Đại hán râu nhiều không đáp lời hắn, âm thầm tản ra thần thức của mình nhưng không phát hiện được gì.
"Sư huynh, chúng ta nghỉ ngơi trước.
Dù sao bọn họ vẫn còn ở đây, cẩn thận một chút là được." Đại hán nhiều râu cúi người thấp giọng nói.
Bảy người tiến vào khách điếm sát bên cạnh, lúc này nam tử mang mặt nạ bạc mới thu hồi lại thần thức của mình.
Đôi mắt hồ ly của hắn bắn ra một tia sát ý rồi biến mất.
Trên phòng, Tình Phi vì hồn phách bị xung động dẫn đến nội thương phát tác đang ngồi ngay ngắn nhập định.
Bên cạnh là Mạnh lão phu nhân điều tức cho nàng, kim châm cắm trong tám mươi mốt huyệt đạo kinh mạch, hút lấy dị khí xâm nhập tống ra ngoài.
Mạnh lão đầu điểm một chỉ trên giữa mi tâm của nàng, một tầng tiên khí bao bọc lấy thần hồn bên trong của Tình Phi, lẳng lặng chu chuyển bốn mươi chín lần cố định hồn phách.
Mãi đến khi trời tối, ba người mới từ trong trạng thái nhập định tỉnh lại.
Mạnh gia hai người phun ra một trận trọc khí.
Trong lòng dường như có điều suy nghĩ nhưng không biết mở lời thế nào.
"Tình Phi, rốt cuộc là ngươi đã đắc tội với người nào?" Mạnh lão phu nhân khẽ thở dài.
"Con cũng không biết, lúc tỉnh dậy con liền không nhớ rõ chuyện trước đó." Tình Phi nhỏ giọng trả lời bà.
"Phong ấn ba phách, lại phong ấn một nửa đan điền cùng kinh mạch.
Người này một là muốn hại con, hai là muốn áp chế thứ gì đó trong người con, chẳng hạn như ma khí." Mạnh lão đầu vuốt chòm râu trắng của mình, bộ dạng biến hóa khó lường nói.
Đột nhiên, cửa sổ phòng bật mở, một luồng pháp lực đánh cho chiếc bàn gỗ vỡ nát.
Mạnh lão đầu không nói một lời nhìn về phu nhân gật đầu một cái, sau đó thân ảnh biến mất trong bóng đêm.
"Mau rời khỏi đây." Mạnh lão phu nhân phất tay, hành lý sẵn sàng thu trên người, nàng chộp lấy tay Tình Phi kéo nàng chạy xuống bên dưới.
Dưới lầu khách điếm vẫn sáng đèn, không ít đoàn áp tiêu tụ tập uống rượu, thấy hai người vội vã đi xuống liền nhìn sang.
"Hai vị này có chuyện gì gấp gáp thế." Một tiêu đầu mặc giáp đen nhướn mày cười hỏi.
Mạnh lão phu nhân đem tầm mắt nhìn trong khách điếm một vòng, trong lòng thở mạnh.
Chỉ sợ là một đêm tuyết vũ huyết phong.
"Giao cho ngươi." Mạnh lão phu nhân đẩy Tình Phi về phía nam tử mang mặt nạ bạc, sau đó liền chạy ra ngoài.
Theo sau bà là hai đoàn áp tiêu trên dưới gần hai mươi người đuổi theo không chút chậm trễ.
Mặt nạ bạc đưa tay ôm lấy Tình Phi vào trong lòng hắn, mùi tử đằng lướt ngang qua chóp mũi nàng khiến tâm thần nàng run rẩy.
Nàng siết chặt nắm tay, kiềm chế không đánh người.
"Tiểu nương tử, ngồi yên đây nhé." Hắn mỉm cười ôn nhu.
Khách điếm vẫn còn một vài đoàn áp tiêu uống rượu, một nhóm liếc nhìn về phía hai người, kiếm quang đột ngột lóe lên rời khỏi vỏ.
"Tiểu nhị, mau vào trong đi.
Các vị không liên quan cũng nên về phòng." Mặt nạ bạc cao giọng nói, nhưng chung quanh không một tiếng động rục rịch.
Tình Phi ngồi trong lòng hắn nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ của nam nhân này, khí huyết lại sục sôi mãnh liệt, bi thương tràn ngập muốn phá vỡ vách ngăn phong ấn mà trào ra.
"Ha, xem ra đều là cùng một ổ!" Hắn cười lạnh.
"Ma đầu, ngươi không nên rời khỏi đỉnh Nguyệt Ninh." Một tên tiêu đầu chỉa kiếm vào mắt nam nhân mang mặt nạ quát.
Tình Phi thất kinh ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy được chiếc cằm lún phún râu cùng đôi môi cong cong như đang cười của hắn.
Người này là từ đỉnh Nguyệt Ninh đến, liệu có phải hay không là hắn?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...