Kính linh có một loại năng lực đặc biệt, lấy kính vì môn, có thể đi đến bất kì nơi đâu.
Hiện tại, nó chính là môi giới để Nhan Nhược đi đến 3000 thế giới.
Nhan Nhược nhắm mắt lại, khi mở ra, hoàn cảnh trước mắt nàng đã thay đổi hoàn toàn.
Là ở trong một văn phòng.
Trước mặt là một người phụ nữ đang ngồi, trên mặt tràn ngập nghiêm túc, lời nói trong miệng phát ra giống như hỏa tiễn, luôn miệng nói không ngừng.
"Diệp Thư Vân đồng học, ngươi làm lão sư quá thất vọng rồi.
Tỷ tỷ ngươi mỗi lần thi cử đều có thể lấy thành tích trong ban, thậm chí là tốp ba toàn khối, còn thành tích của ngươi mỗi lần đều đội sổ.
Rõ ràng là tỷ muội ruột, thành tích hai người các ngươi sao có thể hơn kém lớn như thế đâu?"
Nhan Nhược còn chưa biết tình huống hiện tại ra sao, nàng không hề hé răng.
Lão sư thấy nàng đối mặt với phê bình như vậy, vẻ mặt còn không đau không ngứa, trong bụng đầy lời trách cứ đột nhiên nói không nổi nữa.
Còn có cái gì để nói?
Mặc kệ nói bao nhiêu lần đều không có chuyển biến, đối phương cũng sẽ không đem lời nói của mình để ở trong lòng.
Cảm giác vô lực quấn lấy khắp người nữ lão sư, nàng hữu khí vô lực đối với Nhan Nhược phất phất tay, "Được rồi, ngươi đi về trước đi."
Nàng lập tức xoay người, một câu dư thừa cũng không nói.
Thấy vậy, nữ lão sư không khỏi thở dài một tiếng nhỏ giọng nói thầm một câu mà Nhan Nhược mơ hồ có thể nghe được: "Rõ ràng là tỷ muội song sinh, làm sao mà tỷ tỷ cùng muội muội lại kém nhau lớn như vậy?"
Đối với điều này, Nhan Nhược ngoảnh mặt làm ngơ.
Khi ra khỏi văn phòng, Nhan Nhược đứng ở trên hành lang, cả người thoạt nhìn lãnh đạm cùng trầm mặc.
Cực kỳ giống một cái học sinh đã chịu sự phê bình của lão sư, giờ phút này lòng tràn đầy áp lực và đáng thương.
Trên thực tế........!
"Kính linh, hiện tại đã tới tiểu thế giới rồi? Tình huống bây giờ là như thế nào, ta hiện tại hẳn là học sinh? Ta nên đi nơi nào?"
Văn phòng ở bên cạnh cầu thang, bên trái cũng có phòng học bên phải cũng có phòng học, mà phía dưới cầu thang, phỏng chừng cũng đều là phòng học.
Nhan Nhược không biết mình nên đi đường nào, một đống lời phê bình mới vừa rồi nàng nghe cũng là vào tai này ra tai kia, tin tức duy nhất có thể nắm giữ chỉ có tên nàng hiện tại, "Diệp Thư Vân" ba chữ mà thôi.
"Nô gia xác thật đã đem Nhan mỹ nhân đưa đến tiểu vị diện nga ~ hơn nữa cố ý cấp Nhan mỹ nhân chọn người có khí vận để tồn tại, cũng chính là một nơi không xa nam chủ.
Có nô gia hỗ trợ tri kỉ như vậy, nhiệm vụ mà thần quân giao phó khẳng định có thể hoàn thành thực mau, Nhan mỹ nhân có phải hay không cảm thấy thực cảm động đâu ~"
"Kính linh, ta không muốn nghe lời vô nghĩa.
Ta hiện tại chỉ muốn biết đi đường nào, hoặc là ngươi truyền cho ta ký ức của ký chủ."
Không đợi kính linh đáp lại, trước mặt Nhan Nhược đột nhiên xuất hiện một người.
Một cái nữ hài tử thật xinh đẹp.
Nếu giờ phút này có gương, Nhan Nhược có thể phát hiện nữ hài tử trước mặt này cùng nàng hiện tại lớn lên cơ hồ giống nhau như đúc, trừ bỏ nữ hài tử trước mặt này so với chính mình khóe mắt có thêm một viên lệ chí*, còn lại thì nhìn không ra có cái gì khác biệt.
( * một viên lệ chí: nốt rồi ó:)))
Đáng tiếc, hiện tại không có gương, Nhan Nhược cũng không biết bộ dáng khối thân thể ký chủ của nàng.
Nàng chỉ biết, trên người nữ hài tử trước mặt này tựa hồ có cỗ hơi thở rất kỳ quái.
Nữ hài tử nhìn về phía Nhan Nhược, trong ánh mắt tràn ngập sự lo lắng dối trá, "Tiểu Vân, lão sư có phải là mắng ngươi không? Chỉ có chút lời nói, ngươi không cần để ý, bọn họ không biết ngươi học tập rất lợi hại, nhưng mà tỷ tỷ biết a! Tiểu Vân ngươi là giỏi nhất, bằng không cũng không có khả năng mỗi kì đều có thể khảo thí đứng trong tốp ba của lớp........."
Tỷ tỷ? Tốp ba của lớp?
Kính linh chưa có đem ký ức truyền đến, Nhan Nhược cũng không biết tình huống hiện tại là như thế nào.
Nhưng nàng ý thức được có cái gì đó không thích hợp ở đây.
- --
.........!
( Tấu chương xong).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...