Dư âm của đêm đón chào năm mới chưa phai nhạt hẳn, tuy hai năm trước Đế Đô đã bắt đầu cấm đốt pháo hoa riêng để bảo vệ môi trường, nhưng vẫn không ngăn được mọi người lén đốt dây pháo.
Trên lớp tuyết đọng chưa tan hết hôm qua đang che phủ vụn pháo màu đỏ, cổng trường uy nghiêm rộng lớn treo biểu ngữ.
[Địa điểm thi nghiên cứu sinh đầu vào Đại học Bắc Kinh năm 2014]
Trời lạnh giá, cuộc thi thố của người trưởng thành, người nhà đứng lo lắng bên ngoài không nhiều mấy.
Chiếc Lykan Hypersport màu đen thuộc số lượng giới hạn, chỉ có bảy chiếc trên thế giới, Dung Lỗi sở hữu chiếc duy nhất hiện nay ở Đế Đô, khoa trương bắt mắt, kết hợp hoàn hảo với người đứng trước xe.
Gương mặt cô gái trẻ xinh đẹp, chàng trai anh tuấn với vẻ hào sảng, họ đều có đôi mắt hoa đào long lanh tình cảm, quả là cảnh tượng thu hút bao chú ý từ người khác.
Ứng Trường Lạc diện bộ Hán phục đỏ tươi do Khúc Sở tặng, bên ngoài phối với áo lông hồ ly trắng, tóc dài như mực tung bay giữa làn gió se lạnh, tay cô cầm bình nước nóng, nhìn chăm chú vào cổng không chớp mắt.
“Đừng lo nữa, người không biết còn tưởng em là hòn vọng phu đấy.” Dung Lỗi vắt chéo đôi chân dài, dựa vào xe hút thuốc, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc đang cháy, hồi lâu mới nhả ra một hơi, đôi mắt khép hờ, vẻ lười biếng đượm chút mơ màng. Anh ta ngước đôi mắt hoa đào chế nhạo: “Đời này ngoại trừ Lâm Cố Nhược, ông đây chưa từng đợi ai quá nửa tiếng đâu. Khúc Sở coi như cũng được hời không ít từ ông đây đó.”
Ứng Trường Lạc liếc nhìn anh ta, lạnh lùng trả lời: “Anh có thể đi.”
“Vậy đâu có được.” Dung Lỗi thở dài: “Nếu để ông cụ biết việc hôm nay anh bỏ em lại một mình bên đường thì ngày này năm sau, mộ của anh đã mọc cỏ cao gần bằng em rồi.”
Anh ta dừng lại rồi cẩn thận quan sát: “Có phải em cao lên không? Nói chớ, Khúc Sở chăm sóc cũng được phết nhỉ.”
Ứng Trường Lạc giữ nguyên thái độ, cô đánh giá: “Lắm lời.”
Dung Lỗi sờ đầu không cam lòng: “Ứng Trường Lạc, lời này của em thật vô lương tâm, Khúc Sở không lắm lời bằng anh hả?”
“Thích.” Ứng Trường Lạc nhạt giọng nói móc.
“...” Đánh không được mắng không xong, Dung Lỗi cứng họng như nuốt phải hoàng liên, khổ đau gì cũng không bày tỏ được. Anh ta vừa tính đáp trả, đã bắt gặp một cô em gái nhỏ đang ngượng ngùng chạy về phía mình.
Cảnh tượng này Dung Lỗi chưa từng trải qua một ngàn lần thì cũng được tám trăm lần, anh ta lấy ví tiền trong túi ra, ngón trỏ mở ví, để lộ bức ảnh Lâm Cố Nhược bên trong, nhếch môi khẽ cười từ chối: “Anh có vợ chưa cưới rồi, xin lỗi nhé.”
Em gái nhỏ vừa mới manh nha đến bắt chuyện, khi nghe vậy chỉ đành cắn môi quay đầu chạy mất hút.
“Thấy chưa?” Dung Lỗi nghiêng đầu liếc nhìn em gái nhà mình: “Sau này em hãy kể với Nhược Nhược về điểm tốt này của anh, ví dụ như không chừa đường sống cho người khác, chứ chẳng phải loại chuyện như năm mười hai mười ba tuổi được người ta gửi thư tình nào đấy.”
Lò sưởi tay đã phát huy công nghệ tráng men kháp ti pháp la [1] tới mức đỉnh cao, màu men tươi đẹp tinh khiết, có thể vừa dùng để sưởi ấm tay vừa ngắm nghía. Ứng Trường Lạc xách tay cầm của lò ngoái nhìn, uể oải phản bác: “Xe cộ khoa trương.”
[1] Kháp ti pháp lang (掐丝珐琅): Là tên gọi tiếng Trung của kỹ thuật men ô. Dùng các sợi chỉ kim loại (như đồng và các hợp kim đồng) kết thành họa tiết trang trí. Nó có tác dụng giống như vách ngăn giữa các ô, quét men vào các ô, đem nung rồi đánh bóng. Các sợi chỉ kim loại có thể thếp/mạ vàng rồi đánh bóng lại. Nhiều tác giả cho là du nhập vào Trung Quốc khoảng thế kỷ 13-14, nhưng có một số tác giả cho là từ thế kỷ 8 và thuần thục trong thế kỷ 13-14.
Dung Lỗi tự động diễn giải ý cô, cô đang chê bai chiếc xe này của mình quá rêu rao, mục tiêu còn to xác, khiến người ta liếc nhìn cô.
“Không đâu chị hai ơi.” Dung Lỗi hít mạnh một hơi rồi từ từ thở ra: “Đừng bảo là, em thấy chiếc Porsche 918 Spyder mà Khúc Sở hay lái gần đây mới khiêm tốn đấy nhé?”
Ứng Trường Lạc dửng dưng đáp: “Khiêm tốn.”
Dung Lỗi truy hỏi: “Vậy em từng chứng kiến kho tàng xế hộp của cậu ta chưa? Nếu đã thấy rồi, anh không tin em còn có thể nói Khúc Sở khiêm tốn đâu.”
Bọn họ là bạn thân từ tấm bé, thời gian rảnh rỗi cùng nhau chơi xe đua, hoàn cảnh gia đình lại tương xứng, Khúc Sở tuyệt đối không sở hữu ít xe sang trọng hơn mình.
Dung Lỗi cứ khăng khăng, nhất định Ứng Trường Lạc chưa nhìn thấy con Koenigsegg và McLaren P1 của anh, thế nên cô mới dám nói ra chuyện hoang đường như Khúc Sở là người khiêm tốn.
Và ngay tức khắc, anh ta có cảm giác, hình như mình gặp quỷ rồi.
Vì Ứng Trường Lạc đã bình tĩnh đáp: “Thấy rồi, khiêm tốn mà.”
“Được, em gái chẳng khác nào bát nước đổ đi.” Dung Lỗi nghiến răng, trầm giọng nói: “Tùy em thôi, cứ coi như nhà anh bất hạnh.”
Anh ta tức giận, không thèm nói chuyện với Ứng Trường Lạc nữa, xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió và tiếng động cơ của xe cộ qua lại.
Ứng Trường Lạc mải mê nhìn vào cánh cửa lớn đóng chặt, ngón tay chậm rãi vuốt ve đường vân lồi lõm trên lò sưởi tay, làn gió len lỏi vào theo khe hở giữa vải áo và làn da. Lần đầu tiên trong đời, cô hiểu thế nào là cảm giác chờ đợi.
Bởi vì cô biết rõ, khi kim đồng hồ điểm đúng giờ, người mình chờ đợi sẽ xuất hiện, thế nên cô không thấy khó khăn chút nào, ngược lại trong lòng tràn đầy vui vẻ.
“Anh ấy sẽ thấy mình trước tiên chứ?”
“Gần nửa tháng không gặp, Khúc Sở sẽ nói nhớ mình chứ?”
“Chờ lát nữa sau khi ra ngoài, đầu tiên anh ấy sẽ nói gì với mình nhỉ? Hỏi anh thi thế nào, liệu có hơi xúc phạm hay không?”
“Vậy mình bảo nhớ anh ấy được không?”
Hán phục mùa đông dày nặng, chỉ mỗi mép váy khẽ cựa quậy trước bao nỗ lực lay động của gió bấc rét lạnh, Ứng Trường Lạc mường tượng ra hình ảnh buổi gặp mặt dưới ánh sáng chiếu rọi từ ánh hoàng hôn sau một chốc nữa.
Tiếng chuông kéo dài khiến cô lấy lại tinh thần, chàng trai cao lớn xuất hiện trong tầm mắt, bóng người phía sau anh đều trở thành phông nền.
Khúc Sở đi đầu, gió thổi vào áo khoác, phác họa ra vai rộng eo hẹp.
Có lẽ do bạn bè vỗ vai anh từ phía sau, Khúc Sở cực kỳ thoải mái khoác vai anh ta, nói đùa đôi câu, với vẻ hăng hái này, ắt hẳn anh thi rất tốt.
Ứng Trường Lạc đứng tại chỗ, cô không nhúc nhích, Khúc Sở hờ hững đảo mắt qua rồi chợt sửng sốt, ngay sau đấy thì anh nhón chân ra sức vẫy tay với cô.
Rõ ràng chỉ cách nhau hai làn đường thôi, nhưng như thể trên người mình gắn ra đa định vị vậy.
Ứng Trường Lạc luống cuống nhoẻn miệng cười đáp lại, cũng không biết Khúc Sở có thể thấy hay không.
Anh nhanh chân tiến về phía Ứng Trường Lạc, đứng trước mặt cô gái rồi cụp mắt, lòng bàn tay phủ lên đầu cô thật quen thuộc, giọng điệu dịu dàng trầm thấp: “Lâu không gặp nhóc Trường Lạc, anh trai nhớ em lắm đấy.”
Ráng chiều biến mất quá nhanh, phần còn sót lại rốt cuộc lặn xuống phía cuối tòa nhà, dãy đèn đường nối liền nhau sáng bừng lên trong phút chốc.
“...” Ứng Trường Lạc nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, mọi điều cô mong muốn và nghĩ ngợi đều trở thành hiện thực khi Khúc Sở xuất hiện.
Bàn tay ẩn dưới áo lông trắng nắm chặt lại rồi buông ra, cảm tính đã quyết định sau khi chiến thắng lý trí, cô nhẹ giọng ra lệnh: “Anh cúi người xuống.”
Khúc Sở nghe theo, anh khom lưng xuống đến khoảng cách có thể nhìn đối diện cô: “Hả?”
Đúng lúc này, Ứng Trường Lạc đưa tay lấy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi của anh, Khúc Sở khó hiểu, nhưng cũng không định ngăn cản.
Ngay sau đấy, cô nhón chân, dùng tốc độ nhanh như chớp hôn lên trán Khúc Sở.
Cô lập tức lui về, nụ hôn tựa chuồn chuồn lướt nước, Ứng Trường Lạc lùi lại nửa bước, lưng dán vào thân xe, cô bình tĩnh giải thích: “Lucky kiss, chúc anh thi cử thuận lợi, vận may tăng vùn vụt.”
Dung Lỗi lạnh lùng quay lưng lại, ngước 45 độ ngó trời, bi thương đốt thêm điếu thuốc nữa.
“Ngoan chết mất thôi.” Yết hầu của Khúc Sở chuyển động, bàn tay trái khẽ bóp gương mặt cô, tay phải che trán cười nhẹ: “Nhóc Trường Lạc hôn tốt lắm, vận may của anh trai đã tăng thêm rồi đây. Nhưng lần sau chớ hôn nữa nhé, hôn người cùng giới thì được.”
Ứng Trường Lạc chẳng biết nên thấy may mắn vì tính cách có chừng mực và suy nghĩ chu toàn của Khúc Sở, hay nên thất vọng vì đối phương không hề phát hiện ra tâm tư của mình.
“Khúc Sở, không cùng nhau ăn bữa cơm sao? Lâu rồi không gặp mà.” Sau lưng truyền đến giọng nói trong trẻo, Ứng Trường Lạc nhận ra, đây là vài chàng trai trẻ kề vai sát cánh với anh bước ra ngoài vừa rồi. Ánh mắt của đối phương sáng lên lúc thấy cô: “Ôi, đây là?”
Khúc Sở hơi quay người lại, vô tình hay cố ý ngăn Ứng Trường Lạc ở phía sau, cười đáp: “Em gái anh, không ăn đâu, phải về phụ đạo cho em ấy thi cuối kỳ, mấy đứa đi đi, anh khao.”
Ai cũng là người đọc sách nhiều, am hiểu sâu sắc tầm quan trọng của giáo dục, họ cũng không rủ rê nữa, chỉ đồng thanh hô “Vậy cảm ơn em gái đã mời nhé” rồi rời đi.
Ứng Trường Lạc khẽ xùy tức giận, làm nũng mách lẻo với Khúc Sở: “Hồi nãy anh trai em bảo, gia đình thật bất hạnh khi có em.”
Dung Lỗi đang cắn điếu thuốc khẽ run tay, anh ta không thể tưởng tượng được, đành nghiêng đầu sang chỗ khác. Đôi mắt phượng hẹp dài của Khúc Sở tựa lưỡi dao, anh nhíu mày quát lớn: “Cậu nói lung tung gì vậy!”
“Nếu tôi nói tôi không có ý đó, Khúc Sở cậu có tin không?” Dung Lỗi hết sức biện giải cho bản thân.
Ứng Trường Lạc nắm chặt góc áo của Khúc Sở, trong đôi mắt hoa đào trong cong ngoài xếch dập dềnh ánh nước, tuy chưa đề cập tới chữ tủi thân nào, nhưng lại tỏ vẻ tủi thân rất thuần thục.
Khúc Sở xanh mặt: “Mau xin lỗi con bé.”
Gương mặt anh tuấn của Dung Lỗi hơi méo xệch, anh ta bất đắc dĩ nói: “Được, tôi sai rồi, tôi mới là người khiến gia đình bất hạnh, tôi không nên ở đây, tôi nên ở đuôi xe, tôi cút đây. Cậu hai Khúc dẫn con bé đi đi, đừng gặp mặt nhau trước khi qua năm mới nhé, tạm biệt.”
Kết thúc câu nói, anh ta tắt thuốc lên xe, Khúc Sở kéo Ứng Trường Lạc vào lòng mình, xoay nửa người né xa thân xe.
Dung Lỗi tăng tốc, nhanh chóng bỏ đi, không thèm nhìn người anh em và em họ của mình một tí nào, hẳn đã tức giận lắm rồi.
“Vậy anh thi thế nào?” Ứng Trường Lạc rốt cuộc cũng thốt ra câu hỏi mình đã chuẩn bị từ lâu.
Khúc Sở khép sát cổ áo lông cho cô, thẳng thắn nói: “Nhiều khả năng không học được, về sau nhóc Trường Lạc sẽ kiếm tiền nuôi anh chứ?”
Ứng Trường Lạc cố gắng tìm vẻ trêu chọc ẩn trong đôi mắt hẹp dài tha thiết của anh, nhưng không có, ánh mắt của Khúc Sở cực kỳ nghiêm túc.
“...” Cô im lặng, suy nghĩ xem Khúc Sở với xuất thân thế này, có cần phải lo lắng cho tương lai không. Cuối cùng cô đưa ra kết luận, có.
Con người chẳng lo không làm nên trò trống gì, chỉ sợ bi thương Trọng Viễn, nay không như xưa [2], cảm giác thua cuộc và ánh mắt thất vọng từ người nhà sẽ giết chết con người ta.
[2] Chỉ sợ bi thương Trọng Viễn, nay không như xưa: "Thương Trọng Viễn" là một tản văn của Vương An Thạch vào thời Bắc Tống. Câu chuyện kể về một thần đồng tên là Phương Trọng Viễn, cậu trở thành một người bình thường vì cha cậu không cho phép cậu đi học và bị ông lợi dụng như một công cụ kiếm tiền. Cảnh tỉnh việc có tài năng thôi chưa đủ, phải được học hành đàng quàng, đề cao tầm quan trọng của việc giáo dục
Ứng Trường Lạc an ủi anh: “Không sao, em sẽ không bao giờ thất vọng về anh đâu. Nếu cần thiết, em sẽ lớn nhanh hơn xíu nữa để nuôi anh.”
“Lời này thật chứ?” Khúc Sở dịu dàng hỏi.
Ứng Trường Lạc gật đầu đáp: “Lời hứa ngàn vàng.”
Sắp tới giờ cơm tối, không ít người ra ngoài tìm đồ ăn ở cổng người, người đến kẻ đi, chỉ còn mỗi cô gái và chàng trai đang nhìn nhau, ánh đèn đường mờ vàng đổ xuống chiếc bóng của họ, quấn quýt nhau trên mặt đất khó tách rời.
***
Cuối kỳ lớp 8 thi sáu môn, tổng thành tích cuối kỳ của Ứng Trường Lạc xếp thứ ba toàn khối, các môn tự nhiên và môn Toán học đạt điểm tối đa, tiếng Anh bị trừ một điểm, còn điểm Ngữ văn vừa vặn gồm ba chữ số.
Không chỉ vậy, Tiêu Thư ngồi cùng bàn với cô xếp thứ tư, không phụ lòng thành quả khi về nước vào tháng chín, tiếng Anh cũng được điểm cao nhất, nhưng Ngữ văn vẫn còn thiếu một điểm nữa mới đạt ngưỡng tiêu chuẩn.
Trước lúc sửa bài thi, giáo viên Ngữ văn đã đặc biệt gọi hai người họ ra ngoài để đổi chỗ hóng gió. Ứng Trường Lạc chậm hơn nửa bước, mơ hồ nghe thấy trong cửa truyền đến tiếng mắng chửi của giáo viên: “Lộ Trầm Miên! Ngữ văn có phải tiếng mẹ đẻ của em không? Em có phải người Trung Quốc không, em dư sức thi được 89 điểm mà. Tôi nhắc lại một lần nữa, em không xem trọng thì cũng đành chịu, nhưng nếu không đạt yêu cầu thì tự động soi gương nhìn lại mình đi, hỏi xem mình mang quốc tịch gì…”
Tiêu Thư ngồi trên máy sưởi, nét mặt lười nhác, cậu gọi cô rõ từng chữ: “Ứng Trường Lạc.”
“Nói.” Ứng Trường Lạc chọn một chiếc máy sưởi khác rồi ngồi lên, thuận miệng trả lời.
Tiêu Thư xoa huyệt thái dương thắc mắc: “Môn Ngữ văn cậu thi thế nào để đạt yêu cầu vậy?”
“...” Câu hỏi này thật sự làm khó Ứng Trường Lạc rồi, vì từ trước đến này, môn Ngữ văn của cô có đạt mốc điểm tiêu chuẩn hay không đều tùy vào nhân phẩm.
Một hồi lâu sau, cô mới nặn ra một câu: “Thử nói chuyện với Khúc Sở đi.”
Tiêu Thư xua tay, đành bỏ cuộc: “Vậy cứ để điểm nó không đạt yêu cầu, không có ý nhắm vào cậu đâu, nhưng tớ thật sự không có hứng thú kể với anh Sở về động thái của cậu.”
Ứng Trường Lạc nhún vai, từ chối cho ý kiến.
***
Vào giờ cơm tối, Ứng Trường Lạc nhắc tới chuyện này, đôi đũa gắp miếng nạm bò cà chua của Khúc Sở khựng lại giữa không trung, anh cười bất lực: “Thằng nhóc xui xẻo Tiêu Thư này, bán đứng anh thế à?”
“Anh có thể hỏi thẳng em mà.” Thịt nạm bò được nấu mềm nhũn bằng lửa nhỏ, đụng vào là tan, Ứng Trường Lạc gắp ra, chậm rãi nói.
Khúc Sở chậm rãi cắn bánh, nuốt hết rồi mới đáp: “Hai việc không giống nhau, anh quan tâm em nên muốn biết em đang làm gì, cũng giống chuyện nhiều phụ huynh âm thầm liên hệ với giáo viên hỏi về tình hình con cái đấy. Em không tìm anh chứng tỏ em đang bận, bình thường không phải đang cày đề thì sẽ ngủ bù, anh nhắn tin cho em, khiến em phân tâm cũng không có ý nghĩa gì cả.”
Ứng Trường Lạc chọc thịt nạm bò trong chén khiến nó nhão nhoẹt, cuối cùng cũng không đủ can đảm để bảo Khúc Sở rằng: Nếu em nói anh là một trong số những điều ít ỏi có ý nghĩa với em thì sao?
Năm tháng qua, quyển nhật ký của cô ghi chép lại rất nhiều sự việc và tâm trạng liên quan đến Khúc Sở.
Có thể thoải mái tiến vào khu vực riêng tư của Khúc Sở, giống chú mèo đang tuần tra lãnh thổ; có thể xem giường của Khúc Sở như đệm nhún, vò nhăn ga giường; có thể im hơi lặng tiếng bước vào phòng anh trong lúc anh xem tài liệu, ngồi bên cạnh chống cằm ngắm anh; có thể từ chối nước ấm được đưa tới, bỏ rất nhiều đá vào ngay trước mặt anh, khi nước đã lạnh rồi thì uống một hơi cạn sạch; thậm chí lúc khiến chú cá vàng Khúc Sở nuôi đã lâu ngủm vì lỡ run tay thả thức ăn quá nhiều cho bé nó, cô cũng chẳng phải nghe trách móc nặng nề.
Quyển nhật ký cứ đường đường chính chính đặt ở vị trí dễ thấy trên bàn như thế đấy.
Và đúng như Ứng Trường Lạc đoán, chẳng ai phát hiện ra cả, điều này đã khiến cô ngày càng trắng trợn, ngày càng tham lam không biết đủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...