Tỷ Tỷ, Ta Yêu Ngươi

"Nguyệt Nguyệt!" Sở Hạo ghé vào trên giường bệnh nhìn Lâm Nhật Nguyệt.
"Hử?" Đang gọt táo Lâm Nhật Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn.
"Chúng mình kết hôn được không? Anh không muốn đợi đến khi tiểu tử Ngô Vĩ Đào kia thi đại học!" Sở Hạo thật sự rất muốn đem Lâm Nhật Nguyệt lấy vào cửa.
Hắn sợ muốn chết! Nếu về sau càng không ngừng có người nào đó đi ra muốn tranh vợ với hắn, hắn chẳng phải mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng?
"Vì sao? Chúng ta không phải đã nói rồi sao? Hơn nữa anh cũng đáp ứng rồi đúng không?" Lâm Nhật Nguyệt tiếp tục gọt táo.
"Anh lo lắng còn có thể có người khác nhảy ra tranh giành em với anh!" Sở Hạo giống như trẻ con quệt miệng.
"Sẽ không, làm gì có nhiều người như vậy?"
"Nhưng là…… Ưm!" Lâm Nhật Nguyệt đút một miếng táo cho hắn.
"Nguyệt Nguyệt…… Ưm!" Thật vất vả nuốt vào, Lâm Nhật Nguyệt lại đút thêm một miếng nữa.
"Nguyệt Nguyệt!" Sở Hạo cầm tay Lâm Nhật Nguyệt,"Nguyệt Nguyệt, anh có vật này muốn đưa cho em!" Ánh mắt Sở Hạo khẽ đảo qua.
"Gì vậy?"
"Ở trong túi áo khoác anh đó, em đi lấy đi!"
"Là cái gì?"
"Em tự xem chẳng phải sẽ biết?" Sở Hạo ý bảo cô đi lấy.
Lâm Nhật Nguyệt đi lấy áo khoác của Sở Hạo, bàn tay lần vào trong túi áo. Khi tay cô rút ra, trên tay là một viên hạt châu, đạm màu tím, bên trong có hoa văn, rất đẹp. Lâm Nhật Nguyệt nhìn hạt châu kia, cảm thấy nó nhìn quen mắt.
"Cái này sao lại ở chỗ anh?" Lâm Nhật Nguyệt nghĩ tới, hạt châu này là của cô.
Đó là đồ chơi trước đây cô thường chơi, cô có rất nhiều hạt châu, đầy đủ các loại màu sắc, cô để bọn chúng ở trong một cái bình thủy tinh, cái bình kia đến bây giờ còn đặt ở trên bàn làm việc của cô!
Hạt châu màu tím này là cái cô thích nhất, đáng tiếc sau lại tìm không thấy, không nghĩ tới lại ở trong tay Sở Hạo.
"Anh nhặt được trong phòng em, hình như khi anh năm tuổi nhặt được đó! Ai nha, anh cũng nhớ không rõ lắm!" Sở Hạo xấu xa xem xét Lâm Nhật Nguyệt.
"Vậy à?" Lâm Nhật Nguyệt chột dạ nhìn hắn một cái.
"Nguyệt Nguyệt, em còn nhớ rõ vết sẹo trên cằm anh là tạo thành như thế nào không?" Sở Hạo cầm lấy tay Lâm Nhật Nguyệt sờ lên vết sẹo thản nhiên.

"Chính anh ngã a!" Lâm Nhật Nguyệt không dám nhìn hắn.
"Em có nhớ là anh ngã ở đâu không?"
"Không nhớ rõ." Lâm Nhật Nguyệt làm bộ không nhớ rõ, kỳ thật cô như thế nào không nhớ rõ?
"Nhưng anh nhớ rõ, là ở cửa phòng em ngã." Sở Hạo vẫn là xấu xa nhìn cô.
"Vậy à?"
"Đúng vậy! Vậy em còn nhớ anh làm sao mà lại ngã sấp xuống không?" Sở Hạo tiếp tục hỏi Lâm Nhật Nguyệt chuyện cũ năm xưa.
"Được rồi được rồi, anh không cần ở bên gãi vào sườn em! Em biết anh muốn nói cái gì! Đúng, năm đó là em làm rơi hạt châu tại cửa, hại anh ngã sấp xuống cằm đụng ở đống gỗ, và tạo thành vết sẹo này!" Lâm Nhật Nguyệt đơn giản một hơi thừa nhận.
"A? Nguyệt Nguyệt, hóa ra năm đó là em cố ý hại anh? Em làm sao có thể như vậy?" Sở Hạo một phản vừa rồi cười xấu xa, trong nháy mắt cư nhiên thành vẻ mặt ủy khuất.
"Ách……" Lâm Nhật Nguyệt hồ nghi nhìn hắn, hắn không phải đã biết rồi sao?
Năm đó cô nghe được thanh âm Sở Hạo vui vẻ đến tìm cô để chơi cùng, không biết vì sao lòng sinh chán ghét, cho nên lấy bình thủy tinh đổ mấy hạt châu ở trước cửa phòng, muốn hắn ngã một lần rồi trở về, không cần phiền cô.
Nhưng là cô thật không ngờ hắn nhưng lại bị đụng vào tấm gỗ làm cằm bị thương, bởi vậy nên mới để lại sẹo. Cô không nghĩ muốn hắn đổ máu bị thương, thật sự!
Sau lại cô đi tìm mấy hạt châu kia thì phát hiện thiếu một viên, như thế nào tìm cũng không ra, hóa ra là bị Sở Hạo lấy đi.
"Nguyệt Nguyệt, em làm sao có thể làm như vậy với anh? Em xem, vết sẹo này nếu ở trên cằm một người con gái mà nói, vậy xem như dung nhan bị hủy hoại rồi! Em sẽ phải chịu trách nhiệm với người ta! Nhưng là bây giờ đều nói rằng nam nữ ngang hàng đúng không? Anh coi như cũng là bị hủy hoại dung nhan đúng không? Cho nên em phải chịu trách nhiệm với anh!" Sở Hạo trong mắt lóe gian trá!
"Chịu trách nhiệm như thế nào?" Lâm Nhật Nguyệt ngơ ngác hỏi.
"Đương nhiên là phụ trách chăm sóc anh cả đời! Nói cách khác gả cho anh! Ngay bây giờ!" Sở Hạo nói ra mục đích cuối cùng.
"Em nói này thầy ơi, thầy cầu hôn như vậy là sao?" Ngô Vĩ Đào thật sự là nghe không nổi nữa.
Hắn bất quá là ngủ một lúc, tỉnh lại chợt nghe thấy thầy giáo ngu ngốc của hắn cầu hôn một cách ngu ngốc.
"Cậu sao lại ở trong này?" Sở Hạo trừng mắt Ngô Vĩ Đào, chính là tiểu tử này hại hắn phải vào đây nằm.
"Thầy có lương tâm hay không a? Là ai cõng thầy đến bệnh viện mệt sắp chết đây?" Ngô Vĩ Đào tức chết rồi, xem Sở Hạo gầy teo, không nghĩ người lại nặng như vậy!
"Tôi sao lại phải đối với cậu có lương tâm? Là ai hại tôi như vậy?"
"Em……" Ngô Vĩ Đào nghẹn lời.

"Sao lại không nói lời nào? Tôi nói cho cậu nha, trong khi tôi nằm viện, cậu tốt nhất mỗi ngày đến bệnh viện báo danh!"
"Vì sao?" Ngô Vĩ Đào không rõ, cũng không phải hắn nằm viện!
"Tới hầu hạ tôi nha!" Sở Hạo nói được đương nhiên.
"Cái gì?" Ngô Vĩ Đào vẻ mặt đau khổ,
"Nghe rõ rồi chứ? Nghe rõ rồi thì mau lăn đi!" Đây đúng là bóng đèn lớn mà ( ý chỉ bạn nì là kỳ đà cản mũi đây =)))
"Đi thì đi! Hừ, thầy như thế nên mới không cưới được vợ!" Ngô Vĩ Đào vừa đi vừa nhỏ giọng nói thầm.
" Cậu đang than thở cái gì?"
"Không có gì, em đang cầu Bồ Tát phù hộ thầy mau mau lành vết thương, sớm cưới được vợ là cô giáo Lâm!" Ngô Vĩ Đào lập tức rất nhỏ người ánh mắt cười mị nói.
"Hồn tiểu tử!" Sở Hạo hừ lạnh một tiếng, thuận tiện đem một hột táo ném đến đầu hắn.
"Ôi!" Vỗ về cái ót, Ngô Vĩ Đào cũng không quay đầu lại chạy.
"Nguyệt Nguyệt!"
"Hử?"
"Gả cho anh!" Không biết khi nào, trong tay Sở Hạo cầm một hộp nhung màu lam, bên trong một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo lẳng lặng nằm đó.
"Không cần!"
Lâm Nhật Nguyệt cảm động, nhưng vẫn tiếp tục đùa Sở Hạo. Cô còn không có chơi đã đâu! Lâm Nhật Nguyệt cô lớn như vậy đây là lần đầu tiên chơi vui vẻ như thế!
"Anh mặc kệ!"
Sở Hạo một phen kéo tay Lâm Nhật Nguyệt qua, thô lỗ đem nhẫn đeo vào ngón áp út của cô, vừa lòng quan sát một lát.
"Không cho phép tháo ra!"
Lâm Nhật Nguyệt nghịch ngợm muốn đem nhẫn tháo ra, lại lọt vào Sở Hạo thô bạo đối đãi.

"Tháng sau liền kết hôn! Không được nói không!"
"Không……"
"Em dám nói thử xem!" Sở Hạo dùng ánh mắt uy hiếp trừng mắt cô.
"Thật sự muốn kết hôn như vậy?" Lâm Nhật Nguyệt lấy ngón trỏ tay phải vỗ về lên nhẫn ở ngón áp út tay trái.
"Đúng!" Hắn sốt ruột muốn chết.
"Đang nghĩ đến cái gì?"
"Nghĩ đến cái mông tình nguyên bị đâm hai vết, cũng muốn tháng sau cưới em!" Sở Hạo kiên định nhìn cô.
"Vậy…… Được rồi!" Lâm Nhật Nguyệt rốt cục gật đầu.
Kỳ thật cô muốn không gật đầu cũng không được, nếu cô không gật đầu, Sở Hạo sẽ đem đầu cô xoay xuống dưới!
"Nguyệt Nguyệt!" Sở Hạo kích động kéo Lâm Nhật Nguyệt qua, hôn lên cái miệng hồng nhạt nhỏ nhắn của cô.
Cô rốt cục đáp ứng rồi! Thật tốt quá!
Hôm nay là ngày kết hôn của Sở Hạo và Lâm Nhật Nguyệt. Nhưng là Sở Hạo phi thường phi thường phi thường không vui, vì sao?
Bởi vì có hai người đang đứng trước mặt hắn, là ai? Còn phải nói, đương nhiên là An Trạch và Vệ Lương!
"Hai người tới làm gì?" Sở Hạo vẻ mặt đề phòng, khẩn trương hề hề đem Lâm Nhật Nguyệt giấu sau lưng.
"Sao vậy, tôi không thể tới tham gia hôn lễ học muội của tôi sao? Nguyệt Nguyệt, chúc em hạnh phúc!"
An Trạch nhìn Lâm Nhật Nguyệt, trong lòng vô hạn cảm khái, cô mặc áo cưới bộ dáng thật đẹp, đáng tiếc đẹp này không phải vì hắn!
"Cám ơn, học trưởng!" Đối với An Trạch, Lâm Nhật Nguyệt vẫn là áy náy.
"Vậy anh tới làm gì?" Một người giải quyết xong, Sở Hạo lại chuyển hướng Vệ Lương.
"Tôi tới để hỏi – em có đổi ý và đi theo tôi không?" Cũng không để ý tới Sở Hạo, Vệ Lương cầm trong tay một đóa bách hợp đưa cho Lâm Nhật Nguyệt.
"Cám ơn!" Lâm Nhật Nguyệt vẫn chưa cự tuyệt, mỉm cười tiếp nhận, cô nhìn thấy trong mắt Vệ Lương là hắn tới để chúc phúc cho cô.
"Nguyệt Nguyệt!Em sao có thể nhận hoa của anh ta?" Sở Hạo không tin cô cư nhiên tiếp nhận bó hoa kia, mặt còn mỉm cười? Chẳng lẽ cô muốn đi cùng hắn?
Vệ Lương nhìn Lâm Nhật Nguyệt, biết cô hiểu được ý đồ của hắn. Cô gái thông minh, đáng tiếc hắn không thể sở hữu!
"Bọn họ đều là tới chúc phúc cho em! Phải không?" Lâm Nhật Nguyệt cười với mấy người trước mắt.
"Đúng vậy, chúng tôi là tới uống rượu mừng, chú rể à, cậu sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ?" An Trạch đáp lại đầu tiên.

"Còn anh?" Sở Hạo uy hiếp nhìn chằm chằm Vệ Lương, nếu hắn còn dám nói những câu gì đó không đứng đắn, hắn lập tức tìm người ném hắn ra ngoài!
"Tôi là đến tặng quà." Vệ Lương đưa cho Lâm Nhật Nguyệt một hộp quà được đóng gói tinh xảo." Nếu hắn đối với em không tốt, em có thể cầm nó tới tìm tôi!" Vệ Lương chỉ chỉ cái vào hộp quà, đối với Lâm Nhật Nguyệt nháy nháy mắt.
"Anh nằm mơ đi! Tôi nói cho anh biết, Nguyệt Nguyệt sẽ không đi tìm anh đâu! Anh hết hy vọng đi! Chúng ta đi!" Hắn làm sao có thể để cho Nguyệt Nguyệt có cơ hội đi tìm hắn?
"Cái này tôi không thể nhận!" Lâm Nhật Nguyệt không nhận quà của Vệ Lương, cô đại khái đoán được trong đó là cái gì! Nếu cô nhận, chẳng khác nào nói cho Vệ Lương hắn còn có hy vọng, cho nên cô không thể nhận.
Hơn nữa món quà này nếu để cho Sở Hạo nhìn thấy, hắn khẳng định sẽ nổi trận lôi đình, cho nên cô càng không thể nhận.
Vệ Lương tiếc hận lắc lắc đầu, không phải vì Lâm Nhật Nguyệt không nhận quà mà tiếc hận, mà là vì hắn không thể chiếm được một người con gái thông minh như vậy nên tiếc hận.
"Nhận lấy đi, có lẽ hai người về sau có việc cần tôi hỗ trợ, em có thể lấy cái này tới tìm tôi!" Vệ Lương đem hộp gấm nhỏ nhét vào trong tay Lâm Nhật Nguyệt, hắn nghĩ đã cầm quà rồi thì sẽ không trả lại nữa.
"Cám ơn!" Lâm Nhật Nguyệt nghe được ngữ khí hắn có điều thay đổi, hắn nói "Hai người" Mà không phải "em", cho nên cô sẽ nhận lấy.
"Nguyệt Nguyệt, chúng ta vào thôi, đừng để ý người này! Này, họ An, muốn uống rượu mừng tự mình đi tìm chỗ ngồi đi!" Xem ra Sở Hạo đối An Trạch đã yên tâm, còn đuổi theo tiếp đón hắn.
"Họ Vệ, anh tốt nhất lăn xa một chút!" Đối Vệ Lương hắn nhưng là vẫn rất cảnh giác!
"Tôi cũng không muốn uống rượu mừng!" Hắn cũng không vĩ đại đến mức có thể tận mắt nhìn người mà mình yêu gả cho nam nhân khác, rồi chúc phúc cho bọn họ! Hắn không rộng lượng đến như vậy!
"Hẹn gặp lại!" Người yêu của tôi! Vệ Lương nhìn thật sâu Lâm Nhật Nguyệt liếc mắt một cái, sau đó xoay người rời đi.
Kết thúc
Trong phòng tân hôn.
"Trời đánh mà! Anh muốn giết hắn! Hắn cư nhiên dám đưa em cái vật này?" Sở Hạo trong tay cầm chặt một chiếc nhẫn kim cương lóe sáng, mặt trên kim cương làm cho hắn cực kỳ chán ghét.
"Ọc ọc……" Một thanh âm xả nước theo trong phòng vệ sinh truyền đến.
Lâm Nhật Nguyệt biết chỉ có thể là chiếc nhẫn kia đã bị đưa vào cống thoát nước, cô cũng không phải luyến tiếc, dù sao cô vốn cũng không muốn nhận.
"Hạo Hạo, anh đem cái gì ném vào bồn cầu vậy?" Lâm Nhật Nguyệt biết rõ còn cố hỏi Sở Hạo.
"Không có gì!" Sở Hạo cũng không muốn cho cô biết.
"Là…… Ưm!" Nguyên bản còn muốn trêu chọc Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt lại bị hắn đột nhiên hôn.
Hôm nay là đêm tân hôn của hai người nha….
HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui