Nghe vậy, Phượng Cửu thu lại thần sắc trên mặt, nhìn xung quang, làm bộ không nghe thấy nhìn về phía Lãnh Sương và Lãnh Hoa: “Ừ, chúng ta cũng ra ngoài một lúc rồi, phải trở về nhà trọ nghỉ ngơi chút đã, kêu thêm vài món nữa chúc mừng ta đã lấy được huy chương dược thánh đi.”
Trên mặt Lãnh Hoa nở ra nụ cười, nói: “Chủ tử, lúc trước ta nghe người ta nói trong thành có nhà chuyên bán móng heo muốn rất ngon, chút nữa ta sẽ đi mua vài cái về nhà trọ làm món.”
Nàng đi tới Lãnh Hoa vỗ vai hắn một cái, cười nói: “Ngươi không cần đi, để Khôi Lang đi đi, Khôi Lang chạy rất nhanh.” Đang nói, quay đầu nhìn Khôi Lang.
Thấy vậy, Khôi Lang chê cười: “Cửu công tử yên tâm, việc này cứ để ta lo, chân chạy gì gì đó, ta là được nhất.” Để cho hắn một kẻ mạnh Kim Đan làm chân chạy vặt đi mua móng heo, loại chuyện này cũng chỉ có quỷ y làm ra được.
“Ừ, ta biết ngay chuyện này giao cho người thì là tốt nhất mà, hôm nào ta tặng ngươi đồ vật.” Nàng vừa cười vừa nói, nói xong nhanh chóng đi xuống lầu, đi về nhà trọ.
“Hứ! Đồ nữ nhân không có can đảm!” Thấy này giống như muốn trốn, Lăng Mặc Hàn không khỏi lạnh lùng hứ ra một tiếng, biết ngay nữ nhân này không trúng kế mà, hắn đã nói ra rồi cũng không dám đồng ý.
Khôi Lang và Ảnh Nhất rủ đầu xuống, cung kính đứng bên giả vờ như không nghe thấy.
Lăng Mặc Hàn đứng dậy đi qua hai người, bước chân dừng lại, liếc mắt nhìn Khôi Lang: “Đồ nàng tặng ngươi phải giao nộp.” Đồ của nữ nhân của hắn cũng dám lấy? Chán sống sao.
Khôi Lang vẫn chưa thoát khỏi hạnh phúc quỷ y muốn tặng lễ vật cho hắn thì nhanh chóng hoàn hồn lại, nghe được lời này, vội vã đáp: “Dạ, thuộc hạ nhất, nhất định giao nộp.”
“Hứ!” Lăng Mặc Hàn lạnh lùng hứ một tiếng, phất tay áo đi xuống dưới.
Lúc này, Khôi Lang mới thở nhẹ, lau mồ hôi lạnh, vẻ mặt cầu xin nhìn Ảnh Nhất: “Ngươi nói xem quỷ y sao thích sai ta đi làm việc thế nhỉ? Sao ta không thấy nàng ấy sai người đi làm việc vặt lần nào nhỉ?”
Chuyện này đối với hắn quá tốt, chủ tử có điều rất nhanh bất mãn.
Ảnh Nhất liếc mắt nhìn hắn, nói: “Không phải ngươi vừa mới rồi đó sao? Chân chạy gì gì đó, ngươi được nhất, không gọi ngươi, thì gọi ai?” Đang nói, cũng nhanh chóng đuổi theo chủ tử.
Khóe miệng Khôi Lang giật một cái, lời là bản thân mình nói, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chạy đi mua móng heo.
Mặt khác, chưởng quầy khách trạm nơi đó vẫn luôn lau mồ hôi lạnh, nhìn thấy hội trưởng chợ đen ngồi ở lầu một mấy tiếng đồng hồ, hai chân không khỏi run rẩy.
Mấy người ở lầu hai chẳng lẽ là người không có mắt chọc vào người của chợ đen? Bằng không hội trưởng chợ đen sao có thể ngồi ở đây mấy tiếng mà không đi? Đang sợ mất mật thì nghe thấy tiếng nói của hội trưởng chợ đêm.
“Chưởng quầy.”
“Kha, Kha hội trưởng, không biết ngài có gì phân phó?” Ông ta vội vã đi đến trước mặt hắn, lễ phép đứng, bởi vì hoảng sợ, tiếng nói còn mang theo run rẩy.
Kha hội trưởng nhìn hắn một cái, trầm giọng hỏi: “Ngươi suy nghĩ lại đi, vị công tử áo đỏ kia không có nói đi đâu sao?”
“Vâng, thật là không có nói.”
Chưởng quầy lau mồ hôi trên trán, nói: “Có điều, bọn họ sẽ không chạy trốn đâu, ngựa của bọn họ còn ở phía sau mà! Lúc tiểu nhị vào phòng quét dọn, còn thấy tiểu sủng của bọn họ còn nhốt ở trong phòng, chắc là, chắc là ra ngoài làm một số chuyện thôi.”
Đang nói, khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng người màu đỏ chói mắt từ nơi không có xa mấy đang đi tới, chưởng quầy mừng rỡ vội vàng chỉ bọn họ hô lên: “Đến rồi, đến rồi, Kha hội trưởng, ngài mau nhìn, vị kia công tử áo đỏ đã trở về.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...