“Muội biết.”
Chân mày nàng giãn ra, hiện lên ý cười dịu dàng: “Bây giờ có thể thấy huynh ấy ở cạnh ta, ta cũng vui vẻ.”
Nghe thế, vả mặt Lâm Bác Hằng nhìn nàng có vài phần quái dị, vội ho khan, hỏi: “Bây giờ đệ ấy là một lão già, muội thật sự có thể để ý đệ ấy? Dù nói hai người các muội chỉ kém nhau mười tuổi. Nhưng dung mạo của muội vẫn giữ nguyên không đổi, còn đệ ấy không giống vậy, muội nghĩ lại đi?”
Được rồi! Thật ra ông cũng không biết rốt cuộc muội muội mình xem trọng thứ gì ở Tam Nguyên? Ngươi nói xem, lúc còn trẻ còn có thể có tướng tá và sắc đẹp. Nhưng bây giờ đã hơn sáu mươi tuổi rồi, sao nàng có thể để mắt đến một ông già cơ chứ?
Hơn nữa, không phải ông muốn nói đâu! Nhưng mà bây giờ bề ngoài của hai người chênh lệch rất nhiều, thật sự nhìn không được tự nhiên cho lắm. Ông cũng vì Tam Nguyên đã già như vậy, còn Tố Tích vẫn trẻ như thế, mấy năm nay dù biết vợ của ông ấy đã qua đời, nhưng vẫn không nói cho Tố Tích biết, ai ngờ...
Ai ngờ Tố Tích mỉm cười, nhìn Lâm Bác Hằng nói: “Đại ca, huynh ấy vẫn là Tam Nguyên ca ca, vẫn không thay đổi.”
“Thôi vậy, thôi vậy! Người muội cũng đã bắt rồi, ta sẽ không xen vào.”
Ông khoát tay áo nói, vẻ mặt bỗng cứng lại nói: “Xem này, bị muội làm rối chuyện, suýt nữa quên mất chính sự.”
“Chính sự gì cơ?” Nàng mở miệng hỏi.
“Tam Nguyên, mau ra đây, có một tin tốt nói cho đệ.”
“Đại, đại ca, huynh có gì cứ nói, ta ở đây nghe, ta không ra ngoài đâu.”
Phượng lão thái gia trốn bên trong được ngăn bởi cửa phòng, uống một hớp rượu cho đỡ sợ. Gương mặt già nua đỏ lên, tay chân còn hơi run, giống như bị dọa thật.
Có thể không bị dọa được hả? Ông đã là một lão già cú đế rồi, quả thật không dễ bị dọa sợ.
Nghe được âm thanh hơi run của ông, Lâm Bác Hằng quay đầu trừng muội muội, nhìn kẻ dọa người ta đến nổi nói cũng run run.
Tố Tích cũng vừa bị ông chọc tức, lời vừa mới nói ra, bây giờ cũng từ từ cảm thấy hơi ngại. Thấy ông bị lời của nàng dọa sợ thật, tạm thời cũng không biết phải làm sao.
Nàng thật sự không muốn làm ông sợ.
“Tam Nguyên ca, huynh ra đây đi! Muội nói đùa với huynh thôi.” Nàng hơi ngượng ngùng mở miệng.
Ở trong, Phượng lão thái gia ngồi dưới đất chặn cửa, ôm hồ lô rượu trong ngực uống vài hớp, nghe lời của nàng xong lắc đầu: “Không muốn, đánh chết ta cũng không ra ngoài!”
Thấy thế, Tố Tích cầu cứu nhìn về phía đại ca nàng.
“Muội về trước đi! Ta nói chuyện với đệ ấy một lát.” Lâm Bác Hằng cười cười, phất thay áo ý bảo nàng đi trước.
“Vậy được rồi!”
Không biết làm sao cũng chỉ có thể đồng ý. Nhưng nàng hơi suy nghĩ, không yên tâm nói: “Nhưng mà đại ca, huynh đừng để Tam Nguyên ca đi. Nếu để huynh ấy đi thật, huynh ấy nhất định sẽ trốn mất.”
“Biết rồi biết rồi.”
Lâm Bác Hằng thầm than trong lòng, nhìn nàng rời đi, xong mới lắc đầu, gõ cửa: “Tam Nguyên, Tố Tích đi rồi, đệ mở cửa ra, ta thật sự có chuyện muốn nói với đệ, là chuyện Phượng gia các đệ.”
Phượng lão thái gia ở trong phòng nghe xong, nghĩ đến chuyện của Phượng gia bên đó, cũng sốt ruột, lập tức hỏi: “Muội ấy đi thật rồi chứ?”
“Ừ, đi rồi.” Lâm Bác Hằng cười trả lời.
Nghe vậy, Phượng lão thái gia ở trong đó mới kéo cái bàn chặn ở cửa ra, thận trọng mở một khe cửa, thò đầu nhìn ra ngoài. Sau khi thật sự không tìm thấy nàng, mới thở phắt một hơi.
“Sợ đến nỗi làm lão già ta cả người toát một hôi lạnh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...