Sau đó hắn cùng với Liễu Thanh Thanh và Tô Tâm Lam đi dạo một vòng chợ hoa.
Trương Đại Thiểu mặc dù cố gắng tìm hiểu một vài loại cây nhưng chất lượng quá kém, mặc dù những loại cây đó cũng có chút tâm linh nhưng so với hắn lúc này thì không có tác dụng.
- Linh khí ở trái đất quá loãng, cả linh lực của thực vật cũng ít đến đáng thương, muốn tăng tu vi đúng là quá khó mà.
Trương Đại Thiểu liên tục thở dài, lắc đầu ngao ngán.
- Trước kia tôi khinh thường cách tu luyện dẫn linh quán thể này nhưng bây giờ tôi đang rất cần nó, nếu có cách để thu thập kinh khí trong thiên địa để tôi tu luyện thì chắc chắn sẽ thành công hơn rất nhiều.
Dạo một vòng chợ hoa chỉ nhận lại sự thất vọng. Trương Đại Thiểu đặt hết hy vọng vào những món đồ cổ xưa đang có trên thị trường.
- Mặc dù không có pháp bảo giúp tôi thu thập được linh khí thiên địa nhưng có được pháp bảo phòng thân cũng tốt rồi, ông trời, ngàn vạn lần đừng làm tôi thất vọng thêm lần nào nữa.
Trương Đại Thiểu nôn nóng muốn đi xem chợ đồ cổ nên mở miệng tạm biệt.
Liễu Thanh Thanh vốn định đi dạo thêm ở chợ hoa nhưng Tô Tâm Lam lại phấn khởi nói:
- Trùng hợp quá, bọn em cũng định đi đến chợ đồ cổ, hay là cùng đi đi.
Liễu Thanh Thanh tỏ vẻ ngán ngẩm, không nói lời nào.
Vậy là Trương Đại Thiểu lại dắt tay hai cô gái đi đến chợ đồ cổ xem thử có tìm được món pháp bảo nào hay không.
Tuy nhiên điều khiến cho Trương Đại Thiểu đau đầu chính là hình như ở chợ đồ cổ cũng không có nhiều thứ giá trị. Một số người dân ở đây cũng có vận lớn nhưng đa số là hàng giả, không phải thứ Trương Đại Thiểu cần.
- Ôi, cái lắc tay đẹp quá!
Lúc ba người đi qua một quầy hàng thì bỗng nhiên mắt Tô Tâm Lam sáng rỡ lên, cầm lấy một cái vòng màu vàng có phong cách cổ xưa ngắm nghía.
- Cô gái đúng là có con mắt tốt đấy.
Chủ quán là người đàn ông hơn 50 tuổi, mặc bộ đồ giống như thầy thuốc Lỗ Tấn thời xưa, đeo mắt kính, có vẻ không phải là người bình thường.
- Đây là vòng ngọc khai quật từ thời nhà Thanh, hàng thật đấy. Một món hàng đẹp và quý giá như vậy rất xứng với người có khí chất xinh đẹp và cao quý như cô.
Mặc dù biết ông chủ này gặp ai cũng nói như vậy nhưng con gái ai cũng bị những lời này tác động, vừa nghe có người khen mình xinh đẹp thì chỉ số thông minh liền giảm xuống mấy bậc.
Tô Tâm Lam nghe ông chủ nói vậy liền vui vẻ đeo vào tay và ngắm nghía.
Hỏi giá thì ông chủ không nói gì mà đưa năm ngón tay ra trước mặt Tô Tâm Lam.
Tô Tâm Lam dè dặt hỏi:
- 50 ngàn à?
Liễu Thanh Thanh và Trương Đại Thiểu cùng ông chủ nghe vậy thì run rẩy chân tay, thiếu chút nữa là ngã quỵ trên mặt đất.
Ông chủ lau mồ hôi trên trán, nuốt một ngụm nước miếng rồi nói.
- Giá gốc vốn là 50 ngàn nhưng hiện tại quán đang có ưu đãi nên tôi ấn giá đặc biệt cho cô là 5 nghìn.
Tô Tâm Lam cũng không rành về mấy vấn đề này nên không mặc cả gì mà liền lấy tiền ra trả.
Trương Đại Thiểu đứng một bên nghiến răng chịu đựng, hắn tinh thông ma đồng thuật nên vừa nhìn thấy lão già kia chảy nước miếng là ngay lập tức đọc được ý đồ của lão. Bỏ ra năm ngàn để mua cái vòng ngọc bích của Đổng Quý phi cũng được sao?
Tuy nhiên lúc này Tô Tâm Lam lại rất thích nên liền bỏ ra 5000. Tô Tâm Lam quả là có chí khí à.
Đang ngao ngán thở dài thì Trương Đại Thiểu vô tình nhìn lướt qua và bỗng nhiên mắt sáng lên, cả người ngơ ngẩn, suýt nữa kêu lên thành tiếng, hưng phấn đến cực điểm. Hắn nhìn thấy quầy hàng bên cạnh có một cái lư đồng để dưới đất.
Cái lư đồng kia lớn bằng bàn tay, bên ngoài dính đầy bụi, bị hư hại đến thảm thương, mặc dù là ở chợ đồ cổ nhưng nó có vẻ không có giá trị mấy.
Lão chủ kia cũng không cho rằng nó là thứ đồ tốt nếu không thì đã không vứt nó lung tung như vậy.
Trong lòng Trương Đại Thiểu thầm kêu lên:
- Cửu lê hồ, chính là Cửu lê hồ có thể luyện được vạn vật, kiếm được món hời rồi.
Ở Tu Chân Giới thì Cửu lê hồ này cũng là một pháp khí rất đặc biệt, công hiệu cực kì cường đại, tương truyền năm đó Nữ Oa đã dùng pháo bảo này luyện đá vá trời.
Tuy nhiên chuyện kia cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, Cửu lê hồ có thể không luyện được hết vạn vật nhưng có thể luyện được trăm vật, ngàn vật. Luyện đan, luyện khí đều cần dùng đến pháp bảo này. Có nó thì cũng sẽ có được đan dược và pháp bảo tiên khí.
- Nhất định phải có được Cửu lê hồ này.
Trương Đại Thiểu thầm hạ quyết tâm.
- Tâm Lam, cất tiền đi.
Giọng nói của Liễu Thanh Thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của Trương Đại Thiểu, hóa ra là cô không thể chịu được khi nhìn thấy Tô Tâm Lam đưa tiền ra, ngay cả nhận thức về những con số cũng không có, còn bị lão chủ kia dụ dỗ nữa chứ.
Cô nhìn lão chủ tiệm kia và hừ một tiếng.
- Ông chủ, ông có nói quá không vậy, cái vòng tay cũ nát như vậy mà ông cũng có thể mở miệng hét giá 5000 sao
Lão chủ sốt ruột, trong lòng hy vọng Liễu Thanh Thanh cũng là người đần độn nên phun một bãi nước miếng và nói:
- Cô gái, đây chính là vòng tay của Đổng Quý phi đeo...
- Ông chủ, đây không phải là lần đầu tôi đến chợ đồ cổ nên ông đừng lừa đảo, nơi này của ông cũng là một cửa hàng, nếu không có thành ý thì cùng lắm là chúng tôi không mua nữa.
Liễu Thanh Thanh cứng rắn nói.
Lão chủ thấy không lừa được Liễu Thanh Thanh nên cảm thấy rất ức chế, tuy nhiên lão cũng là một tên cáo già, không trả lời Liễu Thanh Thanh mà hỏi ngược lại:
- Vậy cô thấy bao nhiêu tiền thì là hợp lý?
- Ơ.....
Lúc này Liễu Thanh Thanh cũng bối rối, chần chừ, tính toán xem có nên bỏ ra 4000 hay không.
- Hai mươi đồng.
Liễu Thanh Thanh còn chưa kịp mở miệng thì Trương Đại Thiểu đứng bên cạnh liền lên tiếng.
20 đồng? Câu nói này của Trương Đại Thiểu suýt làm cho những người ở đây té ngửa, 5000 đồng mà hắn giảm xuống còn 20 đồng.
Tuy nhiên Trương Đại Thiểu vẫn chưa dừng ở đó, chuyện hay còn ở sau, hắn tiếp tục nói:
- Món đồ này của ông vẫn chưa đến 20 đồng, 20 đồng vẫn còn cao lắm, với 20 đồng hãy tặng thêm một món đồ nữa.
Nói xong Trương Đại Thiểu quét mắt trên gian hàng, cuối cùng giả vờ thuận tay lấy Cửu lê hồ lên và nói:
- Quà tặng chính là nó, ông có bán không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...