Tuyệt Phẩm Thiên Y

- Hiện tại Trung tâm có 231 bệnh nhân... trong đó có 118 bệnh nhân bệnh nặng...

Giang Nguyên vừa chăm chú nghe y tá giới thiệu giao ban, vừa tùy tiện đánh giá các y tá và bác sĩ ngồi chật cứng cả phòng làm việc. Ngày hôm qua hắn tới tương đối muộn, không ít bác sĩ và y tá đều hết ca đêm. Hôm nay đang là lúc giao ban, cả văn phòng hơn 40, đây là toàn bộ nhân viên y bác sĩ của Trung tâm chấn thương chỉnh hình.

Sau khi giao ban xong, Chủ nhiệm Triệu ho nhẹ hai tiếng, nói:

- Được rồi, hôm nay là ngày đầu tiên Chủ nhiệm Giang đi làm, phân công công việc của chúng ta sẽ được. sắp xếp lại một chút...

~ Bắt đầu từ hôm nay... Đào Hiểu Di, Lâm Dương Chí, Khúc Mục Dương ba người các anh bắt đầu từ hôm nay sẽ ở tổ Chủ nhiệm Dương, cùng Chủ nhiệm Dương đi kiểm tra phòng...

Ánh mắt Chủ nhiệm Triệu lướt qua ba bác sĩ khá lớn tuổi trông có vẻ trầm ổn. Ba bác sĩ này đều mỉm cười gật đầu với Giang Nguyên. Dĩ nhiên Chủ nhiệm Triệu đã đánh tiếng trước với họ nên trên khuôn mặt họ không có vẻ gì là quá kinh ngạc.

Sau khi tan họp, Chủ nhiệm Triệu dẫn ba bác sĩ đến trước mặt Giang Nguyên, cười nói:


~ Chủ nhiệm Giang, ba vị này hẳn cậu đã biết nhỉ?

Bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ dẫn dắt họ... Đương niên, nếu có phương diện nào trong bệnh viện hoặc trong khoa mà cậu chưa rõ, cậu cũng có thể hỏi bọn họ...

- Được, không thành vẫn đề, cảm ơn ông Chủ nhiệm Triệu...

Dĩ nhiên Giang Nguyên nhận ra ba vị bác sĩ này tuổi khá lớn, kinh nghiệm cũng tương đối phong phú, hơn nữa cũng khá trầm ổn và dễ sống chung. Đây coi như đã khá chiếu cố mình rồi.

- Được rồi... mọi người tranh thủ thời gian đi kiểm tra phòng đi... Mời Chủ nhiệm Giang giúp họ đi khám bệnh cho bệnh nhân...

Chủ nhiệm Triệu nhìn ba người, sau đó mỉm cười gật đầu.

Giang Nguyên chưa làm việc chính thức ở bệnh viện, có điều hắn đã từng nhiều lần nhìn thấy các bác sĩ chủ nhiệm của các bệnh viện trong nước đi kiểm tra phòng, cho nên cũng khá thoải mái. Cái này chỉ cần hắn viết chút bệnh án, trên căn bản không có áp lực gì lớn với hắn.

Sau khi ba bác sĩ cùng hắn ra khỏi văn phòng, Giang Nguyên đi một lát mới phát hiện, sau lưng có không ít người. Hắn quay đầu lại nhìn, đằng sau ít nhất có năm sáu bác sĩ trẻ trông khoảng hai sáu hai bảy tuổi.

Nhìn thấy vẻ tò mò của Giang Nguyên, bác sĩ Đào Hiểu Di đi cạnh liền cười giải thích nói:

- Chủ nhiệm Giang, đây đều là những sinh viên chuyên tu của Học viện quân y, tôi và bác sĩ Lâm mỗi người dẫn dắt hai người...

- Ồ...

Giang Nguyên hiểu ra gật đầu. Hắn vốn tưởng Bệnh viện đa khoa ba quân chủng không có sinh viên thực tập, không ngờ ở đây còn có sinh viên chuyên tu.


Lúc này năm sáu nam nữ sinh viên chuyên tu đều nhìn Giang Nguyên với anh mắt hiếu kỳ.

Mấy người trẻ này rất quen thuộc với vị bác sĩ Giang gần đây đang hot như lửa.

Có điều, vị bác sĩ Giang này đột nhiên nhảy ra, trở thành bác sĩ cấp trên của thầy họ, khiến mấy người này vừa kinh ngạc vừa giật mình.

Tuổi của Chủ nhiệm Giang này hình như còn nhỏ hơn cả họ, sao đột nhiên lại trở thành Phó chủ nhiệm Trung tâm chấn thương chỉnh hình? Hơn nữa còn dẫn thầy của mình đi kiểm tra phòng. Như vậy kể ra, bọn họ đều phải gọi một thằng nhãi nhỏ hơn mình hai ba tuổi là thầy sao?

Có hai sinh viên chuyên tu trong đó nhìn bóng dáng vô cùng khí vũ hiên ngang của Giang Nguyên đi trước ba thầy của mình, đôi mắt bắt đầu hơi long lanh.

Có điều mấy nam sinh viên chuyên tu ở bên trong mắt có những cảm xúc khác nhau. Tuy bác sĩ Giang này rất hot trên tivi, họ cũng cho rằng trong điều kiện đó bác sĩ Giang có thể làm được như vậy quả thật tương đối không tệ.

Nhưng khi vị này đột nhiên nhảy ra trước mặt, một tên nhãi hai bốn hai lăm tuổi đột nhiên nhảy lên đầu làm †hầy mình, trở thành Phó chủ nhiệm ở đây, điều này khiến trong lòng họ có chút ghen ghét.

Bệnh viện chú trọng nhất là trải nghiệm và bằng cấp. Bác sĩ Giang cậu hai bốn hai lăm tuổi, cùng lắm là mới tốt nghiệp đại học. Thầy chúng tôi đều là những bác sĩ công tác trong Bệnh viện đa khoa ba quân chủng xếp hàng đầu trong nước đã mười mấy năm trở lên. Anh chỉ là một bác sĩ nhỏ hơn chúng tôi, cho dù có chút bản lĩnh, thì có tài đức gì mà có thể làm Phó chủ nhiệm ở đây? Còn để thầy của chúng tôi phải đi sau đít anh kiểm tra phòng, đợi chỉ thị của anh? Rồi còn dắt cả chúng tôi cẩn thận theo sau?


Mấy sinh viên chuyên tu trẻ lúc này càng nghĩ càng như thế kia. Họ cảm thấy mình hiểu rất rõ nguyên nhân Giang Nguyên đột nhiên có thể lủi lên cao như vậy: “Thẳằng nhãi này chẳng phải dựa vào yêu cầu chính trị nên mới được đánh bóng lên sao? Giờ hoành tráng như: vậy, chẳng qua chỉ vì may mắn, đụng đúng lúc này... Không biết lãnh đạo chó má ở trên kia vứt anh đến đây hay sao... còn thật sự chó mang hình người coi mình giỏi lắm ấy...”

Có đôi lúc suy nghĩ của những người trẻ đơn giản vậy đấy... Đương nhiên, ghen ghét và bất mãn của họ sẽ không thể hiện ra ngoài. Những nơi có đẳng cấp như thế này tương đối nghiêm khắc, trên mặt bọn họ đều mang nụ cười mỉm khiêm tốn, đi theo sau lưng thầy mình đi sau lưng Giang Nguyên, đi vào phòng bệnh.

~ Hôm nay Lâm Thiên Hoa đỡ nhiều chưa? Hôm nay chúng tôi đặc biệt mời Chủ nhiệm Giang đến kiểm tra cho anh đấy.

Bác sĩ Đào Hiểu Di mỉm cười nói với một bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh.

Lâm Thiên Hoa này hơi yếu ớt gật đầu, sau đó nhìn mấy người bên cạnh, rõ ràng anh ta không biết rốt cuộc Chủ nhiệm Giang này là ai?

- Bác sĩ Giang... bệnh nhân này là một bệnh nhân bị gãy xương sườn làm bị thương phổi và ngực, nhập viện hôm qua...

Bác sĩ Đào Hiểu Di là một nữ bác sĩ khoảng bốn mươi tuổi, giờ cũng là đã có chức danh bác sĩ Phó chủ nhiệm; chức danh bác sĩ Phó chủ nhiệm ở bệnh viện khác đã được coi là cấp bậc rất cao, trong những Bệnh viện đa khoa bình thường đã có thể giữ chức vụ cấp bậc Chủ nhiệm khoa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui